Chương 19: Vì sao Văn Lương luôn muốn giữ tôi lại?

Gần đây trong người Văn Lương lúc nào cũng có cảm giác bực bội khó chịu, cả người luôn không thoải mái, làm thế nào cũng không bình tĩnh được. 
Anh lạnh lùng kiêu ngạo, tính tình nóng nảy, cả người đầy mùi nguy hiểm, nổi giận ai cũng không ngăn nổi. 


Mấy năm nay khi có Trần Điệp ở bên cạnh thì tính khí này còn có thể được áp chế, nhưng hiện tại chỉ trở về nhà chính một chuyến thôi đã bực bội không thể khống chế được thể hiện rõ ràng ra ngoài. 


Đêm nay Văn Lương cần đến một sự kiện ở tầng trên cùng của Trung tâʍ ɦội nghị và triển lãm Thành Tích.
Nhân vật chính của bữa tiệc này là một vị họ Lâm, vốn có gia thế thuộc giới nghệ thuật nhưng lần này đảm nhiệm toàn bộ công tác thiết kế của dự án Thành Đông. 


Văn Lương đã từng hợp tác với người đó một lần. Lần này tới tham gia chẳng qua là cho người nọ chút mặt mũi, ở bữa tiệc cũng không trao đổi nhiều với nhau. 
Trong những bữa tiệc như này, những vị công tử thế gia có quen biết trước đó tự nhiên ngồi cùng một chỗ. 


Văn Lương ngồi ở trung tâm, cổ áo hơi nới rộng, lộ ra một đoạn xương quai xanh, yết hầu lộ ra, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc, đường cong cơ bắp rõ ràng tinh tế. 
Bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp đang săn sóc lột cam cho anh ăn. 


“Văn tổng, a…” Trên bàn tay trắng nhỏ nhắn của cô gái cầm một quả cam. Một người ngồi đối diện trêu ghẹo: “Ở đây nhiều người như thế, sao chỉ mỗi mình Văn tổng có thể ăn quýt hả?”
Văn Lương ném quả quýt cho anh ta: “Vậy cậu ăn đi.”


available on google playdownload on app store


Một người khác đột nhiên cười nói: “Văn tổng cũng không thể ăn quýt người khác đút được, nếu không thì người kia ở nhà sẽ tức giận.”
Những người xung quanh: …
Đây đúng là chuyện hay thì không nói, vừa mở miệng đã đạp vào họng súng rồi. 


“Sao vậy?” Người nọ cũng ý thức được bầu không khí không đúng, hỏi: “Chẳng lẽ cãi nhau à?”
Văn Lương dựa vào sofa, hút một hơi thuốc. 
Anh không nói lời nào, những người khác cũng không dám đoán xem là cãi nhau hay chia tay, mặc dù nhìn tình hình lúc đó hẳn là chia tay rồi. 


Tiêu Thức lên tiếng hòa giải: “Được rồi được rồi, vốn dĩ cãi nhau cũng không phải chuyện gì vui vẻ, đừng nhắc nữa.”


Nhưng người nọ vẫn không thôi, rất cố chấp như không có mắt, không sợ ch.ết nói: “Nếu cãi nhau thì dỗ dành vài câu không phải là được rồi à. Đừng có chiến tranh lạnh, chiến tranh lạnh là xong luôn đấy.”
Tiêu Thức khoát tay, tùy tiện tìm chuyện khác bỏ qua đề tài này. 


Rượu qua ba lượt, tất cả mọi người đều có vẻ hơi say. Văn Lương vốn đang bực bội, uống vài ly trong người cũng dần có men say. Đám công tử bọn họ cũng không phải là đám hoàn toàn không có học vấn không có nghề nghiệp, lúc nói chuyện cũng sẽ nhắc đến những dự án làm ăn nọ kia. 


Bọn họ đang tán gẫu, bỗng nhiên Văn Lương – người không hề nói rõ tại sao đêm nay tâm trạng không tốt lên tiếng…


Di động anh đặt ở bên tai, vẻ mặt anh bình tĩnh trầm ổn không nhìn ra men say, giọng điệu rất khàn, mang theo giọng mũi nồng đậm. Có vẻ như đã bị cảm nhẹ, giọng trầm khàn từ trong cổ họng phát ra.
“Ở đâu?” Giọng nói của anh ôn hòa.


Mọi người đồng loạt nhìn qua, không biết vì sao, trực giác cả đám mách bảo rằng người đầu bên kia chính là vị “Linh Linh” đó. 
Tất cả bỗng im bặt.. 
Mà Văn Lương giống như hoàn toàn không nhận thấy tầm mắt của mọi người xung quanh, cúi đầu chống cánh tay lên trán. 


Đầu kia không biết nói gì, Văn Lương lặp lại: “Tôi hỏi em ở đâu?”
**
Âm thanh cũng lạnh thêm vài phần, hàm ý như cảnh cáo. Khiến người nghe đều phát run. 


Đây vốn dĩ là một tên điên, hiện giờ lại còn mới uống rượu, nếu nổi giận có khi còn có thể lật tung cả nóc nhà lên. Mọi người xung quanh đều khe khẽ giật mình. 
Chỉ có thể hy vọng người ở đầu dây bên kia tuyệt đối đừng nói chuyện chọc giận anh nữa. 


Người bên kia thực sự không nói chuyện chọc giận Văn Lương, trực tiếp cúp máy. 
Văn Lương lấy điện thoại di động đang nghe từ trên tai xuống, mặt hoàn toàn đen xì. 


Đầu lưỡi đảo qua hàm răng, anh thay đổi tư thế, tiếp tục gọi lại, cũng không đặt di động lên tai mà cứ như thế nhìn chằm chằm màn hình. 
Lúc này càng kinh khủng, điện thoại vừa kết nối ngay lập tức cúp luôn. 
Mọi người: “…”


Văn Lương rũ mắt xuống vài giây rồi đột nhiên nở nụ cười, cầm áo khoác lên nhanh chóng rời đi. Tiêu Thức ngồi im tại chỗ, nửa phút sau mới phản ứng lại được, “đm” một tiếng, dựa lưng ra sau sofa lại bật ra thêm một tiếng “đm” nữa.


Không phải A Lương trực tiếp đi tìm người chứ? Cậu ấy đã uống không ít rượu rồi lại còn lái xe?!
Anh không dám ở lại thêm, vội vàng đuổi theo nhưng đã không thấy bóng dáng Văn Lương đâu nữa, cũng may chiếc xe của Văn Lương vẫn còn đậu trong gara.


Phân cảnh của Trần Điệp đã kết thúc vào buổi chiều nhưng cô vẫn ở lại xem Tề Thừa và Vương Vân Hi diễn đến khi họ kết thúc.


Không thể không thừa nhận, Tề Thừa được mệnh danh là tiểu lưu lượng có kỹ năng diễn xuất tốt nhất không phải chỉ là hư danh, thêm nữa hình tượng của Tề Thừa cũng rất phù hợp với nhân vật, diễn xuất cũng rất nhập vai.
Trần Điệp ngồi ở một góc nhỏ cạnh đó, vừa xem vừa học tập. 


Điện thoại di động đặt ở bên cạnh, vừa nãy vang lên hai tiếng sau đó im lặng không còn động tĩnh gì. Chắc là bị làm cho tức điên rồi. 
Gần đêm khuya mới xong. 


Lục Xuyên kiểm tr.a lại nội dung đã quay được hôm nay, sao lưu lại, thấp giọng nói chuyện với nhân viên bên cạnh vài câu rồi đứng lên đi đến chỗ Trần Điệp. 
“Về cùng nhau đi?” Lục Xuyên nói.
“Đàn anh cũng ở Châu Ngộ à?”
Lục Xuyên: “Ừ, nhân viên đều sắp xếp ở đó.”


Trần Điệp gật đầu: “Vậy anh đợi em một chút.”
Cô trở lại phòng trang điểm thay trang phục, chưa kịp tẩy trang, vẫn giữ bộ mặt lem luốc xám xịt, nhưng cô không quan tâm, cứ để vậy đi ra ngoài.


Lúc này đã gần rạng sáng, nơi quay phim được chia làm hai phần, một bên là khu du lịch, bên kia là nơi tập trung quay phim. Lúc này khu tham quan vẫn còn ánh đèn sáng trưng, đang tổ chức biểu diễn bắn pháo hoa, còn có thể nghe thấy tiếng cười của du khách đang vui đùa. Gần đến khách sạn Châu Ngộ, Trần Điệp cùng Lục Xuyên sóng vai đi đến.


“Trần Điệp.”
Giọng Lục Xuyên thật dễ nghe.
“Ừ.”
“Những lời tôi nói với em vào buổi chiều, em hiểu được ý tôi không?”
Hỏi rất trực tiếp, Trần Điệp cảm thấy từ trước đến nay cô vẫn chưa hiểu Lục Xuyên là người như thế nào. 


“Em hiểu.” Trần Điệp trả lời rất nhanh, “Nhưng em còn chưa nghĩ tới việc có bạn trai.”
Lục Xuyên bình tĩnh hỏi: “Bởi vì Trần Thư Viện?”


“Không phải.” Trần Điệp cười cười, không hề che giấu sự chán ghét của mình với Trần Thư Viện: “Cô ta thì tính là cái thá gì chứ, chẳng thể ảnh hưởng đến em.”
“Vậy là bởi vì bạn trai cũ?” 


Lúc này Trần Điệp sững sờ, cúi đầu vuốt mái tóc dài ra phía sau: “Đúng là có một phần nguyên nhân này. Em ở cùng anh ấy rất lâu rồi, cho nên cũng cần thời gian để thích ứng với cuộc sống không có anh ấy.”


Lục Xuyên quen Trần Điệp từ khi còn học năm cuối đại học, lúc đó cô mới vào năm nhất. Anh biết cô vừa vào trường đã được nhiều người chú ý theo đuổi, cũng biết lúc đó cô đã có bạn trai. Nhẩm tính thời gian, quả thật họ đã ở bên nhau khá lâu. 


Vừa rồi ở trường quay Trần Điệp nhận được điện thoại của bạn trai cũ chỉ hỏi một câu: “Anh uống rượu à?”


Ngữ khí rất bình thản, nghe giống như là chia tay trong hòa bình nhưng ngay sau đó lại dứt khoát cúp điện thoại liên tiếp hai lần. Lục Xuyên không hiểu được nhưng liên quan đến quá khứ của người ta cũng không tiện hỏi nhiều. 


Phòng của bọn họ không cùng tầng, nên Lục Xuyên đưa Trần Điệp đến cửa phòng khách sạn. 
“Buổi tối nghỉ ngơi cho tốt nhé, ngủ ngon.”
“Ừm, ngủ ngon.”
Trần Điệp nói lời tạm biệt với anh rồi quẹt thẻ phòng đi vào. 


Phòng mà tổ quay phim sắp xếp là phòng bình thường có giường cỡ lớn, còn có thể tự bỏ tiền ra nâng cấp phòng chất lượng hơn nhưng Trần Điệp cảm thấy không cần thiết. 
Sau khi đun một bình nước nóng, Trần Điệp ngồi ở trên ghế gỡ tóc dài. 


Vì vai diễn yêu cầu, nên mái tóc dài rất lộn xộn còn có không ít chỗ hơi rối. Trần Điệp vừa chờ nước sôi vừa gỡ tóc ra.   


Tóc dài bị đẩy sang hết một bên, xương quai xanh nhỏ nhắn hơi lộ, làn da trắng nõn đến phát sáng. Nước vừa sôi thì tóc cũng chải xong, Trần Điệp đi rót cho mình một ly nước rồi đi kéo các rèm cửa sổ xuống. 


Bỗng nhiên tầm mắt cô di chuyển nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc phía dưới tầng. Cô ở tầng mười mấy, nhìn từ trên này xuống không nhìn rõ mặt nhưng cô đã quá quen thuộc bóng dáng hút thuốc kia của Văn Lương. Anh ngồi trên bồn hoa, miệng ngậm một điếu thuốc, khói nhàn nhạt bốc lên bao phủ khắp mặt anh. Anh nặng nề hút một hơi, tàn thuốc hơi lóe, chiếu sáng một phần đường quai hàm phía dưới của anh trong bóng tối. 


Trần Điệp đứng bên cửa sổ nhìn một lúc lâu, ly nước trong tay cũng đã lạnh đi, cô mới xoay người đến bên cạnh bàn rót thêm chút nước nóng. 


Cô không ngạc nhiên khi Văn Lương sẽ tìm ra được cô đang ở đâu, chỉ cần anh muốn biết, ba bữa một ngày cô làm gì anh đều có thể nắm rõ. Nhưng cô không nghĩ Văn Lương sẽ tới. 


Tự dưng cô nhớ tới những lời kia của dì Trương. Mặc dù là mùa hè nhưng rạng sáng vẫn sẽ có chút khí lạnh, Văn Lương chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh, nếu tiếp tục ngồi như vậy có thể mai sẽ bị cảm. 


Trần Điệp cũng không ghét Văn Lương lắm. Mặc dù hai người tách ra rồi, nhưng cô cũng sẽ vì anh mà đau lòng. Dẫu sao từ đầu đến cuối thái độ của cô đối với Văn Lương đều như vậy, sự yêu thích anh trong lòng cô không ngừng lớn lên, không thỏa mãn với những gì Văn Lương cho cô nên mới quyết định rời đi. 


Huống chi cuộc sống sáu năm qua của cô cũng hoàn toàn dựa vào sự che chở Văn Lương. 


Trần Điệp uống hết ly nước trong tay, thở dài, khoác áo khoác chuẩn bị xuống tầng, lại nhìn xuống từ cửa sổ nhưng không thấy bóng người đâu nữa. Cùng lúc đó, có tiếng gõ cửa phòng. Cốc cốc cốc ba tiếng vang lên, ngay cả chuông cũng không ấn. 


Trần Điệp đi tới nhìn qua mắt mèo, không thấy bóng dáng ai cả, đẩy cửa ra thì thấy Văn Lương dựa vào tường, thấy cô mở cửa mới nghiêng đầu quay qua nhìn. Bộ dạng của anh vẫn như trước, mái tóc ngắn gọn gàng quen thuộc, đáy mắt đen nhánh, cằm khẽ nâng, mí mắt cúi xuống nhìn về phía cô. 


“Ở một mình mà cũng dám tùy tiện mở cửa như vậy?” Giọng anh vừa trầm vừa khàn, vừa mở miệng đã lập tức nói lời giáo huấn cô. 
Trần Điệp trợn mắt: “Tôi biết đó là anh.”
Văn Lương khẽ cười: “Lá gan cũng to nhỉ, cúp điện thoại của tôi rồi còn dám mở cửa cho tôi.”


Trần Điệp lười để ý đến những lời này của anh, nhíu mày: “Anh có say không?”
“Không.” Anh lần nữa chạm vào hộp thuốc lá, Trần Điệp nói: “Anh hút thuốc ở đây chuông báo động sẽ vang lên.”


Văn Lương nhìn cô, rút một điếu ra ngậm vào miệng, không châm lửa, đứng thẳng lưng đi tới trước mặt cô, một tay chống lên cửa, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mắt cô ở cự ly gần. 
“Trần Điệp.”


Giọng nói của anh tràn đầy từ tính. Chỉ hai chữ thôi cũng khiến màng nhĩ người nghe ngứa ngáy, cảm giác áp bách không thể nghi ngờ. 
Trần Điệp bị luồng khí này đè ép đến khó chịu, giơ tay lên đẩy vai anh một cái: “Anh uống nhiều rồi thì trở về đi ngủ đi, đừng có ở chỗ tôi nổi điên.”


“Tôi nói tôi không uống nhiều.” 
“Anh không uống nhiều vậy anh đứng chặn cửa phòng tôi làm gì?”


Văn Lương dừng lại hai giây, không có biểu tình gì đứng thẳng dậy, giơ tay nắm cằm cô. Không đợi Trần Điệp phản kháng đã mạnh mẽ đẩy người vào phòng, anh nắm lấy cổ cô, hai ngón tay đặt lên xương hàm cô, đè khiến cô hơi đau. 


Sau gáy Trần Điệp đập vào tường. Văn Lương nhấc chân đá cửa, dựa vào ưu thế chiều cao của mình nhìn cô từ trên cao xuống, cắn tàn thuốc mơ hồ nói: “Lúc này mới gọi là uống nhiều.”


Trần Điệp bị đụng đau, xương cốt trên mặt cũng bị anh nắm đến đau, nhất thời nổi nóng, giơ tay đánh loạn lên người anh. Văn Lương cũng không đỡ, một tay giam cầm người trên tường, trên mặt bị tát cũng không để ý, người có vẻ nhẹ nhàng như mây như gió không có việc gì. 


Chờ cô đánh mệt rồi, Văn Lương dễ dàng nắm lấy hai cổ tay nhỏ bé của cô, đè lên tường, chân cũng bước về phía trước chặn cô lại. Trần Điệp bị khống chế chật vật không chịu nổi, còn bị chặn cứng không thể nhúc nhích, tóc rối tung, trang điểm lem luốc trên mặt còn chưa tẩy đi. Văn Lương nhìn chằm chằm cô một lát, thổi vài sợi tóc trên trán cô: “Quay cái gì mà xấu ch.ết đi được.”


Trần Điệp nổi giận: “Liên quan đếch gì đến anh.”
“Không liên quan đến tôi, mẹ nó tôi đột nhiên phát hiện, ông đây nuôi em cho em một cuộc sống thoải mái dễ chịu bao nhiêu năm như vậy. Bốn năm trước em lại dụ dỗ lừa tôi ký cái hợp đồng kia, sớm đào cho tôi một cái hố.”


Trần Điệp: “Số tiền anh đã cho tôi sau này tôi sẽ trả lại cho anh.”


“Ông đây thiếu chút tiền đó của em sao?” Văn Lương theo thói quen, nói chuyện khó nghe: “Chỉ cần vài tờ giấy vụn chó má kia mà cũng tính là hợp đồng, tôi chỉ cần động ngón tay là có thể biến chúng thành thứ chẳng là gì cả.”


Trần Điệp cau mày đẩy anh, lúc này cuối cùng cũng đẩy được ra, cô thở hổn hển, một bên khép lại áo mỏng trên người. Trần Điệp tùy ý buộc mái tóc đang rối lên cao thành đuôi ngựa phía sau, ngước mắt lên nhìn về phía anh, cố gắng làm dịu lại cảm xúc: “Lúc trước tôi bảo anh ký hợp đồng không phải để rời đi.”


“Khi đó chúng ta vừa mới phát sinh quan hệ, tôi vui vẻ nhưng cũng lo lắng, lo lắng anh ngày nào đó sẽ thực sự yêu một người nào đó rồi đuổi tôi đi, cho nên mới nghĩ cách bảo anh ký hợp đồng.”
“Nội dung hợp đồng này là trong bốn năm duy trì quan hệ với tôi.”


Trần Điệp nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu, lần đầu tiên nói ra tâm tư giấu kín ngày đó: “Không phải vì bốn năm sau sẽ rời đi mà là hy vọng ít nhất có thể ở bên cạnh anh trong bốn năm này.”


Trần Điệp không nói được những lời cầu xin như vậy, vì thế đem tâm tư này giấu kín trong hợp đồng. Khi đó cô đã được không ít người theo đuổi, biết vũ khí của mình ở đâu. Cô vốn tưởng rằng thời gian bốn năm là đủ để khiến Văn Lương thích mình, “Anh còn nhớ trước đây anh đã từng mua cho tôi một đôi giày múa không?”


Văn Lương cắn chặt môi không nói gì. 
“Tôi rất thích nó nhưng khi lên sân khấu biểu diễn vẫn không mang đôi giày kia, vì cỡ lớn, tôi không đi vừa. Mối quan hệ của chúng ta cũng vậy, những gì anh cho tôi không phải là những gì tôi muốn.”


Trần Điệp bỗng nhiên cười rộ lên. Lúc cô cười rất đẹp, ý cười trên mặt chậm rãi lan ra, lóe lên ánh sáng, ánh đèn trong phòng nhẹ nhàng bao phủ quanh người cô. 


Ánh mắt Văn Lương hơi tối lại nhưng lời nói ngay sau đó của cô lại không làm người ta thoải mái, cô nghiêng đầu: “Văn tổng, chẳng lẽ anh muốn nói rằng anh tới tìm tôi vì muốn giữ tôi lại?”


Cô ở cùng anh lâu rồi, nên có thể quen thuộc bày ra ngữ điệu khinh thường và thẳng thắn của anh. Văn Lương không thể trả lời những lời này của cô. 
Vì thế Trần Điệp đi qua, lần nữa mở cửa tiễn khách, nhìn Văn Lương rời đi đầu cũng không quay lại. 


Tác giả có lời muốn nói: Canh hai, theo đuổi vợ vòng 1 thất bại. Chương tiếp theo cũng là 0 điểm ~ cảm ơn.






Truyện liên quan