Chương 64
Khỏi đoán, kẻ đó chắc chắn là boss Thần!
Anh ta dùng vẻ mặt bắtgiantạitrậnmà nhìn Hải Ninh và Tịnh Nhi một lượt. Nhiệt độ tâm hồn xuống đến âm làm xung quanh đều trở nên lạnh lẽo, u ám.
Phải!
Anh đang ghen!
Tâm trí anh đang sôi sục!
Lại là thằng nhóc này! Còn ở đây thân mật đo nhiệt độ cho nhau nữa cơ? Không phải hôm qua tay còn đau tới mức không nhấc nổi, rên rỉ cả đêm bắt anh xoa giúp hay sao? Giờ này nhấc tay nhấc chân có phong thái gớm?
Định vượt tường, chạy theo thằng nhóc này sao hả?
Mơ cũng đừng mơ!
"Ơ, này.. Anh kéo tôi đi đâu" Đại boss không nói hai lời, cũng không từ biệt lập tức lôi Tịnh Nhi rời khỏi nơi thoáng mát đó, ép cô về phòng bệnh.
Hải Ninh đầu tiên là ngạc nhiên, sau mới hốt hoảng chạy theo sau. Hừ, lại lão già này!
Tưởng đâm vào Nhi xong là có thể trực tiếp thăng cấp thành người yêu chị ấy à? Còn dám thể hiện thái độ độc chiếm kia nữa? Đùa? Chị Nhi cũng không phải món đồ đâu!
"Anh kia! Anh đứng lại!" Hải Ninh bực bội đi sát, cũng vươn tay muốn kéo tay Tịnh Nhi lại. Ai ngờ Đại Thần quá nhanh, anh ta đưa mắt là biết trước Hải Ninh định làm gì. Vậy nên ngay khi cậu vừa vươn tay tới, Đại Thần đã kịp xoay người ôm gọn Tịnh Nhi vào bờ ngực săn chắc của mình.
Bạn Nhi lúc này vì sao không kháng cự nữa?
Còn hỏi?
Tất nhiên là vì.. Phê!
Trời ơi, ngực của boss nè!! Bộ ngực N múi rắn chắc như tường thành đang ở ngay bên má cô nè!
Mặc dù đập mặt vô tường có chút đau.. Nhưng cái đau này cũng quá lãng mạn đi! Xem xem, hình ảnh trai tài cao lớn anh dũng dịu dàng ôm gái sắc nhỏ bé ngọt ngào vào lòng. Nhìn thôi đã thấy đẹp mắt không thể tả nổi!
Còn mùi hương này nữa chứ.. Cô không nhịn được hít vào thêm hai phát. Nam tính ch.ết mất, hấp dẫn ch.ết mất!
Không!
Không được!
Vi Tịnh Nhi!
Mày điên rồi!
Mày không thể để nam sắc mê hoặc rồi bán rẻ lương tri như thế được!
Hôm trước gặp bạn Lương Thiện đẹp trai không phải cô đã chữa được chứng mê giai rồi hay sao? Hôm nay tự dưng dựa sát bạn Thần nó lại tái phát là thế nào
Tịnh Nhi rất miễn cưỡng đưa tay đẩy ngực bạn Thần, có điều lực kiểu này chỉ đủ gãi ngứa cho bạn ấy mà thôi. Đại boss thấy cô tự dưng chống đối mình, nhíu mày không vui, vô thức lại càng ôm xiết hơn nữa.
"Muốn ở lại với cậu ta?" Đại Thần mỉm cười, đôi mắt nâu sáng có chút nguy hiểm "Đừng hòng!"
"Anh.. Anh sao lại vô lí quá vậy?" Má! Đã đẹp trai còn nói ra mấy câu bá đạo như vậy nữa.. Đúng là quá HOT! Chuẩn hình tượng nam chính lãnh khốc trong truyền thuyết!
Đại Thần, tuyên bố cho anh biết để mừng, điểm số của anh trong lòng tôi đây đã tăng lên đáng kể!
"Anh kia, thả chị Nhi ra!" Hải Ninh thừa dịp Đại Thần đứng lại mà xông lên, cậu tuy có mét bảy nhưng lực tay cũng rất lớn, giằng co một chút đã làm Tịnh Nhi chao đảo "Anh lấy quyền gì mà dám đối xử với chị ấy như thế?"
"Cô ấy là người bệnh!" Đại Thần nhíu mày khó chịu, trực tiếp bế Tịnh Nhi lên cao. Dây dưa tay ba tay bốn thế này vốn không phải phong cách của anh, chưa kể những ánh mắt xem náo nhiệt bên cạnh nữa.. Nó làm anh khó chịu! "Muốn hàn huyên tâm sự thì trở về phòng!""Người bệnh?" Hải Ninh đơ ra mất vài giây mới load xong vấn đề "Chị Nhi, chị bị làm sao?"
*
Tâm tình của Đại boss không tốt!
Từ lúc ôm Tịnh Nhi trở về phòng bệnh đã luôn như vậy, điều này Tiểu Ngọc ngồi ngay cạnh anh lúc này nhận thức rõ ràng nhất.
Từ đêm hôm trước, tự dưng đang đi lại gặp tai bay vạ gió, đứng không cũng sai chân đã làm cô bực bội không thôi. Đã vậy khi vào viện kiểm tr.a còn phải cùng phòng với thủ phạm Tịnh Nhi kia ngã chứ.. Hơn thế, sau khi cô ta biết điều ra khỏi phòng, 30p sau đã được Thần hộ tống trở lại bằng cách bế. Lúc này, tâm tình Tiểu Ngọc chính thức bùng phát rồi!
Thế là thế nào?
Dù gì cũng chỉ là bị sai tay, chân nó còn tốt hơn chân cô cả vạn lần, ý gì mà phải bế?
Nếu có muốn bế, Thần cũng nên bế là cô đây này!
Vậy là bất chấp tất cả, lần đầu tiên Tiểu Ngọc làm trái ý Đại boss, cố tình xuất viện đi cà nhắc tới chỗ làm. Cô ngồi ở bàn làm việc của riêng mình, vừa trộm nhìn boss vừa nghiến răng chửi rủa Tịnh Nhi.
Không lí gì Tiểu Ngọc IQ mấy trăm này lại thua kém con nhỏ ngốc đó được!
Đúng rồi!
Tí nữa thì chính cô cũng quên mấy IQ của mình cao thế nào, nếu cô đã thông minh như vậy thì lí gì phải ở đây ôm cục tức chứ hả?
Haha, được lắm!
Phải làm thế này..
Trái ngược với Tiểu Ngọc bên này đã nghĩ ra cách giải quyết vấn đề của mình. Đại Thần bên kia không tài nào tập trung làm việc triệt để được. Chưa bao giờ anh phân tâm thế này, hình ảnh Tịnh Nhi ngồi sát bên Hải Ninh, còn thâm mật sờ tay lên trán cậu ta cứ lởn vởn trong đầu anh mãi. Mặc dù anh đã tự tay phá nát nó, nhưng sự bực bội và ghen tị ích kỉ vẫn xuất hiện.
Tâm lí bất ổn.
Phải.
Từ lúc quen Tịnh Nhi đến giờ tâm lí của anh hầu như lúc nào cũng ở trong trạng thái bất ổn như vậy. Ngày trước người ta nói ngulâylan anh không tin, nhưng giờ thì khác rồi! Anh hiểu sâu sắc câu nói đó, vì đảm bảo do anh ở cạnh Tịnh Nhi nhiều nên bị ngu bớt rồi!
Quá thể quá đáng! Ngu một mình thôi còn kéo người khác ngu cùng nữa chứ!
Không được! Lúc này không thích hợp nghĩ chuyện đó đâu! Thằng nhóc Hải Ninh kia.. Anh phải tìm cách giải quyết triệt để mới được!
*
Gia đình Hải Ninh có ba người, mẹ, bà ngoại và cậu.
Thực ra trước đây cậu cũng có bố giống như bao đứa trẻ cùng trang lứa khác, cũng có luôn một cuộc sống giàu có hạnh phúc.
Mẹ Hải Ninh trước đây là tiểu thư một gia đình thế gia, ông bà ngoại giàu có vô cùng nhưng chỉ sinh được một cô con gái nên rất chăm chút.
Bố mẹ cậu quen nhau từ hồi đại học, sau đó mặc sự ngăn cản của ông bà ngoại, mẹ cậu nhất quyết đòi lấy bố cậu. Bố Hải Ninh lúc trẻ cũng rất tốt, ông ta là cô nhi, không người thân thích lại nghèo rớt mùng tơi nhưng lại rất có chí. Sau khi cưới không lâu thì mẹ Hải Ninh có thai, sinh ra cậu. Bố Hải Ninh cũng dựa vào vốn liếng của ông bà ngoại mà đứng ra mở công ti riêng, phát triển tạo dựng được một phương trời.
Mọi chuyện bắt đầu biến động từ khi bố cậu trở nên giàu có. Ông ta bỏ rơi vợ trẻ con thơ ở nhà, liên tiếp ném mình vào những cuộc phiêu lưu của giới thượng lưu, cuốn mình vào vòng xoáy của những cám dỗ. Cờ bạc, rượu chè, gái gú.. Sau đó còn kéo theo hàng loạt những món nợ, kinh doanh đi xuống, công ti muốn phá sản.
Ông ta mắt thấy cơ nghiệp của mình tiêu tán thì tìm cách lừa gạt bố vợ và vợ kí vào giấy vay nợ, bán đất.. Nhanh chóng bức ép ông ngoại tức ch.ết, bà ngoại ngã bệnh, cả nhà li tán, nghèo rớt mồng tơi.
Trên đời này Hải Ninh hận ai nhất?
Cậu không cần suy nghĩ cũng có thể đáp lời: Chính là ông ta, là người bố thân sinh ra cậu!
Kẻ đó không cần tồn tại trên đời!
Sự sống của hắn chỉ làm khổ người khác mà thôi!
Giống như cách đây hai ngày.. Bố cậu đột ngột trở về khu ổ chuột tìm mẹ của Hải Ninh. Ông ta giờ đây cũng nghèo khó, lấp mình vào cờ bạc và sống chung với một gái mại ɖâʍ hết thời ở khu đèn đỏ. Nhưng sự nghèo khó ấy không làm lấp mất phong độ của người này, đã ngoài bốn mươi mà ông ta vẫn trẻ trung ngời ngời.
Ông ta biết rõ mẹ cậu vẫn còn nặng lòng nên quay lại vừa để bòn rút tiền bạc của bà ấy, vừa để lừa gạt lợi dụng bà ấy.
Chuyện đó cả cậu và bà ngoại đều nhìn thấy được, nhưng mẹ cậu lại cứ mù quáng mãi. Bà ấy tin ông ta, yêu ông ta đến mức bỏ mặc bà ngoại tức đến mức nhồi máu cơ tim, cứ như vậy chạy đi.
Hải Ninh nghiến răng nuốt hận, cậu đưa bà nhập viện sau đó muốn đi tìm mẹ mình, song tuyệt nhiên không thấy tung tích. Bố cậu vẫn cười nói với mọi người, nhưng bên cạnh lại không hề thấy mẹ cậu. Khi cậu hỏi thì ông ta chối quanh, mắt gian giảo cực kì.
Hải Ninh có dự cảm không tốt, lẽ nào lão lại lừa bán mẹ cậu?
Dù gì đó cũng là vợ của ông ta, là mẹ của con trai ông ta.. Ông ta nỡ sao?
Hơn nữa.. Mẹ cậu cũng thật đáng trách! Đã biết rõ người đàn ông này mặt người dạ thú còn dám nhấc chân chạy theo hắn ta..
"Cậu là Hải Ninh?" Giọng nam trầm có chút trào phúng nhẹ vang bên tai cậu. Hải Ninh một lần nữa đưa điện thoại ra xem số, rõ là lạ, ai đây?
"Tôi đây, xin hỏi anh là.." Cậu ngập ngừng, rụt rè xác nhận.
"Có chút thông tin về mẹ cậu!" Đầu dây bên kia cười cười, thần bí tiếp tục "Không biết cậu có hứng thú nghe hay không?"
"Mẹ tôi? Bà ấy đang ở đâu? Anh là ai?.."
"Bình tĩnh đi, nếu gấp muốn gặp người thì mau tới khu số.."