Chương 69
Tịnh Nhi tất nhiên không chịu đi, hôm nay cô đến đây là để làm ban bánh khảo mà!
Từ bé đến giờ đây là lần đầu tiên cô được đảm đương chức vụ to lớn và quan trọng như thế. Hơn nữa còn được tiếp xúc gần với giới showbiz, sau này cô còn muốn viết truyện về lĩnh vực này, hôm nay ở đây học hỏi thêm mới tốt!
Thế nên, bạn Nhi lạnh lùng hất tay boss ra xa, cũng dửng dưng với câu nói lãng mạn gây sốc của Đại Thần. Hoàn toàn biến mình thành viên kim cương lãnh khốc trong mắt anh ta, và hiển nhiên phải hứng chịu không ít ánh nhìn khó chịu từ dàn diễn viên xung quanh.
Trong lòng ai nấy đều phỉ nhổ, không hiểu con nhóc diễn viên lùn một mẩu này là ai? Đã xấu, đã sửa mặt tùm lum, đã dáng không chuẩn.. rồi còn chảnh chó chảnh mèo. Đại Thần được người ta săn đón mời đi hẹnhòcòn không chịu? Cơ hội ngàn năm có một như vậy lại đi từ chối, đúng là vừa ngu ngốc lại vừa điên rồ!!
"Tại sao?" Đại Thần mất mát nhìn tay mình bị hất ra, chưa bao giờ cô ấy hành xử như vậy với anh, hôm nay thế là ý gì? Ái Nhi có người khác
"Tôi còn phải làm giám khảo mà!" Tịnh Nhi nghiêm túc nhắc nhở "Con người của công việc không thể vì chơi bời mà quên nhiệm vụ được!"
"Hình như hôm nay đường A có hội sách!" Đại Thần bâng quơ "Nốt chiều nay là đóng rồi!"
"Hội sách sao"
"Phải đó! Dù sao cô cũng không được làm giám khảo chính, có chỉ cho đẹp đội hình thôi!" Đại Thần nhanh chóng vạch trần "Có hay không cũng không vấn đề, nhưng hội sách mùa xuân chỉ còn mỗi hôm nay thôi đó!"
"Nhưng.."
"Khỏi lo, tôi sẽ báo với Hạo Khánh, tìm người thay thế cô!"
"Tôi.."
"Vậy tôi đi trước, tạm biệt cô vậy.."
"Đại Thần!!!!"
"..."
*
Vậy là tốn hơn ba trăm chữ, cuối cùng Đại Thần cũng ôm được người đẹp, ung dung đi "hẹn hò"!
Hội sách Mùa Xuân mở thường niên mỗi năm một lần sau tết. Nơi này bày bán đủ loại sách truyện giá rẻ bất ngờ, hơn nữa nếu may mắn còn có thể tìm mua những cuốn sách cũ, sách cổ có giá trị mà thời nay không còn tái bản lại nữa. Ở đây cũng thường xuyên tổ chức những buổi hội đàm với tác giả nổi tiếng, giao lưu xin chữ kí dịch giả, học giả.. có danh trong ngành.
Trước đây Tịnh Nhi chỉ được xem cái này trên mạng mà thôi, nói thật cô đã từng ước ao được đắm mình trong không khí đầy hương vị sách cổ xưa này lâu lắm rồi! Ầy, mặc dù cái mùi này không dễ chịu như cô nghĩ, nhưng không khí tập nập ở đây cũng đủ để cô thỏa mãn lắm rồi!
Nơi này cách không xa địa điểm thử vai cho lắm nên Đại Thần hỏi xem cô có muốn thử đi bộ tới đó hay không. Tịnh Nhi nhìn phong cảnh hữu tình xung quanh, cuối cùng chẳng từ nan bản thân đi giày cao gót, anh dũng gật đầu!
Con đường dài trồng đầy những cây lớn xum xuê, chồi non sau mùa xuân nhẹ nhàng tỏa hương mát dịu. Gió lành lạnh thi thoảng đan xen, lướt trên gò má thanh xuân của hai người, quấn lấy những lọn tóc ngắn, vui vẻ làm nó rối tung lên.Đại Thần đi song song với cô, đôi mắt nâu sáng có chút xúc cảm ngọt ngào khó tả. Nhìn từ góc độ của anh, Tịnh Nhi lúc này thật sự nhỏ bé, anh nghĩ, chỉ cần dùng một tay anh cũng có thể ôm trọn được cô, nhấc bổng cô lên thật cao..
Trái với sự hào hứng của bạn Thần, Tịnh Nhi lúc này chính thức tắt lửa lòng! Đôi giày cao gót này nhất định đòi làm kẻ thù truyền kiếp của cô rồi! Lúc mới đi thì không vấn đề gì, đứng ở hội trường thật lâu cũng không sao.. Thế nhưng vừa di chuyển được có chục phút đã thấy đau chân không tả rồi!
Không muốn đi nữa!
Sách ơi mị xin lỗi!!
"Cần cõng không?" Đại Thần hảo tâm đề nghị, Tịnh Nhi nhìn qua anh, ánh mắt chờ mong hết sức. Cô muốn gật đầu lắm chứ.. Nhưng thế thì dơ ch.ết, mang danh tiểu thư dẫm phải gai mồng tơi mất thôi, cô cũng đâu có yếu đuối đến vậy..
"Không cần!" Vậy là bạn Sĩ Diện nào đó cắn lưỡi đến bật máu, nghẹn ngào từ chối "Sắp đến nơi rồi!"
"Được thôi!" Đại Thần gật đầu, đi nhích lại gần chỗ cô "Nắm tay, tôi kéo cô đi!"
"Cái gì?" Tịnh Nhi lần thứ N trong ngày trợn mắt nhìn Đại Thần, sau đó lại chuyển sang bàn tay lớn đang giơ ra trước mặt cô. Anh ta bệnh rồi! Nhất định là bệnh xong quên không uống thuốc! Trời ơi! Đại Thần dịu dàng thật đáng sợ!!!
"Không muốn thì thôi!" Anh quay người bước trước, dứt khoát không thèm để ý tới cô nữa. Nếu có ai tinh ý, sẽ phát hiện ra Đại boss vừa phật lòng, hay nói nôm na chính là dỗi!
Tất nhiên "ai" ở đây không phải bạn Tịnh Nhi thiếu não, bạn ấy thấy Đại Thần đi trước liền thầm oán trách anh ta ác độc, không tim không phổi, nỡ lòng bỏ rơi một cô gái nhỏ nhắn, yếu đuối, đau khổ.. nhường này. Thế nhưng tất cả suy nghĩ đều bị ném đi khi cô cầm được trên tay chiếc vé vào cửa hội sách!
Đại Thần vừa rút ví mua hai vé, đưa cho cô một chiếc đã bị một đám người đông đúc làm phiền. Mấy cô gái xinh đẹp, ăn mặc hợp thời trang hình như là người trong fanclub của một minh tinh đến thử vai nào đó trong kia. Bọn họ thấy anh ta liền nhầm tưởng anh ta là hàng hót, lập tức chạy lại xin chữ kí!
Tịnh Nhi bận rộn nào có thời gian quan tâm nhiều đến thế, cô nộp vé cho người soát, sau đó bỏ mặc boss, đi thẳng!
Nếu giờ này ai đó hỏi cô thiên đường chốn nào, Tịnh Nhi sẽ hùng hồn trả lời chính là nơi này đây! Thiên đường của những người yêu sách, nơi dừng chân hoàn hảo của những người ham mê phiêu lưu trên những trang giấy dày đặc chữ.
Từng gian hàng đông đúc bày đầy những sách trên kệ, đủ chủng loại, đủ màu sắc bắt mắt vô cùng. Nơi này có truyện tranh, có tiểu thuyết, cũng có càng nhiều sách triết lí, khoa học.. Mỗi một thể loại đều có hàng ngàn vạn cuốn, sẵn sàng chờ đợi trên giá để hớp hồn người đọc.
Cô lướt qua từng gian hàng, thưởng thức thứ không khí náo nhiệt ở chốn này. Khu chợ sách này đông người vô cùng, nhưng người nào người nấy lịch sự và trân trọng. Họ mở sách ra xem môt cách nhẹ nhàng, trả giá cũng bằng một chất giọng dịu dàng hết mực.
A a a ~ Sách ở nhà của cô quá ít, trước đây có tiền thì lười mua, khi xuyên qua rồi lại không có xu nào trong túi, hoặc giả đã có thì lại chẳng lấy đâu ra thời gian mua sắm. Hôm nay gặp dịp thế này phải tranh thủ càn quét một loạt mới được, cô phải mua! Mua hết! Mỗi thứ một cuốn!!
Ây, nhưng nếu thế thật thì quá nhiều đi, chưa nói tới chuyện phải dùng xe tải mới chở về hết, nguyên bản đọc chúng nó cũng tốn cả đống thời gian rồi. Cô cứ cắm cúi đọc truyện không chú ý gì viết lách, nhất định Lý tổng sẽ tìm cách cho cô ra bã!
"Cô là tác giả trẻ Tịnh"sss Nhi"sss đúng không?" Một cô gái kéo tay Tịnh Nhi lại, ánh mắt nghi ngờ đặt câu hỏi.
Ôi, có người nhận ra mình kìa!
Haha,mặc dù cô mới xuất hiện trên báo chí có vài lần mà đã có người nhận ra rồi đấy! Oai quá, người nổi tiếng nhé!
Ủa mà Đại Thần đâu rồi? Anh ta không nhìn thấy cảnh fan hâm mộ nhận ra cô thật phí phạm!
"Vâng.." Tịnh Nhi bối rối gật đầu, có phải cô nhầm lẫn gì không? Sao tự dưng cứ có cảm giác cô gái trước mặt thật nguy hiểm, ánh nhìn ấy có chút bất thiện.
"Thì ra đúng là cô!" Cô gái cười nhạt, vươn tay vẫy về đằng xa, lập tức mấy người nữa có trai có gái lập tức đi tới, vẻ mặt ai cũng hầm hầm tức tối.
Chuyện quái gì đây?
Ngồi không cũng gây thù chuốc oán được sao hả trời? Cái biệt tài này thật sự bây giờ cô mới nhận ra là mình có đấy!
"Cô còn không biết xấu hổ mà chạy tới đây nữa hả?"
"Ơ.. Tôi.." Tịnh Nhi oan uổng muốn hỏi rõ đầu đuôi, không khí lịch sự và văn hóa của những người đọc sách đã bị phá vỡ hoàn toàn. Bọn họ giờ đều đổ dồn mắt về phía cô, cái nhìn đánh giá pha chút ghét bỏ rõ rệt "Tôi đã làm gì cô chứ? Xin tránh ra cho, tôi còn phải mua sách!"
"Mua sách?" Nụ cười trên môi cô ta càng nhạt hơn nữa, mỉa mai khoanh tay trước ngực "Mua về để tham khảo phải không?"
"Hả.."
"Câm mồm đi con khốn!" Mấy người phía bên kia theo sự vẫy của cô gái đứng trước mặt Tịnh Nhi đã ào ào tiến đến, mỗi người một câu, nói tràn.
"Ngứa mắt! Đạo truyện của Ruby còn dám lên tiếng?"
"Con dạo văn! Mẹ, chẳng qua được SM chống lưng thôi, không đừng mơ!"
"Copy truyện của Ruby còn mong nổi danh? Đồ xấu xí ngu ngốc!"
"Giả thánh mẫu cho ai coi? Phát tởm!"
"Không biết xấu hổ!"
"Đồ con hoang!"
"Bẩn thỉu!"
"..."
"..."