Chương 27

Nhưng Thẩm Thiếp vẫn cảm thấy nơi này rất âm u khiến người ta lạnh run người. Cảm giác này rất giống với cảm giác tới tham quan nghĩa trang liệt sĩ khi cô đang còn là học sinh.


Thế nhưng đây lại là bệnh viện Tâm thần - là nơi cứu chữa linh hồn con người. Ở đây không có máu, không có sự ra đời cũng không có sự ch.ết chóc nhưng lại có những thứ còn khiến người ta sợ hơn rất nhiều.


Phương Trình cũng cảm nhận được sự lo lắng của vợ, anh luôn nắm chặt tay vợ. Họ đi vòng qua những toà nhà khám bệnh, đi qua con đường vòng vèo khúc khuỷu mới tới được toà nhà của bệnh nhân.


Trên đường đi chỉ nhìn thấy một vài bác sĩ mà không thấy bất kỳ một bệnh nhân nào. Điều này khác hẳn với tưởng tượng của Thẩm Thiếp, cô cho rằng ở đây sẽ la liệt những bệnh nhân trong bộ trang phục kẻ sọc của bệnh viện đi đi lại lại vô hồn. Có lẽ đó chỉ là những cảnh tượng có trong tiểu thuyết và phim ảnh mà thôi. Cô đã trấn tĩnh trở lại. Họ cùng nhau bước vào toà nhà cũ kỹ thần bí kia. Sau khi vào cửa họ phải xuất trình giấy tờ mới có thể đi vào trong để tìm phòng của Triệu Oanh.


Toà nhà này xem ra đã có từ rất lâu rồi, mặc dù đã được trùng tu nhưng lớp sơn mới được quét lên vẫn không thể che đậy được sư cũ kỹ của nó. Mặc dù bây giờ là buổi sáng nhưng ánh sáng trong hành lang vẫn không đủ. Một hai bệnh nhân trung liên đi qua họ, Thẩm Thiếp đưa mắt tò mò liếc nhìn. Nếu như họ không phải ở đây và không mặc áo bệnh nhân thì cô sẽ rất khó lòng tìm được điểm khác nhau giữa họ và những người bình thường khác trên đường phố. Có lẽ nào căn bệnh thần kinh có quá nửa được che đậy bởi vẻ bề ngoài chăng?


Cuối cùng thì họ cũng tới trước cửa phòng của Triệu Oanh. Cửa phòng đang đóng, Phương Trình nhẹ nhàng gõ hai lần thì bên trong vọng ra tiếng con gái:
- Mời vào!


available on google playdownload on app store


Thẩm Thiếp nhận ra đó đúng là giọng của Triệu Oanh, khi cô chưa kịp có phản ứng gì thì Phương Trình đã đẩy cửa bước vào. Vừa vào cô đã nhìn thấy Triệu Oanh đang ngồi ở mép giường, trên tay đang cầm một quyển tạp chí.


Nét mặt của Triệu Oanh ban đầu có chút nghi hoặc nhưng vẫn rất bình tĩnh, thế nhưng chỉ một lát sau thì nét mặt cô đã thay đổi khác thường. Đôi mắt cô mở to, miệng mở to rồi phát ra những tiếng "gầm gừ".


Phương Trình đi trước rất bất ngờ trước sự thay đổi nhanh chóng của Triệu Oanh. Vừa rồi cô y tá trực ban có nói, Triệu Oanh đã được chuyển tới phòng bệnh bình thường, tình hình hiện tại của cô ta rất lạc quan. Do vậy họ không thể tưởng tượng nổi lại xảy ra tình trạng trên.


Triệu Oanh đã nhảy từ trên giường xuống. Phương Trình và Thẩm Thiếp cho rằng cô ta sẽ nhảy bổ về phía họ nên họ lùi về phía cửa theo bản năng. Nhưng Triệu Oanh đứng yên tại chỗ, miệng cứ lắp bắp không ra tiếng:
- Cô ta lại tới rồi, lại tới rồi. Cứu tôi với!


Phương Trình bình tĩnh trở lại, anh vội vàng kéo Thẩm Thiếp ra ngoài rồi cất tiếng gọi các bác sĩ đang ở phòng trực cách đó không xa.


Các bác sĩ đã mau chóng có mặt. Nhìn thấy bác sĩ tới, Triệu Oanh đang chốn dưới gầm giường chỉ lộ ra nửa khuôn mặt liền chui ra khỏi chỗ nấp, một tay cô tóm lấy tay bác sĩ còn tay còn lại chỉ vào mặt Thẩm Thiếp hét toáng lên:
- Cô ta, cô ta...


Cô ta cứ nói lung tung chẳng có đầu đuôi gì cả khiến mọi người phải toát mồ hôi.
Các bác sĩ nhìn thấy cảnh tượng đó liền vẫy tay về phía vợ chồng Thẩm Thiếp ra hiệu hai người nên nhanh chóng đi ra. Hai người khó hiểu vội vã ra ngoài, đúng lúc này Thẩm Thiếp nghe thấy tiếng của Triệu Oanh rất rõ:


- Chính là cô ta, cô ta đẻ ra một đứa trẻ yêu quái, mặt của đứa trẻ đó, mặt của nó...


Những lời tiếp theo Thẩm Thiếp không nghe được nữa. Cô chỉ cảm thấy có cái gì đó bịt kín đang đập về phía cô, cô chẳng còn chút sức lực nào nữa để chống đỡ. Cô bủn rủn trong vòng tay Phương Trình. Anh ôm chặt lấy cô rồi dìu cô tới dãy ghế dài nghỉ ngơi.


Mười phút sau bác sĩ đi ra nói với hai người:
- Xin lỗi mời hai anh chị tới phòng làm việc của tôi một lát.


Sau khi ngồi ổn định xong, lần đầu tiên Thẩm Thiếp mới đưa mắt nhìn cô bác sĩ. Thẩm Thiếp không khỏi sững sờ. Cô ta chỉ tầm ba mươi tuổi, có một khuôn mặt đẹp kinh người. Nhìn qua đó là một vẻ đẹp khiến người đối diện phải sững sờ, khi nhìn kỹ thì khuôn mặt đó, với ngũ quan đều đẹp tới mức hoàn mĩ, không thể tìm ra một điểm không hoàn hảo nào khiến người đối diện không khỏi thốt lên kinh ngạc.


Đây là một khuôn mặt tuyệt mĩ nhưng lại đem tới cho người đối diện một cảm giác không dễ chịu chút nào.


Được ngắm người đẹp, đặc biệt là người tuyệt mĩ như thế này đáng ra phải mang tới cho người đối diện một cảm giác vui vẻ nếu không thì làm sao xứng với mĩ nhân kia chứ? Thế nhưng cô bác sĩ ngồi trước mặt Thẩm Thiếp lại khiến người đối diện có cảm giác vô cùng kỳ lạ. Cô ta bắt đầu hỏi:


- Anh chị có quan hệ gì với bệnh nhân?
Sau đó cô ta đưa mắt nhìn Thẩm Thiếp.
- Bệnh nhân sau khi nhìn thấy cô đã bị kích động mạnh, tôi đã tiêm cho cô ta liều thuốc an thần rồi. Không biết khi tỉnh lại cô ta sẽ thế nào nữa, do vậy anh chị phải nói rõ mọi chuyện cho tôi nghe.


Lúc này Thẩm Thiếp đã thực sự hiểu nguyên nhân tại sao cô bác sĩ này lại khiến cho người đối diện có cảm giác kỳ lạ. Đó là vì bất kể cô ta trầm lặng hay nói chuyện thì trên khuôn mặt cô ta không hề có bất kỳ một biểu lộ cảm xúc nào.


Không có bất kỳ một biểu lộ cảm xúc, không hề có trạng thái hỉ nộ ái ố. Lẽ nào khuôn mặt đẹp tới mức hoàn hảo kia làm bằng gỗ hay sao? Sao lại cứ đơ ra, nặng nề đến vậy?


Tư duy của Thẩm Thiếp trì trệ giống hệt khuôn mặt vô hồn kia. Cô ngồi cạnh Phương Trình nghe loáng thoáng anh và cô bác sĩ kia nói chuyện với nhau. Cô không hiểu nổi những gì cô ta đang nói, hình như là chứng mất trí nhớ. Họ cứ nói chuyện câu được câu không lọt vào tai Thẩm Thiếp, trên hình thức không thành hệ thống còn về kết cấu không logic chút nào.


Mãi tới khi Phương Trình lớn tiếng nói liền mấy câu "Không thể như thế được", thì Thẩm Thiếp mới hoảng hốt quay sang anh rồi mơ hồ hỏi:
- Cái gì vậy anh? Cái gì không thể được hả anh?
Cô bác sĩ liền đổi giọng, rất khó chịu, mỉa mai:


- Những gì tôi nói lúc nãy cô đều không nghe thấy hả? Tôi muốn hỏi có phải cô vừa sinh em bé phải không? Khuôn mặt của đứa trẻ không bình thường phải không?
Nghe xong Thẩm Thiếp như bị điện giật đứng phắt dậy rồi tái mặt nhìn cô bác sĩ trước mặt, có cảm giác cô sắp ngất xỉu.


Phương Trình cũng đứng dậy đỡ vợ. Lúc này anh vẫn tỏ ra tương đối bình tĩnh, anh cao giọng nói với cô bác sĩ:


- Cô là bác sĩ thần kinh, tại sao cô lại có thể tin những lời điên khùng của một bệnh nhân tâm thần kia chứ? Đúng là chúng tôi mới có em bé, vợ tôi mới hết ở cữ, nhưng con gái của chúng tôi hoàn toàn khoẻ mạnh và rất xinh xắn nữa.


Cô bác sĩ nhìn anh nhưng trên nét mặt vẫn chẳng có bất cứ biểu lộ cảm xúc nào:


- Bây giờ bệnh tình của bệnh nhân trầm trọng hơn rồi, hy vọng trong thời gian tới anh chị, đặc biệt là chị không nên tới thăm cô ấy nữa. Cô ta nhìn thấy chị nên mới bị kích động như thế, chị là nguyên nhân chính khiến bệnh tình của cô ta nặng thêm đấy.
Phương Trình rất bất mãn đáp lại:


- Cô cứ yên tâm, chúng tôi sẽ không ghé thăm cái nơi quỷ quái này nữa đâu. Tôi thấy ở đây không chỉ có bệnh nhân là bị tâm thần.
Mặc dù không nói tiếp, nhưng ý của anh đã rất rõ rồi. Cô bác sĩ vẫn vô hồn như trước, nhìn Phương Trình bằng ánh mắt rất lạ.


Khi họ chuẩn bị rời đi thì cô ta gọi sẵng lại:
- Chờ một chút!
Thẩm Thiếp dừng lại theo bản năng, cô bác sĩ đã đi tới chỗ họ. Cô ta dùng một tay kéo Thẩm Thiếp lại, còn tay kia thì chặn Phương Trình lại.


- Xin lỗi, tôi muốn nói chuyện riêng với vợ anh một chút. Anh yên tâm đi, chỉ hai câu thôi, có lẽ cũng không quá hai phút đâu.
Phương Trình nhìn chằm chằm vào cô ta một lúc, sau đó quay sang nhìn Thẩm Thiếp:
- Tuỳ em quyết định thôi.
Tự nhiên lúc này Thẩm Thiếp lại rất bình tĩnh:


- Anh ra ngoài trước đi, em sẽ nói chuyện với cô ấy, xong ngay thôi mà.
Khi chỉ còn lại hai người trong phòng, cô bác sĩ rút danh thiếp đưa cho Thẩm Thiếp. Nhận danh thiếp trong tay, Thẩm Thiếp đưa mắt nhìn thì chỉ thấy hàng chữ rất đơn giản: Bác sĩ tư vấn tâm lý Phạm Cầm.
Thẩm Thiếp kinh ngạc nhìn cô ta:


- Cô đưa tôi cái này làm gì?
Cô ta nhìn Thẩm Thiếp với ánh mắt vô cùng khó hiểu, trên nét mặt vẫn không có chút biểu lộ cảm xúc nào:
- Tôi biết cô cần tôi, cứ sáng thứ Tư hàng tuần tôi lại khám bệnh tại phòng tư vấn số ba thuộc toà nhà khám bệnh. Chắc chắn cô sẽ tới tìm tôi.


Thẩm Thiếp còn muốn nói thêm nữa nhưng cô ta đã mở cửa, sau đó nói với Phương Trình đang đứng ở bên ngoài rằng:
- Xong rồi, hai người có thể đi, bây giờ tôi phải đi xem tình hình bệnh nhân của tôi thế nào.


Phương Trình không nói gì, anh đặt tay lên vai Thẩm Thiếp, hai người vội vàng rời khỏi Bệnh viện Tâm thần.
Mãi tới khi đi khỏi bệnh viện Phương Trình mới lên tiếng hỏi:
- Tiểu Thiếp à, cô ấy đã nói gì với em?
Thẩm Thiếp chần chừ một lát rồi trả lời:


- À, cũng chẳng có gì đâu anh ạ. Cô ấy bảo em có rảnh thì lại tới tìm cô ấy, nói chung là chuyện liên quan tới Triệu Oanh đấy mà.
Nghe tới đây Phương Trình dừng bước, anh nghiêm túc nhìn vào mặt Thẩm Thiếp dặn dò:


- Tốt nhất em không nên tới cái bệnh viện quái quỷ đó nữa. Bây giờ Triệu Oanh đã phát điên rồi nhưng anh thấy cô bác sĩ kia còn điên hơn cả Triệu Oanh. Tất cả mọi người trong cái bệnh viện đó đều điên hết cả rồi.


Thẩm Thiếp rùng mình, cô không nói gì. Tay cô vẫn nắm chặt tấm danh thiếp kia. Cô vò nát tấm danh thiếp nhưng vẫn không vứt đi.
Không khí trong bữa cơm vô cùng nặng nề, chỉ nghe thấy tiếng bát đũa va đập vào nhau.


Bầu không khí nặng nề đè nén tâm trạng hoảng loạn. Nhưng tâm sự dường như chỉ cần một tác động nhỏ cũng khiến nó nổ tung, và giờ đây nó đang chờ nhân tố kích nổ.
Không thể chịu đựng lâu hơn được nữa bà Châu Thanh Á lên tiếng:


- Hai đứa có chuyện gì vậy? Từ lúc từ bệnh viện về không thấy hai đứa nói gì cả. Tiểu Thiếp à, đồng nghiệp của con thế nào rồi?
Thẩm Thiếp vẫn cúi đầu, cô gắp một đũa thức ăn nhưng lại chần chừ không cho vào miệng.


- Mẹ à, chị ấy không ổn chút nào, xem ra rất nặng, chị ấy vẫn phải tiếp tục điều trị tại bệnh viện.
Phương Trình buột miệng:
- Con thấy nếu cô ta cứ tiếp tục ở cái bệnh viện đó không chừng không có bệnh lại nảy ra bệnh cũng nên.
Thẩm Thiếp ngẩng đầu lên:
- Phương Trình anh đang nói gì thế?


Phương Trình uống một ngụm canh rồi nói tiếp:
- Anh cảm thấy như cô bác sĩ kia giống như bệnh nhân mắc chứng bệnh tâm thần vậy. Cũng có thể mọi người ở đấy đều như thế. Ngày nào cũng phải tiếp xúc với người điên nên bị nhiễm, lâu ngày cũng có những biểu hiện giống người bệnh.






Truyện liên quan