Chương 1: Khi người đẹp gặp quái thú
Cậu nghe gì chưa, Yuki? Khối mình có một cô bạn có khả năng suy đoán chính xác. Thằng Taku lớp mình có thử qua. Ai ngờ con bé ấy đoán trúng bóc, còn cho tư vấn cho nó giải pháp nữa. - Chàng trai năm nhất hớn hở như bắt được vàng, cậu nói với cậu bạn kế bên.
Cậu con trai mang khuôn mặt hoàn mĩ không tỳ vết liếc nhìn sang cậu bạn kia, cậu đang trò chuyện với những cô gái khác thì bất ngờ thằng khỉ ấy xen vào lúc cậu đang nói có làm cậu một chút khó chịu. Mái tóc màu hạt dẻ nâu đậm bồng bềnh, nhẹ tênh được đánh rối lên, giữa ánh nắng của trời mùa hạ phản chiếu vào cậu, như một bức tranh hoàn mĩ mà từ " đẹp " không diễn tả nổi. Các cô gái xung quanh, không chỉ thế, những con người xung quanh cậu không khỏi nhìn vào cậu. Yuki Kasugai. Quá quen với chuyện bị người khác nhìn chằm chằm, cậu như không quan tâm đến.
Cậu xoay đầu nhìn cậu bạn thân 4 năm học cấp 2, Jiro Misaki, vẫn năng động và có phần hơi quá đáng như ngày nào. Để không làm mất hình tượng của bản thân, dù có khó chịu vẫn nhẹ nhàng hỏi.
- Khả năng suy đoán chính xác? Như thế nào?
- Chưa biết. Vì vậy, tớ mới hẹn cậu ta giờ ra nghỉ trưa hôm nay đến lớp mình để xem sao.
- Xin chào!
Một cô gái với chất giọng nói mang sự vô tư và vui vẻ của một thiếu nữ nhí nhảnh. Dáng người khá nhỏ nhắn cùng với chiều cao 1m không hơn không kém. Mái tóc dài đen óng ngang lưng, phần tóc mái khá dài che đi đôi mắt, chỉ chừa lại cái mũi và đôi môi. Không phụ kiện trang sức như các thiếu nữ tuổi 16 khác cũng như không trang điểm gì, trông khá mờ nhạt. Nhưng lại khiến người khác kinh ngạc bởi sự nhạy bén và suy đoán chính xác. Cách quan sát tinh tế, chú ý đến từng chi tiết nhỏ nhất và " biết những thứ mà người khác không biết ",... Vì vậy, cô được các học sinh trong trường gọi là "Bà thầy bói". Không ai khác, chính là Ruri Ashahina.
Dường như biết được sự hiện diện cho Ruri, cậu bạn Jiro đã bật dậy ra khỏi ghế, nhanh chóng cúi đầu chào xuống như hành lễ trước vua. Yuki ngẩn ngơ nhìn cậu bạn đang làm việc thừa, chán nản thở dài một tiếng, mắt hướng nhìn lên bảng, làm mặc không quen biết.
- Haha, cậu bạn này. Không cần phải thế đấu, tớ có phải là vua chúa gì đâu mà chào kiểu thế? Đứng thẳng lên đi, thoái mái. Tớ đến như đã hẹn.
Cậu bạn Jiro nhận lệnh liền đứng thẳng lại, không quên mới cô nàng ngồi vào chỗ mình, cảm ơn một câu rồi cô thản thiên ngồi vào chỗ cậu ta.
- Được rồi, tớ giúp được gì cho cậu, Misaki-san?
- Thật ra, tớ cần tư vấn về đề tình cảm. - Jiro đứng trước Ruri, cái vẻ vừa hồi hộp, lo sợ vừa háo hức làm cho Ruri phì cười một cái.
- Nói thẳng ra, cậu muốn biết chừng nào cậu có bạn gái? - Ruri cười nhẹ và thản thiên nói.
Học sinh trong lớp đồng thời "ồ" lên một tiếng, nhanh chóng im lặng trở lại và tập trung xung quanh hai người họ. Các học sinh bên ngoài lớp học cũng tò mò xem, nên hiện tại, trước cửa lớp 10A đông nghịt người, một số người lấy điện thoại ra chỉ để quay mà nhìn thấy được. Yuki ngạc nhiên nhìn Ruri, cậu cũng tò mò nên im lặng nghe.
- Đúng... đúng vậy. Ashahina-san, cậu quả là bà thấy bói giỏi! - Không khỏi xúc động, Jiro cầm hai tay Ruri như tôn thờ cô. Ánh mắt trông chờ nhìn Ruri, tiếp túc nói:
- Vậy, thưa Ashahina vĩ đại. Người nghĩ tôi sẽ có chứ? Vào hãy cho tôi biết thời gian là bao lâu.
Cái mặt nghiêm túc trông đến ngộ nghĩnh của Jiro, làm Ruri cũng muốn trong nghiêm túc nhưng không thể được, gì mà Ashahina vĩ đại chứ. Cậu bạn này hài ch.ết đi được!
- Phụt!.... Hahaha ~! Gì mà Ashahina vĩ đại? Hahaha! Với cái tính cách đó, tớ nghĩ cũng khá nhanh thôi. Giờ thì, xin cậu hãy đứng thẳng và xoay một vòng, chậm thôi nhé. Để tớ còn quan sát nữa.
Nghe theo, Jiro đứng dậy, nghiêm túc thức hiện. Ruri ngả người ra phía sau, hai tay cho vào áo khoác, dựa vào bức tường và quan sát Jiro, đôi mắt cô đảo nhìn liền tục, tóc mái che mất nên không biết cô nhìn gì, trừ Yuki ra, anh ngồi đằng sau Ruri, có thể dù chỉ một chút, thấy đôi mắt cô đang chăm chú nhìn xung quanh. Sau khi xoay một vòng, Jiro dừng lại và hồi hộp nhìn Ruri, không chỉ Jiro mà hàng chục học sinh bao quanh cũng đang nhìn và chờ đợi, lúc đấy cô đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình. Dường như nhận ra cái gì đó thú vị. Cô ngồi thẳng dậy, giọng đầy nghiêm túc nói.
- Misaki-san. Còn một điều cuối cùng cậu phải thực hiện, nó rất quan trọng, vì nó có thể ảnh hưởng đến tương lai của cậu...
Cố gắng lắm, Ruri mới không bật cười lên. Nhìn bao quanh cô mặt ai cũng nghiêm trọng, học sinh trường này thực sự quá cả tin, cô có phải thầy bói tiên tri nhìn được tương lai gì đâu chứ. Sao tin soái cổ thế? Ruri cô muốn cười, thực sự muốn cười lớn.
- Vặt áo ra!
- Rõ! - Trời đất, cậu ta cởi thật kìa, cậu ta thực hiện mà không một chút nghi ngờ gì, lại với cái mặt nghiêm túc khôi hài ấy. Không cười, không được!
- Phụt! Há há há há! Trời đất, cậu cả tin thật! Hahahaha... Đau bụng thật. - Ruri một tay ôm bụng, một tay quệt đi nước mắt, đồng thời quan sát một lượt quanh lớp học. Dừng lại ở Jiro, vẫn nghiêm túc như lúc nãy, cô ráng nhịn cười lần nữa.
- Khụ, khụ... Cậu mặc áo vô đi. - Ruri vẫy tay lại, cậu bạn Jiro ngây thơ nghe theo liền lại gần, cô ghé vào tai cậu ta, thì thầm nhỏ. - Với cái thân hình ấy thì, ngày mai tớ chắc chắn sẽ có người tỏ tình với cậu, không những một lần, hai hay ba lần. Chưa xong đâu, cậu sẽ nhận được rất nhiều thư tình và... chúng ta có một kẻ nghe lén dễ thương này.
Ruri nhe răng cười, tay chống đầu về hướng Yuki đang nhón người nghe lén. Bất ngờ, trong lòng bỗng nhiên dâng lên cảm giác khó chịu và ấn tượng xấu về đối phương, vẫn giữ được trạng thái mọi ngày đến trường của cậu.
- Tớ là bạn thân của cậu ấy. Nếu không phiền, cho tớ nghe một chút nhé. - Vừa dứt câu, Yuki nháy mặt lém lỉnh với Ruri, trong lòng thầm đắc ý rằng cô sẽ gục ngã trước vẻ ngoài của cậu, như bao cô gái khác đều như vậy. Tuy nhiên, Ruri chỉ cười, cô chỉ cười khoe răng với anh, thầm quan sát.
-... 4 năm quả thật là dài cho một tình bạn thân vững chắc. Nhưng ai cũng có bí mật của riêng họ, vì bí mật... làm nên sự quyến rũ. Misaki-san muốn có bạn gái, một bí mật giữa một người tư vấn như tớ và cậu ấy, sẽ rất hữu dụng trong việc chiếm giữ bạn gái của cậu ấy, mong cậu hiểu... bạn thân của Misaki-san. - Nói xong, cô không nhanh không chậm tiếp tục cuộc suy đoán của mình, để cho ai kia bơ vơ ngẫm nghĩ câu nói của cô.
- Được chứ. Số thông tin ấy chắc chắn sẽ có lợi cho cậu, từ giờ quyết định là do cậu. Hãy quyết định đúng đắn nhé.
- Tớ đã hiểu, cảm ơn cậu rất nhiều, Ashahina-san. Giờ thì, nếu cậu có thời gian, cậu hãy thử với thằng bạn thân của tớ nhé. Cậu ấy tên là Yuki Kasugai.
- Hả, cái gì cơ?