Chương 10
Chu Lạc Sâm nhìn thấy Phương Y xấu hổ, anh không nghĩ cô lại khó xử, rất nhanh liền thu hồi tầm mắt, giọng nói giải vây: “Ra ngoài thôi.” Dứt lời, anh bước ra trước một bước.
Phương Y cuống quít đuổi kịp, cô đi phía sau anh ngẩng đầu nhìn bóng lưng cao lớn, do dự một lúc mới mở miệng: “Luật sư Chu, cám ơn anh, anh cũng đi toilet sao?”
Chu Lạc Sâm không quay đầu, giọng anh chậm rãi: “Không, tôi chỉ vào chỉnh lại quần áo.”
Phương Y trầm mặc một hồi, đường vào toalet bắt đầu xuất hiện rất nhiều người, may mắn thật. Lúc nãy, vì sao không có người vào toalet nhỉ?
Cô nhíu mày suy nghĩ, không tự giác nhìn về phía anh. Đương nhiên cũng có một khả năng, chẳng lẽ anh giúp cô?
Cuối cùng còn một khả năng nữa, tất cả chỉ là một sự trùng hợp.
Người ở phía sau vẫn trầm mặc, Chu Lạc Sâm chủ động nói: “Lâm Tư làm khó em rồi.”
Trong đầu Phương Y đang miên man suy nghĩ gì đó, nháy mắt đột nhiên biến mất, cô do dự một hồi vẫn quyết định trầm mặc. Không phủ nhận cũng không thừa nhận, tránh cho bản thân hiềm nghi.
Đột nhiên Chu Lạc Sâm thẳng thắng: “Tính cách của cô ấy hơi có vấn đề, tốt nhất em đừng để tâm.”
Thần sắc Phương Y bất động, tâm lý không bình thường, cô liền nói một câu: “Anh muốn giải thích cho cô ấy?”
Chu Lạc Sâm dừng bước chân, một tay đút túi quần. Anh quay đầu híp mắt nhìn cô, bình tĩnh nói: “Là tôi lo lắng cho em.”
Một ngọn lửa nhen nhóm từ trong đáy lòng bùng nổ, lan tỏa lên thẳng mặt cô, cô vội vội vàng vàng cúi đầu tránh tầm mắt anh.
Anh nhìn thấy cô thẹn thùng thì khẽ nhếch môi, quay đầu đổi đề tài: “Đêm nay vui chứ?”
Phương Y thả lỏng tâm trạng, tích cực nói: “Vâng ạ, hầu như mọi người đều hòa đồng, đãi ngộ của công ty cũng rất tốt, tuy rằng không thể so sánh với bộ phận luật sư nhưng điều kiện thế này là được rồi ạ.”
Chu Lạc Sâm chỉ về khu vực tiếp khách ở cách đó không xa: “Chúng ta qua đó ngồi đi, giờ này mọi người vẫn còn đang hút thuốc lá, mùi thuốc không tốt cho sức khỏe.”
Phương Y không tìm được lý do cự tuyệt, thuận ý theo ý anh ngồi xuống nghỉ ngơi.
Chu Lạc Sâm ngồi bắt chéo hai chân, tựa lưng vào ghế khép hờ mắt, cổ áo sơ mi mở ra hai nút, đường cong cơ ngực lộ ra. Vành tai Phương Y trở nên nóng dần, cô di chuyển tầm mắt duy trì trầm mặc.
Chu Lạc Sâm im lặng một hồi, chậm rãi mở miệng: “Vừa rồi em bảo bộ phận luật sư được đãi ngộ tốt, kỳ thực không phải như vậy.”
Phương Y nghi hoặc nhìn về phía Chu Lạc Sâm, mặt tò mò.
“Con người thường chỉ nhìn thấy bề nổi.” Anh dịu dàng nhìn cô: “Không phải chỉ cần có bằng tốt nghiệp đại học luật là em có thể trở thành luật sư, mà em còn phải tham cuộc thi giám định tư pháp. Sau khi thông qua cũng chưa chắc em được đứng trên tòa án.”
Môi anh khẽ khép, giọng khàn khàn: “Nếu là người mới bước vào nghề, cơ bản sẽ không có tiền thu nhập hàng tháng, làm trợ lý cho Đại Luật Sư còn phải mất một số tiền, tiền này dùng để dự thính ở trên toà, học những điều không nằm trong sách vở. Có rất nhiều luật sư sẽ không chỉ dạy em bất cứ điều gì, bởi vì một khi họ chỉ dạy em, chẳng khác nào họ tự tìm cho mình đối thủ.”
Phương Y cau mày nói: “...... Thì ra mọi thứ đều khó khăn đến vậy.”
“Bước đầu thì ai cũng giống nhau.” Chu Lạc Sâm nở nụ cười, gương mặt anh thật sự rất đẹp: “Lấy công ty luật Tế An làm ví dụ, chúng ta đang sống trong một thành phố đắt đỏ, chỉ tính phí chi tiêu hàng ngày, muốn mua xe mua nhà với số tiền thu nhập hàng tháng vẫn chẳng đủ.”
Phương Y ngạc nhiên vô cùng, Chu Lạc Sâm lại dịu dàng nói: “Có thể địa vị của họ cao hơn em nhưng kỳ thực tài kiếm tiền cũng ngang ngửa nhau, thậm chí còn có thể không nhiều bằng em.” Anh nhắc tới một thành phố khác: “Trợ lý luật sư ở đây chỉ có thể kiếm được 1000 đồng một tháng.”
Phương Y không tin hỏi: “Là thành phố nào thế ạ, một tháng chỉ kiếm được 1000 đồng thì sinh hoạt thế nào?”
Chu Lạc Sâm điều chỉnh lại cổ tay áo, động tác tao nhã: “Bước đầu thì ai cũng sẽ khó khăn.” Anh dùng ngón trỏ chậm rãi xoa môi, tầm mắt di chuyển xuống chiếc cổ trắng ngần của cô
Phương Y cảm thấy câu nói của Chu Lạc Sâm không đơn giản. Nhất là anh nói câu “Bước đầu thì ai cũng sẽ khó khăn”. Chu Lạc Sâm nghe được Lâm Tư hỏi cô ư?
“… Sao cô chỉ mặc có một bộ đồ?”
Phương Y đột nhiên hổ thẹn, im lặng lặng lẽ cúi đầu.
Chu Lạc Sâm chậm rãi thay đổi chủ đề: “Hình Tứ nói trong lòng tôi thối rửa, thật ra có bao nhiêu người không muốn thay đổi? Nếu chúng ta muốn sinh tồn, dậm chân tại chỗ mới cho là thối rữa.”
Chu Lạc Sâm có thể bình tĩnh nhắc lại chuyện này, xem ra đây là thách thức giới hạn của anh lắm rồi. Để có được vị trí ngày hôm nay, anh phải bắt đầu đi lên từ con số 0, cần trải qua rất nhiều khó khăn, làm sao có thể không thay đổi?
Phương Y muốn mở miệng để an ủi anh, lại nghe anh nói: “Những gì cậu ta nói cũng rất đúng, cậu ta và tôi bước lên cùng một giao lộ, nhưng cuối cùng cậu ta vẫn không hề thay đổi.” Nói xong liền đứng lên, cúi đầu: “Về thôi, không còn sớm nữa.”
Cô nhìn anh rời đi, tâm tình kéo theo phức tạp. Bọn họ một trước một sau trở lại buổi tiệc, mọi người vẫn đang ca hát, người cầm microphone chính là Lâm Tư. Cô ta nhìn thấy Chu Lạc Sâm trở về thì mừng rỡ, biểu cảm thay đổi chỉ trong tích tắc khi Phương Y bước vào. Lâm Tư bực bội trong lòng liền không hát nữa, trực tiếp đi đến trước mặt Phương Y, cười ác liệt: “Cô cũng hát đi.” Cô ta đưa micro qua.
Vừa rồi Phương Y đã nghe được giọng hát của Lâm Tư, rất hay, so với bản gốc ngọt ngào hơn rất nhiều, cô ta hành động thế này rõ ràng là đang muốn cùng cô so đo.
Phương Y lãnh đạm nói: “Việc cảm nhạc của tôi không được tốt.”
Lâm Tư kiên trì nói: “Mọi người nhìn xem, cô ấy không nể mặt em kìa, sau này làm sao làm việc chung.”
Phương Y híp mắt nhìn Lâm Tư một hồi, bỗng nhiên nở nụ cười, tiếp nhận microphone, nói: “Được.”
Mỹ nữ đứng ra ca hát, các đấng mày râu hiển hiên rất hoan nghênh, bọn họ vỗ tay bốp bốp, còn tốp phụ nữ đang ngồi thì không mấy hài lòng.
Lâm Tư bước xuống sân khấu đi đến ngồi cạnh Ôn Na, chờ đợi Phương Y làm trò cười, khi âm nhạc vang lên, cô ta nhận ra mình đã sai rồi. Căn bản Phương Y hát rất hay, tiếng hát ngọt ngào đi vào lòng người.
Mặt khác, Lâm Tư trở nên lúng túng.
Chu Lạc Sâm ngồi ở đằng kia, bên cạnh anh chính là Ngôn Tố. Anh nhìn thoáng qua điếu thuốc trên tay Ngôn Tố, bỗng nhiên anh cảm thấy mùi khói cũng không còn khó chịu nữa.
Sau khi Phương Y hát xong, mọi người cũng quyết định về nhà.
Một số người uống rượu thì không được lái xe. Doãn Triết Ngạn phụ trách đưa Chu Lạc Sâm và Lâm Tư về nhà, lúc anh ta định khởi động xe, lại nghe Chu Lạc Sâm lên tiếng.
Anh quay kính xe xuống, hất cằm với Phương Y đang đứng cạnh Hà Tình: “Em cũng lên đi.”
Phương Y ngơ ngác nhìn xung quanh, xác định anh đang nói chuyện với mình, muốn mở miệng liền cảm thấy tay bị ai kéo lại.
Người kéo tay cô chính là Hình Tứ, đối mặt nói chuyện với Chu Lạc Sâm: “Không cần, chiếc xe đã kín chỗ lắm rồi, cô ấy và Hà Tình sẽ theo tớ.” Dứt lời, anh ta liền kéo tay Phương Y và Hà Tình lôi đi.
Phương Y quay đầu nhìn Chu Lạc Sâm, vẻ mặt Chu Lạc Sâm không biểu hiện gì trong đêm tối. Anh ngồi ở đó, lịch sự im lặng, có lẽ là cặp kính trên mặt đã che mất một phần con ngươi của anh, lăn tăn gợn sóng.
Người cầm lái chính là trợ lý Trần, Hình Tứ tựa hồ đối với Phương Y bất mãn, vừa lên xe liền mở miệng: “Tôi đã cảnh báo em thế nào hả, em bỏ mặc lời nói của tôi?”
Phương Y nhớ tới lời của anh ta, nghiêm cẩn nói: “Nhớ chứ, luật sư Hình không cần phải lo.”
Anh ta cười lạnh một tiếng, liếc xéo cô: “Nhớ? Phụ nữ đều giống như nhau, toàn nói lời trái với lương tâm. Kẻ xấu biểu hiện bên ngoài mới thật sự vô hại, khiêm tốn hào phóng nho nhã mới là đáng sợ nhất, em tự ngẫm lại đi.” Dứt lời, anh ta trực tiếp xoay đầu nhắm mắt dưỡng thần, không nói gì nữa.
Phương Y bất lực nhìn Hà Tình cười cười, Hà Tình hiểu ý vỗ vỗ vai cô, cũng nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Cô nhìn ngoài cửa sổ xe, bỗng nhiên nhìn thấy chiếc xe của Chu Lạc Sâm chạy qua.
Người cầm lái là Doãn Triết Ngạn, Chu Lạc Sâm ngồi ở phía sau, cửa sổ mở ra, góc độ này vừa khéo có thể nhìn thấy anh tựa lưng vào ghế nhíu mày nghỉ ngơi.
Ngọn đèn đường lờ mờ chiếu vào mặt anh, cả người anh lúc sáng lúc tối, giống như một chiếc hộp bị mắc kẹt trong không gian yên tĩnh. Có điều, hình ảnh này tựa hồ đang mở cửa trái tim cô, chớp một cái, trái tim cô nhảy nhót.