Chương 11
Đêm nay Phương Y trằn trọc mãi, thật lâu sau cô mới chợp mắt được, sáng sớm thức dậy tinh thần vô cùng mệt mỏi.
Phương Y rửa mặt đánh răng đi làm, đến công ty thì nghe tin phát lương.
Mức lương công ty được phát cố định, ngoài ra còn được thưởng thêm hoa hồng tùy theo các vụ kiện trong tháng.
Phương Y hào hứng kiểm tr.a tiền lương, dường như nhiều hơn trong hợp đồng. Kỳ lạ, chẳng lẽ là tiền thưởng? Cô mới đi làm không bao lâu, cũng chưa làm được việc gì, lấy đâu ra tiền thưởng? Phương Y nghi vấn đi tới bàn làm việc của Hà Tình, cúi người nhỏ giọng hỏi: “Chị Hà, em muốn hỏi một chút chuyện ạ.”
Hà Tình cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Chuyện gì?”
Phương Y quan sát xung quanh, ghé sát lỗ tai cô ta: “Em vừa kiểm tr.a tiền lương, hình như được nhiều hơn?”
Hà Tình nhếch miệng cười, giơ tay véo tai cô: “Chuyện nhỏ thế này mà em cũng thấp thỏm hỏi chị là sao? Đây là tiền trợ cấp bổ sung của công ty.”
“Trợ cấp?” Phương Y sửng sốt: “Em chưa nghe nói có tiền trợ cấp.”
Hà Tình nói: “Tháng này ra phúc lợi mới, theo như phòng nhân sự thông báo, đây là ý của luật sư Chu.”
Chu Lạc Sâm? Phương Y mờ mịt, Hà Tình nhìn cô một hồi, tầm mắt lướt trên quần áo cô, ánh mắt ra hiệu “Hiểu chưa?”
Phương Y hít sâu một cái, đứng thẳng thân mình, thận trọng gật đầu.
Nếu điều này cô còn không rõ, thì cô đúng là đồ ngốc.
Nói là trợ cấp nhưng cụ thể là trợ cấp cái gì, ánh mắt Hà Tình đã nói lên tất cả, là quần áo.
Phương Y trở lại chỗ ngồi của mình, cúi đầu nhìn bộ đồ đang mặc, đau đầu xoa xoa thái dương, không biết trong lòng hổ thẹn hay là tự ti, tình cảm đối với Chu Lạc Sâm càng trở nên phức tạp hơn rồi.
Cô làm việc trong tâm trạng nặng nề, tiếp vài khách hàng của công ty, mãi cho đến buổi trưa vẫn chưa nhìn thấy Chu Lạc Sâm. Anh không đi làm, cả hai cấp dưới của anh là Lâm Tư và Doãn Triết Ngạn cũng không tới.
Trong lòng Phương Y lo lắng, ngày hôm qua ba người bọn họ cùng về, hiện nay chưa ai tới làm, chẳng lẽ tối qua xảy ra chuyện gì rồi sao? Cô lo lắng quay đầu hỏi Trần Quân Du: “Trợ lý Trần, anh có biết vì sao luật sư Chu và cấp dưới của anh ấy vẫn chưa tới làm không?”
Trần Quân Du ngẩng đầu nhìn lên, khóe miệng mang theo ý cười: “Làm sao tôi biết? Chắc là 3P( ) rồi?”
Phương Y nghe xong thì sắc mặt thay đổi, vừa khéo Ngôn Tố từ phòng Hình Tứ đi ra, anh ta trực tiếp cau mày: “Bệnh cũ tái phát à, ăn nói bậy bạ gì thế? Luật sư Chu mang theo cấp dưới ra nước ngoài công tác không chắc khi nào trở về, tốt nhất cậu đừng ở đây nói bừa.”
Trần Quân Du nhìn thấy ánh mắt Ngôn Tố khó chịu thì nhanh chóng đứng dậy, cúi đầu xin lỗi: “Luật sư Ngôn, thật ngại quá, tôi đùa thôi ạ.”
Ngôn Tố liếc anh ta một cái, sắc mặt không tốt, biểu cảm này khiến cho Trần Quân Du sợ hãi, vội vàng thu xếp văn kiện nói phải đưa cho Hình Tứ, mượn cơ hội trốn thoát.
Sau khi anh ta đi rồi, Ngôn Tố lơ đãng hỏi Phương Y: “Em tìm luật sư Chu có chuyện gì à?”
Phương Y vội nói: “Không có gì ạ, do tối qua em nhìn thấy ba người đó đi chung xe, hôm nay cả ba cũng không đi làm nên em lo lắng chứ không có ý gì khác ạ......”
Ngôn Tố nhìn thấy Phương Y đang cố gắng giải thích thì mím môi cười: “Tôi tình cờ hỏi thôi, em làm gì mà khẩn trương vậy, tôi không ngờ em lại coi trọng Lạc Sâm như vậy, em sợ cậu ấy sao?”
Phương Y giật mình, “Coi trọng lạc sâm” bốn chữ này khiến khóe miệng cô cứng ngắc, miễn cưỡng nở nụ cười gượng.
Ngôn Tố vỗ vỗ vai cô, sau đó anh ta đi vào phòng mình. Phương Y nhìn về cuối hành lang, lại ngoái đầu nhìn cửa phòng đang đóng chặt của Chu Lạc Sâm, buồn bã thở dài.
Đối với lần đi công tác này của Chu Lạc Sâm, người vui mừng nhất chính là Hình Tứ, bởi vì anh ta không cần phải lo lắng cho Phương Y nữa, sợ cô sẽ rơi vào “Bẫy” của Chu Lạc Sâm, giống với kết cục của Phó Lôi.
Chu Lạc Sâm đi công tác mấy ngày, Hình Tứ luôn bề bộn nhiều việc, anh ta thường hay giao tiếp với Phương Y nhưng chỉ là trên công việc, cũng không nói nhiều một lời, lãnh đạm xa cách, nào có nửa điểm quan tâm.
Qua ngày sau Phương Y xem tin tức, phát hiện nơi Chu Lạc Sâm đang công tác có bão, xem ra rất nghiêm trọng, cô vô thức mở điện thoại di động, chờ khi cô phản ứng thì cô đã chọn tên Chu Lạc Sâm, dự định sẽ gửi tin nhắn cho anh.
Cô hơi giật mình, sau khi viết ra những lời quan tâm hỏi thăm, tin nhắn vẫn chưa gửi đi.
Thôi.
Phương Y đóng di động hạ đầu áp gối, nhắm mắt lại an ủi bản thân, thật lâu sau cô vẫn chưa ngủ được.
Cô bất lực ngồi dậy, phiền chán đem di động từ dưới gối lên, gửi một tin nhắn đi, có thế lần này cô kiên định rồi.
Phát tiền trợ cấp là đề xuất của anh, mục đích của anh thậm chí cả Hà Tình cũng nhìn ra được, cô cũng không thể giả ngu. Anh làm như vậy rõ ràng muốn giúp đỡ cô, cô nhắn một tin hỏi thăm thì xem như có qua có lại, rối rắm do dự ngược lại khiến cô suy nghĩ nhiều thêm, gửi thì gửi.
Phương Y nhắn một nội dung đơn giản, biểu đạt bảo đối phương cẩn thận, sớm thành công trong vụ kiện, không có ngôn từ ái muội, cô kiểm tr.a lại, cảm thấy yên tâm, vừa lòng đem di động thu vào.
Về phần anh có hồi âm hay không cô cũng không dám mơ tưởng, thời gian giữa hai người lúc này chênh lệch rất nhiều, không biết Chu Lạc Sâm đang làm cái gì…
Sau khi gửi tin nhắn đi, trong lòng Phương Y an tâm, nằm xuống không bao lâu sau thì cô liền ngủ. Di động đặt ở đầu giường phát sáng, Chu Lạc Sâm hồi âm, anh nói: Cám ơn.
Chu Lạc Sâm trở lại công ty luật là nửa tháng sau, hôm nay Phương Y vẫn theo lẽ thường làm việc, công ty luật xuất hiện một cô gái tới tìm Hình Tứ, nói là đã hẹn trước. Quầy lễ tân gọi điện thoại cho Hình Tứ, Hình Tứ đích thân ra ngoài nghênh đón.
Rất xa, Phương Y nhìn thấy Hình Tứ đang mỉm cười với cô gái kia, cô ta hẳn là lớn hơn cô vài tuổi, gương mặt xinh đẹp, tóc dài đến eo, quyến rũ động lòng người, mỗi một cái nhăn mày đều ôn hòa như nước.
Hình Tứ trực tiếp dẫn cô ta vào phòng, có lẽ không phải khách.
Phương Y thu hồi tầm mắt tiếp tục đánh văn kiện, nhưng Hình Tứ rất nhanh đã nhờ cô đưa cà phê vào. Cô tận lực đi pha cà phê, khi cô bước tới cửa phòng Hình Tứ, gõ gõ cửa, bên trong truyền ra giọng nói: “Vào đi.”
Cô đẩy cửa đi vào, chu đáo đem cà phê đưa tới chỗ ngồi của Hình Tứ và cô gái kia, cô ta nhìn Phương Y lịch sự nói: “Cám ơn.”
Phương Y mỉm cười: “Không cần khách sáo ạ.” Nói xong liền nhìn về phía Hình Tứ: “Luật sư Hình còn có chuyện gì phân phó không?”
Hình Tứ nhìn cô gái kia đắm đuối, giống như đang suy tư điều gì, nghe thấy Phương Y hỏi thì nói: “Không có gì, em ra ngoài đi.”
Cô gật đầu chào bọn họ, xoay người rời khỏi văn phòng. Lúc cô vừa mở cửa, cô gái kia bỗng nói: “Em muốn đi toilet.”
Phương Y nghe Hình Tứ nói: “Anh dẫn em đi”, trong lòng cô nghĩ, đi toilet còn muốn đưa người ta đi, cô nghiêng người nhường đường, cô gái kia đi ra ngoài trước.
Cô gái kia dường như có ấn tượng rất tốt về Phương Y, mỉm cười với cô một cái, quay đầu nói với Hình Tứ: “Không cần đâu ạ, để cô ấy đưa em đi là được rồi, anh làm việc đi.”
Thì ra là cô ta không biết toilet nằm ở đâu, Phương Y gật gật đầu, đang muốn dẫn cô gái kia đi toilet, liền nghe thấy Hình Tứ nói: “Anh dẫn em đi.” Anh ta cố ý nói thế.
Phương Y dùng ánh mắt “Đã hiểu” lườm Hình Tứ, điều này khiến cho Hình Tứ hết sức khó xử, ho nhẹ một tiếng đi ra ngoài, ba người cùng đi một hướng.
Thật khéo, lúc bọn họ vừa đi ra cửa thì gặp Chu Lạc Sâm đang cùng hai cấp dưới trở về.
Tầm mắt của Chu Lạc Sâm trước tiên dừng lại trên người Phương Y, đại khái ba bốn giây sau anh mới phát hiện cô mặc một chiếc váy mới, biểu cảm trên mặt cũng không thay đổi, cô gái bên cạnh Phương Y khẽ nheo mắt.
Cô gái kia nhìn thấy Chu Lạc Sâm thì hơi kinh ngạc, thấp giọng nói: “Luật sư Chu, xin chào.”
Chu Lạc Sâm lãnh đạm “Ừ” một tiếng: “Em mới đến à.”
Vị kia gật đầu một cái: “Em đến chờ luật sư Hình cùng nhau ăn cơm.”
Chu Lạc Sâm nhếch môi cười, hơi hơi gật đầu đáp lại, sau đó anh nói với Phương Y: “Em tới phòng làm việc của tôi một lát.” Dứt lời, trực tiếp đi rồi.
Kỳ thực công việc của Phương Y không liên quan đến Chu Lạc Sâm, anh tìm cô trong lòng cô biết rõ chuyện gì.
Cô quay đầu nhìn thoáng qua Hình Tứ và cô gái kia, sắc mặt hai người đó đều rất khó coi, nguyên nhân chính là ý nghĩ giống nhau. Mặc kệ là giống nhau cái gì cũng không can hệ đến cô, cô nhìn bọn họ gật đầu một cái rồi trở về chỗ ngồi.
Ánh mắt Hình Tứ phức tạp nhìn bóng lưng Phương Y, lại nhìn nhìn tinh thần chán nản của Phó Lôi, thấp giọng nói: “Phó Lôi, em chờ ở quầy lễ tân một chút, anh có chút việc trở lại phòng.”
Phó Lôi cắn cắn môi gật đầu, sau khi Hình Tứ xoay người rời đi, bước chân cô ta vô thức hướng về phía phòng của Chu Lạc Sâm, nhưng có một người đi lướt qua cô ta, người kia là Phương Y.
Phó Lôi nhớ đến chuyện Chu Lạc Sâm kêu Phương Y vào phòng làm việc…
Phương Y không hiểu Phó Lôi vì sao nhìn mình, vừa tò mò vừa khẩn trương mở cửa phòng của Chu Lạc Sâm, nghe thấy anh nói: “Vào đi, đóng cửa lại”, cả trái tim cô muốn bay ra ngoài.
Vừa rồi cô còn có cảm giác, giống như vừa nghe thấy giọng nói của anh, trong lòng trống trải liền bị lấp đầy, công việc buồn tẻ trước đó đều trở nên tươi đẹp.
“Luật sư Chu, anh tìm tôi?” Phương Y quy củ đứng trước bàn làm việc, anh đang cởi áo khoác.
Chu Lạc Sâm cầm áo khoác và cà vạt treo lên móc áo, anh cởi bỏ hai nút áo, lấy khăn lụa từ trong một hộp quà ra, anh đưa đến trước mặt cô “Đưa tay ra.”
Phương Y không hiểu giơ tay lên, anh khẽ nắm tay cô, đem khăn lụa chậm rãi cột trong cổ tay cô, thắt thành một nơ bướm xinh đẹp.
Lúc anh làm việc này, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cổ tay cô......
Hành động này khiến cô rối loạn, đỏ mặt không dám ngẩng đầu nhìn anh, bởi vì trong đầu cô toàn chứa những hình ảnh mờ ám khác.
Chu Lạc Sâm bình tĩnh hơn Phương Y rất nhiều, sau đó anh còn vui vẻ nói: “Cám ơn tin nhắn của em, đây là quà đáp lễ.”
Thì ra là quà đáp lễ...... Phương Y nhìn món quà xa xỉ ở trên cổ tay, nó được làm từ thương hiệu nổi tiếng, có thể sử dụng nhiều công dụng khác nhau. Tuy rằng cô không mua nổi thứ đồ ấy nhưng cô vẫn biết nhãn hiệu này từ khi còn là sinh viên.
Lễ vật quý trọng như vậy, đơn giản chỉ là một tin nhắn quan tâm rẻ mạt, thật sự không hợp rồi.
Phương Y nhìn một lát rồi dự định cởi trả cho Chu Lạc Sâm, có điều anh bận điện thoại. Anh thấy cô muốn đem trả khăn lụa, cau mày ra hiệu, ý bảo cô mang đi đi.
Cô cắn cắn môi, cầm khăn lụa bỏ vào lại hộp quà, suy tư sẽ gửi mail cám ơn anh, không cần thiết phải vì cô tiêu phí. Mặc dù Chu Lạc Sâm đang gọi điện thoại nhưng vẫn trực tiếp tiến lên cầm hộp quà nhét vào tay cô, con ngươi màu đen nhìn chằm chằm cô, cũng không quan tâm người bên đầu dây điện thoại kia nói gì, trầm thấp ra lệnh: “Cầm đi.”
Người đàn ông này rất biết cách làm thế nào để cho một người phụ nữ không thể từ chối và không thể quên…
Bình thường anh luôn lịch sự, có thể dùng hết tất cả lễ nghi xã giao hành sử vô cùng hoàn mỹ. Biểu hiện tự tin không thể chê được, khiến cho người có thần kinh sắt đá đến đâu cũng phải nung chảy.
Phương Y bị động nhìn Chu Lạc Sâm, anh trực tiếp giữ chặt tay cô, dẫn cô đến cạnh cửa, sau khi nói câu “Đợi tôi một chút” với đầu dây bên kia, anh liền đẩy cô ra ngoài.
Trên mặt Chu Lạc Sâm trở nên dịu dàng, anh nở một nụ cười nhẹ, sau đó anh đóng cửa lại.
Đứng ở ngoài cửa, cả người Phương Y đều đang run lên