Chương 72: Làm vợ hay ôsin ?
Đúng là Trình đầu bò.
Biết Trình Anh ko nói được tôi càng được dịp hoành hành mà hình như cậu ta đang cố nhường tôi thì phải. Làm gì có loại con trai nào cầu xin con gái nương tay, tôi chỉ kìm nhẹ tay cậu ta thế mà kêu quá trời. Thôi niệm tình cũ chị tha cho đấy, lột băng dính ra, xuất hiện vài sợi râu mép vẫn nằm gọn trong băng dính, tôi cười nghiêng ngả nhìn mặt Trình Anh. Quả này ko cần phải cạo ria đâu vì rất sạch rồi nhé.
- Cậu là đồ con gái ác độc.
Trình Anh chỉ thẳng vào mặt tôi, ánh mắt đã thể hiện hình viên đạn chuẩn bị nhắm bắn.
- Nếu sau này tôi ế cậu có rước tôi ko?
Ám ảnh sống chung với mẹ chồng cứ ám tôi hoài. Nếu có bà mẹ chồng như bà Phương thà đừng lấy chồng còn hơn. Nhưng tôi ko thể cứ ở nhà bám váy mẹ được, cứ cho là mình sau này sẽ ế đi nhưng ít ra vẫn có người chịu rước về.
Bị tôi hỏi bất ngờ Trình Anh đơ vài giây rồi mặt cậu ta đỏ lự như trái cà chua.
- Nói thật mẹ tôi cũng thích cậu lắm, rước cậu về làm ôsin nhà tôi.....ok.
- Đừng có mơ nhé.
Tôi bĩu môi, mở cửa tủ quần áo. Bên trong giống như một hòm chứa kho báu í. Toàn áo phông bảy sắc cầu vồng, váy vóc nhiều vô số kể. Có bộ tôi mua mà chưa mặc lần nào, nhét vào tủ rồi bỏ xó. Cô hàng xóm khuyên tôi nên quyên góp quần áo cho những người ở vùng lũ lụt. Nhưng đa số quần áo của tôi họ ko thể mà ấy thế mà cô hàng xóm nói là đã quyên góp hết đồ bơi và giày cao gót mà cô ko dùng tới cho họ. Thiệt là đâu phải trình diễn thời trang, cái họ cần là tấm lòng chân thành của người quyên góp chứ đâu phải thứ đồ bỏ đi.
- Trình đầu bò cậu có em gái ko?
Chắc sau này tôi sẽ mãi mãi gọi Trình Quân Anh là Trình đầu bò một phần là đầu cậu ta giống đầu bò thật. Thứ hai tên hay quá tôi ko dám mạo phép gọi.
- Tôi là con út, thôi ngay kiểu đặt biệt danh ấy đi _ Trình Anh giận tím mặt, đôi mắt sắc bén xuyên qua màn đêm chuẩn bị tấn công đối thủ.
- Thế tôi gọi cậu là Anh Sĩ nhé.
Nghe đâu bố Trình Anh tên là Trình Quân Sĩ thế nên bắt chước tụi bạn thường kêu bố mẹ đứa khác mang đi học. Tôi cũng gọi tên cho bằng bạn bằng bè.
- Ko đùa đâu _ cậu ta xuống giọng.
- Thì tôi có đùa cậu đâu.
- Sáng mai đi chơi với tôi nhé.
Ơ Trình Anh rủ tôi đi chơi à? Lạ quá! Ngày trước năn nỉ gãy mồm chỉ nhận được cái lắc đầu. Nào là bận đi chơi với Lâm Luti, bận trông quán giúp bố mẹ, bận đi câu cá với anh troai......rồi bận nhiều lần quá, có lần tôi phát hiện cậu ta đang bận ở quán net. Lúc đó tôi và mẹ Trình Anh đi ăn cỗ mà quan net í ngay bên cạnh đám cưới, mẹ cậu ta nhận trước liền hỏi tôi: " cái xe này quen quen ". Tôi chỉ kịp " ậm ừ " và..... Một tiếng quát chói tay phát ra ở trong góc: " Á thằng cu trọc giỏi dám nói dối mẹ ra chơi quán net, ta sẽ mách với bố để xử mày ". Mẹ Trình Anh ko thèm phân biệt đâu là địch, đâu là ta cứ thế mắc té tát cậu ta giữa trốn đông người, trên đường vẫn ko nể nang mắng và đánh tiếp. Nhờ phúc cậu ta nên tôi có cơ hội điều khiển xe SH mấy trăm triệu vì mẹ Trình Anh đèo cậu ta về. Tiền chơi net chỉ mất vài ba nghìn, đằng này Trình Anh mất mỗi tháng hai trăm nghìn nộp tiền cho mẹ. Vì bố cậu ta quyết định chỉ cho tiền tiêu ko hơn ko kém là chín chục thay vì năm trăm nghìn như trước.
- Sẽ ko bận nữa chứ? _ tôi cực kỳ nghi ngờ lời hứa của Trình Anh chẳng đáng tin chút nào.
- Tôi xin hứa nếu ko giữ lời sẽ rước Nguyễn Thị Thiên Thư về làm vợ.
- Được lắm.
Tôi cắn môi, nếu Trình Quân Anh là chồng tôi cũng ko hẳn là ko hợp. Nhà giàu thì miễn bàn, mặt ko chê vào đâu nhưng cái tính dở dở ương ương kia cần phải sửa gấp ngay lập tức