Chương 73: Cận thị khổ lắm các cậu ạ

Ngày Trình Anh rủ tôi đi chơi là ngày ko đặc biệt nhưng so với ngày mai thì quá đặc biệt ấy chứ. Ngày cuối cùng được chơi và sau đó bước vào khuôn nếp nhà trường. Vì vậy tôi quyết thả ga hết ngày hôm nay để ko phải hối hận gì khi bước vào năm học mới. Lớp mươi hai cầm trùm của trường, đàn anh đàn chị đầu to nhất rồi nên phải biết giữ điều tí. 


Đúng tám giờ Trình Anh tới đón tôi trên chiếc xe SH mà hôm cậu ta đi đánh điện tử và bị tôi dùng nó ko khác gì món đồ chơi bằng nhựa. Vẫn phong cách quần áo lịch lãm, gương mặt bảnh bao, trên tay còn đeo chiếc đồng hồ sáng bóng. Thấy tôi cậu ta bỗng xụ mặt xuống: 


- Bộ ko thể ra dáng một công chúa thực thụ được hả? 


Chắc Trình Anh nghĩ tôi sẽ diện váy, trang điểm thật lung linh như hồi hẹn hò với người yêu cũ. Nhưng ko vì cậu ta chưa là gì của tôi cho nên tôi ăn mặc rất đơn giản áo phông đỏ chót, quần lửng bò và giày vans đen. Tôi ko tô son mà để môi tự nhiên, cũng ko đánh phấn và chải tóc luôn, túm tóc thành chùm là xong. 


- Xin lỗi nhé ngoài người yêu cũ ra tôi chẳng muốn điệu trước mặt người con trai nào. 


Đúng đó tôi thuộc tip con gái rất khó đoán, ai bảo cứ chơi với nhau lâu là hiểu được nhau. Đến giờ thân với Nhiên chắc hơn một năm mà tôi vẫn chưa biết con bạn ghét và thích gì nhất. Thế nên hãy chấp nhận con người thật của tôi nhé. 
- Thôi lên xe đi má. 


available on google playdownload on app store


Tôi leo lên xe, bám chặt vào yên xe kẻo ngã. Nơi chúng tôi tới chỉ đơn giản là xem phim, đến gặp em Bell cùng đoàn người háo hức vào mua vé. Trình Anh đáng ghét ko bảo tôi trước để con mang thẻ, bây giờ ko những ko mang đủ tiền mà còn bị đắt gấp đôi. 
- Cậu mua cho tôi đi. 


Nhận ra Trình Anh là đại gia, tôi xuống nước vì dù sao cậu ta là người rủ tôi trước mà. 
- Về là phải trả tôi ngay đấy _ cậu ta dặn dò cẩn thận rồi mới chịu xoè tiền ra. 


Cuối cùng chúng tôi bước vào căn phòng chật kín người, lúc đầu tôi khá run nhưng khi màn hình bật lên thì tôi thấy bình thường. Từ đầu tới cuối ngoài tiếng nhạc rùng rợn, đáng sợ và tiếng hét ko biết trời đất là gì của người trong rạp thì tôi lại tỉnh như sáo. Khi đèn được bật lên, tất cả biểu cảm của người đi xem đều xanh như tàu lá chuối. Mặt Trình Anh cũng xanh sao ko kém, cậu ta mắt tròn mắt dẹp thán phục tôi. 


- Cậu ko sợ à? 
- Ko_ tôi trả lời chắc nịch. 
- Con gái mà đung cảm ghê. Thôi đi ăn tiếp đê. 


Sự thật là tôi ko mang kính mà đứa cận ko có kính thì nó chỉ là người ngoài hành tinh thôi. Vì vậy hãy thông cảm cho tôi - những đứa cận thị ngoài hai mươi mét ko nhận ra người quen ; ngoài năm mươi mét đực cái ko rõ ràng ; ngoài một trăm mét người thú bất phân thắng bại. Tuy nhiên thế giới của tôi tươi đẹp và đơn giản lắm. Những đứa cận thị và tôi nói chung ko phải cao sang quý phái kiêu căng gì mà chỉ là mắt hơi mờ thôi.






Truyện liên quan