Chương 57: Sánh vai lên đỉnh
Hoạt động xây dựng đội ngũ của mọi công ty gần như luôn là điều bắt buộc, ai không tham dự sẽ rất dễ bị cho là khó hòa nhập với tập thể. Sau bữa sáng, cả đoàn đi theo hướng dẫn viên đến sân tổ chức sự kiện. Bởi dù sao Giang Nhứ cũng không thể thật sự giày vò y tới ch.ết nên Cố Khinh Chu vẫn có mặt bình thường.
Nắng hôm nay rất đẹp, người khác mặc áo ngắn tay còn thấy hơi nóng, thế nhưng y lại mặc áo dài tay, trên đầu đội mũ lưỡi trai, che kín từ cổ trở xuống. Khi mọi người hăm hở tham gia hoạt động, y chỉ đứng bên lề quan sát toàn bộ quá trình khiến cô hướng dẫn viên không thể không liếc nhìn mấy lượt rồi buột miệng: “Anh Cố, anh có muốn vào chơi cùng mọi người không?”
Cố Khinh Chu khẽ lắc đầu.
Hướng dẫn viên tiếp tục thuyết phục: “Thật ra những hoạt động này không chỉ giúp ích cho cơ thể và tinh thần mà còn góp phần tăng tình đoàn kết của đội ngũ.”
Cố Khinh Chu vẫn lắc đầu.
Cô gái thấy vậy đành từ bỏ, đi lên đứng cạnh huấn luyện viên hoạt náo cổ vũ mọi người chinh phục vách núi đá nhân tạo. Khổ nỗi trò này cả công ty từng chơi dễ cũng đến bảy, tám lần, ai cũng kinh nghiệm đầy mình, thành thử phản ứng cũng không nhiệt tình cho lắm.
Hai chân Cố Khinh Chu bắt đầu hơi tê vì đứng quá lâu. Y muốn tìm chỗ ngồi nhưng xung quanh đều là bãi cỏ. Chẳng biết ban nãy Giang Nhứ chuồn đi đằng nào mà lúc quay về cầm hai cây kem trên tay, trong đó có một cây đã bị ăn một nửa.
Cố Khinh Chu liếc hắn, vươn tay cầm lấy cây kem còn lại: “Cậu đi đâu vậy? Tôi tìm cậu mãi.”
Vừa nãy Giang Nhứ không muốn chơi nên thừa cơ trốn, nào ngờ lại phát hiện một gian hàng bán quà vặt phía sau. Hắn uể oải ngồi xổm xuống thềm đá, cười hì hì: “Tôi thấy bên kia nhiều gái đẹp nên qua ngó ấy mà.”
Đang chậm rãi xé vỏ kem, Cố Khinh Chu nghe vậy nửa cười nửa không nhìn hắn: “Thế cậu không đến xin nick wechat à?”
“Sao cậu biết tôi không xin?” Giang Nhứ hỏi.
Cố Khinh Chu toan đạp cho hắn một cái, song Giang Nhứ đã nhạy bén linh cảm được mối hiểm nguy, lập tức lách người né sang một bên, nở nụ cười ranh mãnh: “Chậc, kiềm chế một chút đi nào, kẻo lại trẹo thắt lưng bây giờ đấy.”
Cố Khinh Chu hoàn toàn có lí do nghi ngờ hắn đang nói ẩn ý về chuyện giữa hai người đêm qua. Chẳng hiểu sao y lại thấy hơi chột dạ, bất giác đảo mắt nhìn quanh, sau đó điềm nhiên như không cắn một miếng kem.
Giang Nhứ thả lỏng cảnh giác, bước tới gần y: “Sao không nói gì vậy?”
Tay trái Cố Khinh Chu cầm cây kem, tay phải bất thình lình vươn ra kẹp chặt cổ hắn. Y cụp mắt nhìn xuống Giang Nhứ, giọng điệu vô cùng đắc thắng: “Cậu bảo ai trẹo thắt lưng, hửm?”
Giang Nhứ nghĩ thầm, đã bao nhiêu năm mà kĩ năng đánh lộn của Cố Khinh Chu vẫn còn sắc bén ra trò. Vừa đẩy tay y ra, hắn vừa thấp giọng hỏi: “Vậy hóa ra sáng nay cậu bảo thấy người khó chịu là lừa tôi chứ gì?”
Ánh mắt hắn tràn đầy vẻ bỡn cợt, Cố Khinh Chu xấu hổ buông tay, ẩn dưới giọng điệu bình thản là chút gì đó mất tự nhiên: “Ai thèm lừa cậu.”
Giang Nhứ thong dong: “Có lừa hay không trong lòng cậu tự biết.”
Trông thấy hai người đứng đó vui vẻ đùa giỡn, Phương Hiệp không cam tâm xắn tay áo chạy tới, cả người nhễ nhại mồ hôi: “Hai người cũng vào đi, lát nữa chụp ảnh tập thể mà thiếu người là mất vui lắm.”
Cố Khinh Chu đưa mắt nhìn, thấy mọi người đã bắt đầu leo lên vách đá, bất giác cầm cây kem ăn dở chìa ra cho cô nàng xem: “Tôi còn chưa ăn xong.”
Thực ra y đã từ chối trong lòng.
Hễ hăng máu lên là Phương Hiệp thường rất cả gan. Cô lôi xềnh xệch cả Giang Nhứ và Cố Khinh Chu đi: “Ôi dào không sao đâu, đội Lý Tư Ngạo vẫn còn đang chơi mà! Sếp cứ việc ăn, vòng sau mới đến lượt hai người.”
Cố Khinh Chu không biết phải cự tuyệt ra sao, cây kem trong tay y đã hơi chảy, phần ốc quế giòn tan bắt đầu lõng bõng nước. Y đưa mắt nhìn Giang Nhứ, nhưng tên này lại đọc nhầm tín hiệu, tức khắc đoạt lấy cây kem vứt vào thùng rác: “Lát nữa tôi mua cái khác cho, chảy rồi ăn mất ngon.”
Cố Khinh Chu: “…”
Ngoại trừ mấy vị lớn tuổi trong công ty, những người còn lại đều đang leo núi với dây bảo hộ. Lý Tư Ngạo rõ là dân văn phòng ngồi nhiều vận động ít, mới bò lên một nửa đã đứt hơi, đành treo người lơ lửng trên không. Phương Hiệp đứng dưới đất giơ điện thoại chụp ảnh cho gã, hô hào: “Lý Tư Ngạo! Cố lên anh! Nhanh lên xíu nữa, sắp tới đỉnh rồi, giẫm lên mấu đá bên trái kìa!”
Giang Nhứ ngẩng đầu quan sát, phát huy triệt để tinh thần bạn đểu: “Há, phế vãi.”
Phương Hiệp không vui: “Cái này khó lắm đấy. Có giỏi cậu cũng leo thử xem?”
Giang Nhứ độp lại: “Sao bà chị không leo thử trước đi?”
Phương Hiệp lườm hắn một cái sắc lẹm, hai tay chống nạnh đáp: “Chị đây là người đầu tiên leo lên đến đỉnh đấy. Chú tưởng chị cũng trốn chui trốn lủi giống chú chắc?”
Giang Nhứ chỉ biết thầm cảm thán mẹ trẻ Phương Hiệp này quá đáng sợ, còn đàn ông hơn cả đàn ông. Lý Tư Ngạo tìm được một đối tượng như thế quả là phải cần rất nhiều can đảm.
Phần dưới vách núi thoai thoải, phần trên dốc thẳng đứng, rất nhiều người bị kẹt ở điểm tiếp giáp không leo lên được, lần lượt rơi rụng lả tả. Giang Nhứ hai tay đút túi, liếc nhìn Cố Khinh Chu, thấp giọng hỏi: “Này, cậu có leo được không đó? Không được thì bỏ đi.”
Giọng điệu hắn vốn rất bình thường nhưng thái độ thì hết sức cợt nhả, nghe ra thấp thoáng ý đồ khích bác.
Cố Khinh Chu khoanh tay, giương mắt ước lượng độ cao, trong thâm tâm có phần nào đó không chấp nhận chịu thua. Y nhẹ nhàng nói: “Cậu bất lực không có nghĩa là người khác cũng bất lực đâu.”
Giang Nhứ không lên tiếng, nghệt mặt nhìn đối phương từ trên xuống dưới. Hắn nghĩ thầm cái đờ mờ Cố Khinh Chu gớm thật, hôm qua mới lăn lộn trên giường, hôm nay đã dám đi leo núi. Chậc chậc.
Vốn không chịu nổi thái độ kiêu căng phách lối của Giang Nhứ, Phương Hiệp đang rình đợi thời cơ dằn mặt hắn lần nữa, nghe hai người nói chuyện bèn tới gần nói: “Hay là hai người thi đi, xem ai trèo lên đỉnh trước? Giang Nhứ, cậu cũng khá có khả năng còn gì, để coi dịp này cậu đứng thứ mấy.”
Áp lực vô hình trung bịt kín mọi đường lùi, nếu đổi lại là người sĩ diện có lẽ đã sẵn sàng liều mạng, hiềm nỗi da mặt Giang Nhứ còn dày hơn tường thành, hắn xắn tay áo cười hì hì: “Chỉ cần hơn Lý Tư Ngạo là được.”
Lý Tư Ngạo vậy mà cũng không bò nổi lên, Giang Nhứ tự nhận thấy việc leo tới đỉnh không thành vấn đề.
“Giang Nhứ kia, lại nói xấu sau lưng em rồi đấy!”
Nếu sống ở thời cổ đại hẳn Lý Tư Ngạo sẽ là một chàng thư sinh trói gà không chặt. Lúc xuống dưới đất, hai chân gã vẫn còn run. Gã tháo dây an toàn, cởi mũ bảo hiểm để lộ cái trán đầm đìa mồ hôi, vẻ mặt hoảng loạn: “Có giỏi anh leo lên thử coi, có mà mệt ch.ết nhà anh í.”
Vách núi nhân tạo không lớn, mỗi lần chỉ được ba người leo lên cùng lúc. Phương Hiệp đi đầu đẩy Cố Khinh Chu và Giang Nhứ bước ra, thêm một đồng nghiệp nam ngót ba mươi tuổi đã lập gia đình. Có người bông đùa: “Mọi người cố lên, không thể để thua cánh chị em phụ nữ được. Tối thiểu cũng phải leo lên đỉnh.”
Giang Nhứ buộc dây an toàn, đeo đồ bảo hộ, thấy Cố Khinh Chu bỏ mũ lưỡi trai xuống như thể sắp chuẩn bị vào sân bèn mở miệng ngăn cản: “Cậu bảo mọi người là dập đầu gối nên không chơi được đi. Đừng làm liều.”
Bãi cỏ ở đây mới được cắt tỉa, không khí vấn vương hương cỏ ngòn ngọt ngai ngái. Ánh nắng tràn ngập khắp nơi. Lúc này đang giữa trưa – thời điểm nóng nực nhất trong ngày, lưng áo ai cũng mướt mải mồ hôi. Một trận gió vô tình thổi qua, khẽ khàng lay động mái tóc.
Cố Khinh Chu đang thắt dây an toàn cùng nhân viên phụ trách, nghe vậy ngẩng đầu toan nhìn lên đỉnh núi, song chỉ thấy lờ mờ bởi ánh mặt trời chói chang. Y hé mắt nhìn về phía Giang Nhứ: “Không sao đâu, tôi sẽ leo từ từ thôi.”
Giang Nhứ đành đồng ý.
Leo núi nhất thiết phải dùng toàn bộ tay chân, không được nóng vội, nóng vội sẽ rất dễ hụt bước. Giang Nhứ leo rất chắc chắn, mỗi khi đi hết một quãng sẽ dừng lại quan sát tình hình Cố Khinh Chu, mặc dù đây không phải là cách hay, bởi dừng lại quá lâu trên đó sẽ rất lãng phí sức lực.
Cố Khinh Chu cũng không đi sau Giang Nhứ bao nhiêu, trong đầu y dường như đã có lộ trình vạch sẵn, biết rõ bước tiếp theo nên đặt chân vào đâu mới tiết kiệm sức lực hơn cả. Các đồng nghiệp nữ đứng phía dưới ngấm ngầm chia làm hai nhóm, một nửa cổ vũ Giang Nhứ, một nửa cổ vũ Cố Khinh Chu. Trong số này, người gào thét hăng hái nhất là Phương Hiệp: “Sếp Cố cố lên! Giang Nhứ cố xuống!”
Phía trên, Giang Nhứ đảo mắt, rất muốn chìa ngón giữa với cô nàng, nhưng không rảnh để buông tay ra nên đành chịu.
Thời gian dần trôi. Càng lên cao vách núi càng khó leo, cơ bắp gồng cứng quá lâu cũng bắt đầu tê dại đau nhức. Thế nhưng tốc độ của Cố Khinh Chu chẳng hề giảm sút, y vẫn từng bước một leo lên một cách thoải mái và cực kì ổn định.
Giang Nhứ cũng hoài nghi hôm qua mình ngủ nhầm người: “Này, cậu không thấy mệt à?”
Cố Khinh Chu không đáp. Thật ra trong lòng y không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, hôm trước bị người ta đè, hôm sau đã chơi leo núi, số y đúng là khổ quá mà. Bản thân y cũng thấy mình ngớ ngẩn, tuy nhiên đã đâm lao thì phải theo lao, kiên nhẫn leo lên trên là lựa chọn duy nhất hiện giờ.
Cố Khinh Chu trút một hơi thở dài, thấy Giang Nhứ đứng mãi một chỗ không nhúc nhích bèn giục giã: “Mau lên, trời tối bây giờ.”
Giang Nhứ tự nhủ mình phải leo lên đỉnh bằng mọi giá, bằng không sẽ vừa mất công toi vừa biến thành trò cười cho Phương Hiệp mất. Nghe Cố Khinh Chu nói, hắn tức thì đẩy nhanh tốc độ, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp y.
Dường như cả hai chưa bao giờ có dịp cùng trải qua một sự kiện, cùng đi trên một đoạn đường trọn vẹn từ đầu đến cuối như thế này.
Học kì hai lớp mười Cố Khinh Chu mới chuyển tới Hải Thành, y không thể cùng Giang Nhứ đi qua đầy đủ ba năm. Sau này tốt nghiệp thi đại học, y cũng không thể cùng hắn bước qua quãng thời gian khốc liệt nhất. Tất cả giống như một con đường dài đằng đẵng, vất vả lắm mới đi hết phân nửa, còn chưa kịp thưởng thức quang cảnh phía sau đã bị người đột ngột đặt dấu chấm hết.
Cố Khinh Chu đã hơi thấm mệt. Theo phản xạ y nhìn xuống, lúc này mới phát hiện hai người đã leo lên rất cao từ bao giờ chẳng rõ, đám người đứng dưới trở nên nhỏ xíu, những tiếng reo hò cổ vũ cuồng nhiệt vọng đến bên tai nghe thật xa xôi mà hư ảo.
Hễ Giang Nhứ tụt lại, Cố Khinh Chu sẽ âm thầm đứng một chỗ chờ hắn. Khi Cố Khinh Chu tụt lại, Giang Nhứ cũng sẽ dừng chân đợi y. Từ đầu đến cuối, cả hai luôn duy trì tốc độ ngang bằng.
Chỉ còn một chặng cuối cùng.
Giang Nhứ nghiêng đầu nhìn Cố Khinh Chu, quần áo sau lưng y đã ướt sũng mồ hôi, loang ra thành từng mảng sậm màu. Hắn cười: “Này sếp Cố, thi xem ai leo lên trước không?”
Cố Khinh Chu leo thêm một bước, hít một hơi sâu, trả lời nặng nhọc: “Nếu cùng đến một lúc thì sao?”
Nói là vậy nhưng nghĩ theo hướng nào cũng chẳng có khả năng. Về bản chất, tố chất thể lực của Cố Khinh Chu không bằng Giang Nhứ, có thể cố gắng leo cao thế này đã là cực hạn. Lòng bàn tay y nhớp nháp mồ hôi, cơ bắp không khống chế được khẽ run rẩy, mái tóc đen ướt đầm dính bết lên mặt, ngay cả đưa tay lau mồ hôi cũng không thể.
Thấy đối phương mãi vẫn chưa động đậy, Cố Khinh Chu bảo: “Cậu lên trước đi.”
Giang Nhứ liếc nhìn y rồi lại nhìn đỉnh núi ngay gần trong gang tấc. Thể lực hắn yếu dần theo mỗi giây phút trôi qua. Sau một hồi lâu, rốt cuộc hắn cũng bắt đầu trèo lên, âm thanh cổ vũ dưới đất cũng ngày một vang dội.
Dần dà Cố Khinh Chu chỉ còn nhìn thấy bóng lưng Giang Nhứ, trong lòng dâng lên một cảm giác tiếc nuối vì không thể giúp hắn ghi lại khoảnh khắc này. Hai mắt Cố Khinh Chu cay xè, y nghiêng đầu, dùng cả cánh tay quệt mồ hôi.
Chỉ còn một mấu đá nữa thôi Giang Nhứ sẽ đặt chân tới vạch đích. Đến lúc này ai cũng tưởng hắn sẽ xông lên giành chiến thắng, không ngờ hắn lại dừng động tác, một tay bám ở gờ đỉnh núi, tay kia vươn về phía Cố Khinh Chu: “Lại đây.”
Giang Nhứ cúi đầu nhìn y: “Cùng đi lên nào.”
Mồ hôi rơi xuống từ chóp mũi, gió ấm mát lành thổi.
Thật ra khoảng cách giữa hai người hiện giờ chẳng hề xa, chỉ cần đưa tay là chạm đến.
Cố Khinh Chu không kịp suy nghĩ bất cứ điều gì. Ngay trong thời khắc Giang Nhứ vươn tay về phía mình, y đã theo thói quen nắm lấy, rồi lập tức một nguồn sức lực mạnh mẽ truyền tới, buộc y phải bám chặt phần gờ mép trên đỉnh núi đá.
Phía dưới vang dậy một tràng pháo tay, mọi người gào thét cổ vũ đến lạc giọng: “Tuyệt vời! Tiến lên! Còn một bước nữa thôi!!”
Cố Khinh Chu và Giang Nhứ leo lên đỉnh gần như cùng lúc. Cơ bắp căng cứng một thời gian quá lâu nay đột ngột giãn ra, tưởng như đã kiệt sức. Cố Khinh Chu đặng chẳng đừng cong lưng, lấy tay chống lên đầu gối để hồi phục phần nào thể lực.
Giang Nhứ cũng thở dốc, mỉm cười ôm lấy y: “Chán cậu quá nhé, vẫn phải nhờ tôi kéo lên.”
Cố Khinh Chu đứng thẳng dậy, đáp: “Không cần cậu kéo tôi cũng lên được.”
Lúc nào y cũng bám sát gót Giang Nhứ mà…
Có thể có những thời khắc người kia đi quá nhanh, Cố Khinh Chu chẳng tài nào tức thì đuổi kịp, nhưng dù thế nào đi nữa y cũng sẽ luôn bắt kịp hắn.
Thế gian này biệt li nhiều hơn đoàn tụ, không ai suôn sẻ cả đời, ai cũng có một khoảng thời gian vất vả của riêng mình. Khi còn mắc kẹt trong đó ta luôn phải khổ sở vùng vẫy, nhưng khi cố hết sức thoát ra được cũng là lúc mùa lạnh sắp qua, đông giá gần tàn.
Vận mệnh là một con đường dài, nơi bắt đầu và kết thúc nối liền nhau, bất kể ở giữa quanh co khúc khuỷu thế nào cũng sẽ quay về chốn khởi nguyên – điểm xuất phát đồng thời cũng là điểm cuối cùng. Kẻ lạc lối sẽ bắt đầu lại từ đầu, người li tán sẽ gặp lại nhau lần nữa.
Những đau đớn trải qua nửa đời trước chính là thứ tiếp thêm cho con người sức mạnh để kiên cường đi hết phần đời dài còn lại.
Phương Hiệp đứng dưới đất ngẩng đầu nhìn Cố Khinh Chu và Giang Nhứ. Thân hình hai người cao lớn, quay lưng đối diện với mặt trời, dường như tất cả mây mù đều bị xua về phía sau, dẫu mồ hôi đầy đầu nhưng vẫn mỉm cười đầy hăm hở. Có thể trèo lên vách đá gập ghềnh dựng đứng, cũng có thể nắm tay sánh vai nhau nơi đỉnh cao, thứ cảm giác huy hoàng mãnh liệt này cô chỉ từng nếm trải ở tuổi mười tám.
“Này——”
Phương Hiệp bắc tay làm loa, gọi với lên: “Giang Nhứ, đừng vội xuống! Để tôi chụp cho hai người tấm ảnh làm kỉ niệm!”
Nghe vậy Giang Nhứ giật mình, vừa mở miệng định trả lời thì Cố Khinh Chu đã đặt tay lên vai hắn, bên tai hắn vang lên giọng nói y trầm thấp: “Vậy cũng tốt, chụp một tấm đi.”
Giang Nhứ không thường chụp ảnh nên cũng chẳng biết tạo dáng thế nào, động tác vụng về cứng đơ, Phương Hiệp đứng dưới bất mãn mắng hắn: “Cậu cười lên xem nào!”
Giang Nhứ đành nhe răng cười.
Tựa như cố tình đùa hắn, Phương Hiệp lại bảo: “Tạo dáng nào!”
Giang Nhứ lề mề giơ tay tạo hình chữ V.
‘Tách ——!”
Phương Hiệp ấn nút, màn trập khép lại lưu giữ hình ảnh hai người của giây phút ấy. Lý Tư Ngạo đứng cạnh nhìn, nói giọng hơi hờn dỗi: “Lúc nãy anh leo lên sao em không chụp cho anh với?”
Cô nàng lườm gã, vẻ không vui: “Anh treo lủng lẳng trên đấy như con gà con, cũng đâu có leo lên đến đỉnh, chụp cái gì mà chụp?”
Cố Khinh Chu đứng không vững, hơn nửa trọng lượng cơ thể dồn lên người Giang Nhứ. Thấy hắn lóng ngóng không tự nhiên, y bèn kéo hai ngón tay kia xuống: “Cậu chụp ảnh cứ như học sinh tiểu học ấy.”
Giang Nhứ cau mày: “Có tin tôi đẩy cậu xuống luôn và ngay không?”
Cố Khinh Chu lắc lắc bàn tay đang nắm lấy tay hắn ở một nơi khuất nẻo: “Tôi rơi xuống thì cậu cũng rơi xuống.”
-Hết chương 57-