Quyển 1 - Chương 35: Cạm bẫy chết người
Bãi đậu xe ngoài trời vắng lặng đậu đầy những chiếc xe tải lớn cùng kiểu dáng, Giang Hằng nhìn xung quanh, không có bất cứ bóng người nào, cơn mưa đã tạm dừng, sau đám mây đen dày đặc lại không hề lộ ra chút ánh sáng, trong không khí vẫn mang theo khí áp thấp hội tụ.
Đi vào giữa hai chiếc xe chở hàng, sáu cây súng không cùng góc độ nhắm vào hắn, khẽ nhíu mày, trước mặt có một người đàn ông cao to kiêu ngạo bước ra, mái tóc ngắn màu nâu được vuốt chỉnh tề ra sau đầu, con ngươi màu tím nhạt trông có vẻ càng thêm rét buốt: “Anh chính là ‘người mới’ đó?” Câu hỏi biết rõ còn cố nói ra mang theo ngữ điệu chế nhạo.
“Vậy thì anh là Nohn Iglesias.” Giang Hằng bình tĩnh nhìn người đàn ông có chiều cao không thua kém gì mình, cho dù đứng yên không động, trên người vẫn tự nhiên tỏa ra hơi thở của đế vương, Vu Tử Thạc từng làm việc cho hắn thì Giang Hằng không hề cảm thấy ngạc nhiên, kẻ mạnh thu hút kẻ mạnh, đó là định luật từ xưa tới nay.
Nohn cũng nhìn Giang Hằng, cái tên tóc đen mắt xanh này trong mắt che giấu thông điệp nguy hiểm không dễ phát giác, cho dù đang trong tình cảnh này cũng không hề loạn nhịp, bị sáu họng súng nhắm vào, vẫn có thể giữ vững bình tĩnh, khiến người ta không thể không rửa mắt mà nhìn, khó trách Fay lại nói là tốt nhất. Nhưng mà, thật sự tốt như thế sao?
“Chúng ta giao dịch một chuyện, anh thấy thế nào, tôi muốn Fay trở về.” Miệng nhẹ cong lên, nhưng không phải đang cười, giọng nói trầm thấp lộ ra một chút giễu cượt, Nohn là người làm ăn tiêu chuẩn. Tiếng sấm nổ ầm trên đám mây, mưa bắt đầu đổ hạt, Giang Hằng nhìn bầu trời rồi lại thu mắt về, gương mặt không biểu cảm khiến người ta không thể nhìn ra suy nghĩ của hắn, hắn chậm rãi mở miệng, tốc độ nói không nhanh, “Anh ta không phải đồ vật của tôi, nếu anh ta mong muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể đi bất cứ đâu.”
Câu trả lời của Giang Hằng rất khéo léo, nhưng không phải đáp án mà Nohn muốn, hắn tiến lên một bước, con ngươi như thủy tinh tím lộ ra không vui: “Dù anh có xuyên tạc lời của tôi, nhưng tôi muốn anh từ bỏ, Fay chỉ có thể có một nơi để đi, đó chính là Scarter.’
“Nếu tôi nói anh ta căn bản không cần một nơi đến thì sao?” Giang Hằng nhướng mày, “Anh và tôi đều biết, anh ta sẽ không dừng chân lại bất cứ đâu quá lâu.”
Nohn biết người này nói không sai, Fay là người quá mức tự phu, sự tự phụ của cậu ấy đã dung nhập vào huyết quản, bất kể là hắn hay người trước mắt này, đều chỉ có thể trở thành nơi dừng chân tạm thời của cậu ấy, “Tôi không giống anh, tôi sẽ nỗ lực giữ lại thứ tôi muốn.” Cho dù không từ thủ đoạn.
Nháy mắt với thủ hạ, một người đàn ông tóc dài xinh đẹp đi ra, tước hết súng và tất cả những vật kim loại có thể mở khóa khỏi người Giang Hằng, một tiếng rắc, còng tay khóa lại. “Đi thôi.” Người đàn ông tóc dài vừa nói vừa chỉ súng vào đầu Giang Hằng, đẩy hắn tới cửa sau của một chiếc xe chở hàng.
Vào lúc này, di động bị ném dưới đất của Giang Hằng đột nhiên run lên, Nohn cười lạnh một tiếng, nhẹ nhấc chân, đạp mạnh xuống, chiếc di động màu đen nát vụn.
Đó là một chiếc xe đông lạnh, nửa bên còng tay được bấm vào thanh trụ kim loại chống xốc trong xe, Nohn điều chỉnh nút mở nhiệt độ tới mức thấp nhất, “Rất nhanh nơi này sẽ trở nên lạnh buốt, tôi không biết anh có thể chống đỡ bao lâu, tôi nghĩ cậu ấy sẽ không mạo hiểm tới cứu anh.”
Giang Hằng ngồi trong khoang xe trống rỗng, nghiêng đầu nhìn Nohn một lát, lại quay mặt đi, nhàn nhạt nói: “Anh đang mong đợi cái gì? Có lẽ anh chẳng qua muốn gặp anh ta một lần.”
“Câm miệng!” Nohn gầm lên, vẻ mặt hồi phục bình tĩnh, “Hiện tại Fay đã khó giữ nổi bản thân rồi, anh vẫn nên lo tranh thủ hưởng thụ thời gian cuối cùng của sinh mệnh đi.” Nói xong đóng cửa thật mạnh.
Bảo thủ hạ đi hết, Nohn ngồi vào ghế điều khiển của chiếc xe tải đậu cạnh, mở máy điều hòa, hắn đốt một điếu thuốc, nhìn bật lửa đã tróc nước sơn màu từ lâu, đột nhiên lại bật cười, hắn cũng không hiểu hắn đang chờ đợi điều gì.