Quyển 1 - Chương 36: Đối đầu
Hoàn toàn ngăn cách với ánh sáng, thùng xe chìm vào bóng tối, Giang Hằng siết chặt nắm đấm, câu nói ‘khó giữ nổi bản thân’ của Nohn Iglesias là ý gì? Giật mạnh còng tay nhiều lần, thứ trói buộc bằng kim loại đó vẫn dai dẳng không mòn, hắn dần bình tĩnh lại, biết rõ chỉ dựa vào sức mình thì không thể nào phá được cái còng đáng ch.ết kia.
Không quan tâm tới cổ tay bị còng sắt cắt ra nhiều đường máu, hắn lục tìm bốn phía, cố gắng tìm cho ra thứ có thể mở còng. Nhiệt độ hạ xuống nhanh chóng, hơi khí hắn thở ra đã đóng thành màu trắng, khí lạnh khiến gương mặt và đôi môi của hắn tái nhợt không còn màu máu, trên tóc cũng đọng lại từng miếng băng mỏng.
Trong bóng tối, thời gian trôi qua chậm vô cùng, hắn nhìn nóc xe, nhẹ thở dốc.
Vu Tử Thạc, hy vọng anh không sao.
Trong bãi đỗ xe đầy mưa, gió gầm thét, sấm liên hồi, Vu Tử Thạc tạm biệt Ford xong liền giải quyết bốn người canh chừng ở đầu ngõ, băng bó qua loa vết thương trên tay, miếng vải đã nhiễm thành màu đỏ, vừa rồi ngực còn bị một đạp, hiện tại mỗi hơi thở đều có thể cảm thấy phổi đang thiêu đốt, không khí cay xè nhiễu loạn vị giác của y, không thẹn là tay chân của Nohn, ai cũng đều hơn người, y thở mệt nhọc, siết chặt cây súng trong tay.
“Đây có phải là lần thứ hai tôi thấy cậu thê thảm như vậy không?” Sau lưng vang lên giọng nói, trong giọng điệu mang theo trách cứ: “Bốn người đó đều là những người ưu tú ngang nhau.”
“Ha ha, vậy bọn họ cũng chỉ có thể trách anh. Cho tôi biết anh ta đang ở đâu.” Vu Tử Thạc không xoay người, thân thể kiệt quệ bị nước mưa thấm ướt trông càng thêm mỏng manh.
“Anh ta đang ở đây, nhưng nơi này có hơn mấy chục chiếc xe đông lạnh, tôi không xác định được anh ta có thể chống đỡ được đến lúc cậu kiểm tr.a hết toàn bộ.” Cơn mưa làm rối mái tóc của Nohn, mái tóc màu nâu đậm rũ xuống trước trán.
“Anh dựa vào cái gì cho rằng tôi quan tâm sống ch.ết của anh ta? Tôi cảm thấy không vui chính vì lời nói dối của anh.”
“Há, cậu không quan tâm, vậy cậu tới vì muốn gặp mặt tôi một lần?” Giọng điệu của Nohn tràn đầy chế nhạo, “Nếu cậu không lo lắng sống ch.ết của anh ta, chi bằng chúng ta ôn chút chuyện cũ đi, quay mặt lại đi.”
“Anh vẫn độc tài như thế.” Không do dự, ngay khi Vu Tử Thạc quay đầu lại cũng bóp cò súng, viên đạn không hề lưu tình gâm vào ngực Nohn, cách trái tim chẳng qua chỉ có vài cm, giọng nói lạnh hơn cả nhiệt độ hiện tại truyền vào tai Nohn: “Nếu hôm nay tôi không tìm được anh ta, anh đoán tôi sẽ làm gì?”
Dường như vẫn là hôm đó, cảnh tượng tương tự, chẳng qua người y muốn cứu không giống nhau, nếu lần này y cứu tên kia, hắn sẽ bằng lòng sao?
Nỗi khổ sở làm Nohn nhắm chặt mắt, khó khăn thở dốc: “Giết tôi sao? Uy hϊế͙p͙ này không chút trình độ.”
“Một mình anh?” Vu Tử Thạc cười lạnh, sát ý âm trầm trong mắt khiến người ta không rét mà run: “Anh biết đúng không, toàn bộ Scarter không đủ để bồi thường mạng của anh ta, tôi sẽ giết sạch tất cả người của Scarter, đừng tiếp tục khiêu chiến với cựu hạn của tôi, anh không chơi nổi với tôi đâu, Nohn, cho tôi biết anh ta đang ở đâu!”
Nước mưa xối xả, tứ chi của hai người đã dần mất tri giác, lửa nóng trong mắt thì lại khó thể dập tắt.
“Không phải cậu không quan tâm sao?” Nohn mở mắt, nhấc súng lên: “Fay, cậu nợ tôi một mạng, tôi muốn ngay bây giờ cậu trả lại cho tôi! Hôm nay, hoặc là anh ta ch.ết, hoặc là cậu ch.ết!”