Quyển 2 - Chương 1: Đêm Hồng Kông

Trên thế giới luôn sẽ có một người khiến bạn cảm thấy mình là đặc biệt, sự xuất hiện của người này luôn rất bất ngờ, và lại rất hiển nhiên, sự xuất hiện của người đó, sẽ thay đổi cuộc sống của bạn. __Lời tựa của Biến Tấu Khúc.


Chiếc du thuyền xa hoa ‘Ngôi Sao Châu Á’ trên dòng sông Hương Giang cao đủ 11 tầng, đứng trên boong, bạn có thể thấy được bến cảng nước sâu lớn nhất Châu Á đối diện đại lộ ngôi sao __ cảng Victoria, và cả đèn bảy màu rực rỡ chói mắt của ngân hàng Trung Hoa. Hoan nghênh đến với thành phố tài chính đứng thứ ba__ Hồng Kông, nơi này là thánh địa chữa thương và mua sắm.


Bên lan can boong tàu, một người đàn ông cao to đứng trơ trọi ngước nhìn cảnh đêm, gió biển giữa hạ thổi tung mái tóc ngắn màu nâu nhạt của y, trong con mắt màu hổ phách phản chiếu lại ánh đèn thành phố, y đứng hứng gió lạnh ẩm ướt, tay cầm một ly rượu Gin, thầm thở dài.


Bộ lễ phục màu đen càng tôn thêm sự gợi cảm cho thân hình khỏe mạnh của y, chỉ nhìn một bóng lưng cũng đủ để hấp dẫn người liên tưởng, rất nhiều tầm mắt của phụ nữ và cô gái trẻ không hẹn mà cùng nhìn về phía y, nhưng không ai dám đi tới đó, người quá hoàn mỹ ngược lại khiến người ta không dám tiếp cận.


Vu Tử Thạc, tiền đặc công CIA, hiện tại là sát thủ. Người phụ nữ y thích không lâu trước đó đã bị giết, y vốn có thể ngăn cản, nhưng y không làm vậy, vì cô đã phản bội y, còn xém chút hại ch.ết Giang Hằng. Cô cảm thấy y bỏ rơi cô, mà y đang chuẩn bị cầu hôn cô, có vài chuyện luôn khéo như thế, có vài câu nói cho đến lúc sinh ly tử biệt cũng không thể thốt ra, y thừa nhận sau đó y có hối hận, đáng tiếc, con đường nhân sinh, ai cũng không thể quay đầu.


Cuối cùng có một phụ nữ can đảm đi tới, cô trẻ tuổi xinh đẹp, tóc dài màu đen, làn da trắng nõn, lễ phục màu lửa đỏ phác họa đường cong hoàn mỹ của cô, giống như công chúa Bạch Tuyết trong câu chuyện cổ tích: “Nơi này thật đẹp đúng không.”


available on google playdownload on app store


“Cũng như nhau.” Vu Tử Thạc rút một điếu thuốc, ngọn lửa màu xanh lam của chiếc bật lửa nhẹ lay động trong gió.


Lúc này Vu Tử Thạc đang nghĩ gì? Cảnh đêm mê người? Không không không, là bộ phim xem tối qua, y hầu như không lựa chọn phim ảnh, nước Mỹ, nước Anh, Trung Quốc đại lục và cả Hồng Kông Đài Loan, chỉ cần thấy thú vị thì đều xem hết. Bộ phim tối qua, đại khái nói về một sát thủ hoành hành trong nước Mỹ dẫn theo một đám cảnh sát truy theo sau, tuy tình tiết không chút mới mẻ, nhưng y thích tạo hình ăn nói ý tứ của sát thủ đó.


“Anh rất giống người bị tổn thương tình cảm.” Cô dứt lời, nhìn y, hơi ngây ngẩn, người này thật đẹp, không, không chỉ là đẹp, gương mặt đường nét lưu loát và chân mày cao anh tuấn cùng cánh mũi phập phồng mới lạ đều rất thu hút, khóe mắt rũ xuống, con mắt thon dài và đôi môi mỏng nhẹ mang theo cảm giác bỡn cợt cuộc đời, thân thể có rèn luyện tỏa ra khí chất mạnh mẽ đặc thù của đàn ông, “Anh làm nghề gì? Cảnh sát?”


“Cảnh sát?” Rất ít người dùng danh từ này để hình dung y, sát thủ và cảnh sát, vốn phải đối lập mới đúng. Y có chút hứng thú quay lại nhìn. “Cô thấy tôi có giống không?”


Không bỏ qua sát ý vừa lóe lên trong con mắt màu nhạt đó, cảm giác nguy cơ khiến lông tơ toàn thân cô dựng đứng. “Xã hội đen?”


“Câu trả lời sai rồi.” Y mở ngón trỏ và ngón cái tạo thành trạng thái như đang cầm súng, rồi thực hiện động tác bóp cò, “Bang__” Khóe môi cong lên độ cong ưu mỹ, “Tôi là sát thủ.”


Người phụ nữ lập tức bị dọa đổ mồ hôi, không biết tại sao, rõ ràng người này chỉ tạo thế tưởng tượng, nhưng cô lại cảm thấy trong tay đối phương thật sự đang cầm súng, vì thế tim đập mạnh không ngừng, cô cười gượng vài tiếng, “Ha ha ha… anh… thật biết nói đùa.”


“Cô không tin? Vậy tôi giết vài người cho cô xem nhé?” Vu Tử Thạc chớp mắt với cô, mỉm cười.


Vào lúc này, một người đàn ông toàn thân căng chặt lao tới, bước chân dậm thình thịch lên boong tàu, anh ta kéo người phụ nữ đi, tức giận dựng ngón giữa lên nói với Vu Tử Thạc: “Người phụ nữ của ông mày mà cũng dám động!!”


“Cô ta?” Vu Tử Thạc cười nhẹ, cô ta tự dâng lên miệng, nhưng câu này y không nói ra, tôn nghiêm của phụ nữ cũng cần được bảo vệ.


“Mẹ nó đừng có sỉ nhục phụ nữ của ông mày!!” Người đàn ông đánh tới một đấm, bị Vu Tử Thạc nghiêng đầu né đi, rút dao găm giấu dưới âu phục ra, tia sáng léo lên, lưỡi đao đâm vào da thịt, mu bàn tay ướt đẫm máu phun thẳng ra ngoài, theo tiếng kêu thống khổ của tên đó, con dao găm sắt bén cắm thẳng bàn tay phải của tên đó vào lan can. Động tác nhanh chóng, lưỡi dao sắc nhọn đâm vào bàn tay người lại đơn giản như dùng dao nĩa rạch miếng bít tết, gió biển ẩm ướt thổi mái tóc dạt ra sau đầu, con mắt màu hổ phách dấy lên ý cười vui đùa.


Xì, ngoài mạnh trong rỗng.
Tên đó đau đớn hừ hừ hít mạnh, vừa dùng tay trái nắm chặt cổ tay phải để giảm đau, Vu Tử Thạc vẻ mặt thả lỏng, một tay cố định dao găm, tay khác lướt qua cằm tên đó, “Gần đây tâm tình của tôi không tốt lắm, không hy vọng bị ai làm phiền, hiểu chưa?”


Tên đó đổ đầy mồ hôi lạnh, sợ hãi hít hơi liều mạng gật đầu. Mà người phụ nữ kia, đã bị dọa ngốc từ lâu, tựa hồ còn cảm thấy chưa đủ thú vị, Vu Tử Thạc cười nhìn cô ta: “Hiện tại cô tin chưa?”


Bị người đàn ông tuấn mỹ mặt đầy ý cười ăn mặc thoải mái với thân hình tráng kiện trông gần như gấp đôi mình, người phụ nữ khẽ phiếm hồng hai má, liều mạng gật đầu.


“Số người không muốn bị làm phiền có bao gồm tôi không?” Một con dao ăn bay tới, Vu Tử Thạc chụp lấy, chỉ thấy một người đàn ông thân hình cao to bước ra khỏi đám đông, bộ âu phục màu đen sang trọng, trên cổ áo sơ mi màu trắng là chiếc cà vạt màu tử la lan, gương mặt nổi bật như được làm bằng sắt, thoáng chốc, anh ta đã trở thành tiêu điểm được mọi người chú mục.


Vu Tử Thạc rút dao găm ra, trong tiếng thở dốc như được đại xá của tên kia, y không vui nhíu mày: “Tại sao anh tìm được tôi?”
Người kia khẽ cười, “Anh quẹt thẻ mua vé tàu.”


“Anh hùng làm ơn cứu mạng đi! Thằng này phải bị ném vào tù!” Tên cơ bắp kia nhìn về phía người dáng vẻ công tử nhà giàu, kêu to không ngừng.
Người kia không thèm nhìn tới một cái, chỉ rút một sấp tiền trong túi ném lên mặt hắn, “Cầm đi bệnh viện, đừng tiếp tục chuốc phiền toái.”


Tên cơ bắp hoàn toàn ngây ra, sấp này nói ít cũng tới năm ngàn đô la mỹ đó? Loại người nào mà có thể ra tay hào phóng như thế?
“Còn chưa cút?” Người đàn ông hiển nhiên đã không còn kiên nhẫn.


Thôi đi thôi đi, hai người này đều không dễ chọc, tên cơ bắp nhét tiền vào túi rồi lập tức chạy bán mạng, bộ dáng ch.ết khiếp đó ngay cả người phụ nữ kia cũng cảm thấy vô sỉ, mắng một câu vô dụng, xong cô cũng trốn thật xa, những người quan sát cảm thấy sự áp bức vô hình, toàn bộ đều tản đi.


Trên boong chiếc du thuyền xa hoa không còn ai khác, chỉ có hai người đàn ông thân hình cao sấp xỉ đứng hóng gió, Vu Tử Thạc nhìn mặt biển, giống như đang luyến tiếc ly rượu Gin vừa rồi bị ném khỏi thuyền trong lúc hỗn loạn, “Giang Hằng, anh có hưng trí thật đấy.”


Cho đến khi đi vào nội cảnh Hồng Kông, Vu Tử Thạc mới phát hiện máy theo dõi thứ hai được gắn trên bánh xe hành lý, lúc đó y có chút hối hận vì trước khi rời khỏi New York không tặng cho Giang Hằng một phát vào thái dương.


Giang Hằng tựa lên lan can hút thuốc, hai chân bắt chéo, “Vu Tử Thạc, trạng thái của anh quả tốt hơn tôi tưởng tượng. Tôi nghĩ anh phải giết vài người mới có tâm tình tốt được.”


Cũng phải mất hai ngày sau khi trở về phòng máy Giang Hằng mới phát giác được máy nghe trộm và camera được đặt trong góc kín đáo nhất, điều này khiến hắn cảm thấy để Vu Tử Thạc bước vào phòng máy của mình là một sai lầm.


Vu Tử Thạc gục lên lan can, cười lớn: “Trước khi lo lắng người khác thì nên bận tâm một chút đến bản thân đi.”
“Lo tôi sẽ nhớ mong phát bệnh hả?” Giang Hằng híp mắt lại, con ngươi chuyển sang phải, Vu Tử Thạc nhìn hắn, nhíu mày, “Anh muốn sáng tạo tryện cổ tích cảm động mới nhất à?”


“Hôm nay anh muốn giết người, vì thế anh quẹt thẻ, không phải vì hi vọng có người đến ngăn cản sao?” Phả một hơi thuốc, giọng nói thấp trầm của Giang Hằng luẩn quẩn bên tai Vu Tử Thạc, ánh nhìn của Vu Tử Thạc lập tức nổi lên lửa giận, y từng nghĩ như vậy, nhưng y không mong đối phương sẽ nói ra. Khóe miệng cong lên, mỉm một nụ cười thương tổn: “Tôi cho rằng anh thật sự rất nhớ tôi.”


Không chút dự báo, Giang Hằng hôn lên môi Vu Tử Thạc, nụ hôn kịch liệt nồng đậm giống như tặng quà cho người yêu xa cách đã lâu, “Tôi đích thật rất nhớ anh.” Sau đó lại đẩy y ra, “Hôm nay trên boong tàu này, có một người bị liệt số liệu ra, thế nào, muốn chơi một chút không?”


Nhiều năm trước Giang Hằng đã tạo ra một bộ hệ thống, bộ hệ thống này liên kết tất cả những camera giám sát của New York, nó có thể tự động phán đoán nguy cơ tiềm tàng, sau đó liệt ra số liệu, chỉ cần người từng xuất hiện ở New York trong thời gian gần đó, hệ thống đều có thể liệt ra số bảo hiểm xã hội hoặc số hộ chiếu. Người bị liệt ra số liệu, bình thường thì trong vòng 72 tiếng sẽ gặp nguy hiểm, Vu Tử Thạc suy nghĩ chốc lát, nhẹ nhướng mày. “Tại sao không? Mục tiêu là ai?”


“Hà Tư Giai, nhà thiết kế trẻ tuổi mới 29, cha mẹ di cư ra nước ngoài, đã trôi qua 60 tiếng từ khi hệ thống liệt số liệu ra. Cô ta, chính là người vừa rồi đã tán tỉnh anh.” Giang Hằng và Vu Tử Thạc đồng thời ném bỏ điếu thuốc, hai đốm lửa lóe sáng phiêu bay trong gió rồi rơi xuống biển.


“Như vậy xem ra, tỷ lệ thực hiện án của người đàn ông đó khá cao.” Vu Tử Thạc nhẹ ɭϊếʍƈ mép, trong mắt nhảy múa ngọn lửa hứng thú, đã lâu không làm một trận lớn. Y thích giết người, nhưng y không thích chọn người tốt để xuống tay. Du thuyền này sẽ cập bờ vào sáng mai, nếu đối phương có hành động gì, chính là vào tối nay, trong thành phố không ngủ kết hợp giữa tiền bạc và dục vọng này, buổi tối nay khiến y mong đợi.


“Cũng không nhất định.” Người bị liệt ra số liệu không nhất định là người bị hại, cũng có thể là hung thủ. Vòng tay sau lưng Vu Tử Thạc, siết mạnh vai y, “Đi thôi, đi uống một ly. Tối nay còn rất dài.”






Truyện liên quan