Quyển 2 - Chương 2: Yến tiệc trên du thuyền
Sau cửa sổ thủy tinh, đầu bếp người Nhật nhanh chóng khéo léo cắt con cá hồi thành những miếng bằng nhau tăm tắp cỡ một ngón tay, miếng cá tươi ngon đỏ hồng được đặt dưới ánh đèn vàng của đại sảnh bữa tiệc càng thêm thu hút, chủ đề của bữa tiệc là gió nhẹ, bữa tiệc buffet với các món ăn kiểu Nhật đa hình đa dạng trong những chiếc đĩa nhỏ được đặt trên bàn ăn dài chường 20 mét, trứng cá bánh chiên thịt cua sushi, nghêu hấp với cá ngừ sashimi, cá ngừ ca-li cá chình nướng cuộn… đa hình đa dạng, đặc sắc đủ loại. Trong tay nữ phục vụ là chai rượu trong suốt màu pha lê còn đầy, cô rót rượu vào ly thủy tinh cổ thấp đã chứa sẵn đá. Nam phục vụ thì khui từng chai sâm panh, rót sâm panh từ chiếc ly trên cùng đổ dốc xuống, dòng rượu màu vàng nhạt chảy xuống theo chồng ly được xếp cao dần. Khi tiếng hoan hô vang lên, DJ bắt đầu chơi jazz, mọi người bắt đầu khiêu vũ.
Giang Hằng và Vu Tử Thạc đứng trong góc sảnh tiệc, ánh mắt của họ không mấy để tâm lướt qua mục tiêu __ Hà Tư Giai, người phụ nữ có số chứng minh bị hệ thống kiểm nghiệm nguy cơ liệt ra.
“Chồng của cô ta, cũng chính là cái tên bị anh dùng dao găm trêu chọc, anh ta tên Đinh Thành, là huấn luyện viên tư nhân của một câu lạc bộ thể hình cao cấp.” Giang Hằng nói, giao tai nghe nội tiếng cho Vu Tử Thạc.
Vu Tử Thạc hiểu ý gật đầu đeo tai nghe vào, kỳ thật từ thân hình của Đinh Thành không khó liên tưởng đến nghề nghiệp của anh ta, các cơ bắp xinh đẹp chắc nịch chẳng qua là làm kiểng, huấn luyện viên thể hình chỉ có vẻ ngoài hiện tại rất nhiều. “Tốc độ cô Hà đó quyến rũ người khác thật không tồi.”
Lúc này Hà Tư Giai đang cùng một tên khác trông rất khí độ khiêu vũ giữa đài, người này hiển nhiên không phải chồng của cô ta.
Bắt được tín hiệu, bên trong truyền tới tiếng đối thoại của một nam một nữ, Vu Tử Thạc nhướng mắt liếc nhìn Giang Hằng một cái: “Anh động tay vào di động của cô ta lúc nào?”
Cưỡng chế can thiệp vào Bluetooth của di động, thì bạn có thể xem được tin nhắn đối phương nhận được, hơn nữa còn có thể nghe lén điện thoại mà đối phương không hề hay biết, ngoài ra trong khoảng cách gần thế này, còn có thể thông qua ống nghe của di động để nghe cuộc nói chuyện của người xung quanh đối phương, trừ khi di động hết pin hoặc bị hư, nếu không công năng này vẫn bảo trì. Nó thuộc về hệ thống virus, còn về người chế tạo, tự nhiên là tên hacker đang đứng cạnh Vu Tử Thạc.
“Nếu tôi nói là hai ngày trước thì sao?” Giang Hằng khẽ cười, uống ly rượu vang, xem ra, hắn đã theo dõi Hà Tư Giai hai ngày rồi.
“Rất thú vị, một người vợ rất yêu thích ngoại tình và một người chồng mang lòng thù hận.” Ngón tay thon dài của Vu Tử Thạc nhẹ vuốt qua cằm, “Anh chọn ai?”
“Là anh thì anh chọn thế nào?” Giang Hằng ném trả vấn đề cho Vu Tử Thạc, gương mặt nghiêm túc khiến người khác rất khó đoán được suy nghĩ của hắn. hắn luôn là một người biết giấu mình cẩn thận chú trọng ẩn mật, bất cứ lúc nào, hắn đều cự tuyệt biểu lộ quá nhiều cách nhìn và tình cảm của mình.
“Điều này còn cần phải nói sao? Đương nhiên là chọn phụ nữ xinh đẹp.” Vu Tử Thạc nói thản nhiên, cho dù y không cảm thấy hứng thú cũng không có ȶìиɦ ɖu͙ƈ gì với phụ nữ, nhưng trông cô nàng có vẻ vẫn tốt hơn cái tên huấn luyện thể hình mà chẳng rắn chắc gì kia. Chỉ thấy Giang Hằng lắc lắc đầu, nụ cười nhạt trên khóe môi mỏng và ý tứ sâu xa trong ánh mắt ẩn ẩn lộ ra sự trêu chọc, hắn nhét một tấm cạc vào túi áo vest đuôi tôm của Vu Tử Thạc: “Anh làm tôi tốn năm ngàn đô la, cho nên, anh nhất định phải đối phó tên huấn luyện viên kia, cô ta thuộc về tôi.”
“Được thôi, tôi cho rằng anh không hứng thú với phụ nữ.” Vu Tử Thạc cười quay đi, trong biểu cảm hoàn mỹ và thân thiện mang theo một chút bất mãn khó thể phát giác, từng làm đặc vụ, nên Vu Tử Thạc là cao thủ giả vờ, luận về kỹ thuật diễn xuất thì không có mấy ai có thể tốt bằng y, cho dù là diễn viên cũng không thể, đối với Giang Hằng mà nói, biết rõ có lúc nụ cười không phải xuất phát từ ý định vốn dĩ của đối phương, cho dù chỉ là diễn xuất, hoặc động tác theo thói quen, nhưng khi người này cười lên luôn làm người khác yêu thích.
Nhìn quanh một vòng, không ai chú ý đến góc tối tăm này, Giang Hằng kéo cổ đối phương, thấp giọng nói với Vu Tử Thạc: “Tôi không cảm thấy hứng thú, nhưng tôi không hy vọng anh và cô ta quá thân thiết.” Tuy nói rất khéo léo, nhưng giọng điệu cường ngạnh đó, rõ ràng là đang ra lệnh. Trong con mắt màu xanh như nước biển lộ ra tia không hài lòng, phải chăng vì bất mãn với thái độ nhẹ hẫng của y?
Vu Tử Thạc cũng đang nâng cằm Giang Hằng, đối với chuyện trong một giây vặn gãy cổ người này, y rất tự tin, nhưng mà, hiện tại y không tính làm những chuyện đó. “Con người luôn có lúc muốn thỏa mãn dục vọng của mình đúng không.” Đột nhiên, y buông tay, ngón tay thon dài men qua dưới hai cánh tay Giang Hằng, vòng tay bờ vai chắc nịch, nhẹ hôn lên môi Giang Hằng một cái, rồi lập tức rời đi.
Giang Hằng nhìn theo bóng lưng đi vào đám người, ngón tay khẽ lướt qua môi, chỉ là một nụ hôn rất mờ nhạt, nhưng lại khiến hắn cảm thấy còn chưa hết bồi hồi.
Vu Tử Thạc đi vào trong trung tâm bữa tiệc giơ cao tay, lắc lắc thẻ vàng trong tay, nghiêng mặt mỉm cười. Giang Hằng nhìn theo nụ cười xảo quyệt đó, nắm chặt tay, đó là thẻ tín dụng của hắn, Vu Tử Thạc lấy lúc nào! Lẽ nào vừa rồi…
Trong tai nghe là tiếng nói của Vu Tử Thạc, vẫn vui vẻ nhẹ nhàng như bình thường, còn mang theo chút chế giễu. “Năm ngàn đô la mỹ đã muốn sai tôi đi? Thù lao của tôi không rẻ như thế đâu, thứ này sau này thuộc về tôi.”
Giang Hằng lắc đầu, nhưng lại cười, một loại khoái cảm kỳ diệu khiến máu hắn ấm lên. “Nếu chuyện này kết thúc mà trời còn chưa sáng, hãy đến phòng tôi.”
Vu Tử Thạc hơi ngạc nhiên, Giang Hằng đang mời gọi y? Ngón tay lạnh lẽo bất chợt lóe lên nhiệt độ, muốn nghe nói thật sao, nụ hôn vừa rồi, y cũng cảm thấy còn chưa thỏa mãn, con người luôn có lúc muốn thỏa mãn dục vọng của mình, nhưng không phải hiện tại, y hít thật sâu, tiếp tục bước đi.
Đinh Thành, chồng của Hà Tư Giai bị thương nên có lẽ đang nghỉ ngơi trong phòng, nhưng kỳ quái là, khi Vu Tử Thạc giả làm phục vụ gõ cửa phòng, bên trong không ai lên tiếng đáp lại, y mới lấy tấm cạc Giang Hằng đã đưa__ đó là một tấm cạc mở cửa vạn năng, nhẹ quét qua khóa cửa, cửa phòng được mở, không ngoài dự liệu, bên trong không người. “Giang Hằng, trong phòng không có ai, tôi vào rồi.”
“Tôi đã thấy.” Giang Hằng nhìn di động, nói.
Vu Tử Thạc nhíu mày, nhìn lên trên, dưới đèn thủy tinh trong hành lang, có một đầu máy camera rất khó phát hiện. Nhìn về phía ống máy, y lộ ra nụ cười tán thưởng, “Giúp tôi xem động tĩnh bên ngoài.” Nói xong, y đi vào trong phòng, đóng cửa, ngay khi mở đèn, y không kiềm được cảm thán, “Giang Hằng, anh sẽ không ngờ được trong phòng của tiểu thiên sứ như thế nào đâu.”
Trong phòng của Hà Tư Giai và Đinh Thành rối tung lên, điều này hoàn toàn không phù hợp với ngoại hình chỉnh chu xinh đẹp của hai người đó, kéo mở ngăn tủ, bên trong trừ quần áo lộn xộn ra, thì chỉ còn một vài vật dụng thường ngày không có một trật tự nào đáng nói
“Anh muốn nói tiểu thiên sứ là tân nương ( ) sao?” Ánh mắt Giang Hằng di chuyển giữa màn hình di động và Hà Tư Giai đang đứng ở trung tâʍ ɦội trường, cô đang khiêu vũ cùng một người đàn ông và thầm thì nho nhỏ, nhưng chỗ không đúng chính là, cách tán tỉnh giữa bọn họ dường như rất bất thường. “Tiểu thiên sứ và bạn nhảy của cô ta đang nói chuyện vui vẻ, nhưng nội dung nói chuyện của hai người nếu so với hàn huyên bình thường thì nó giống… một loại ám ngữ hơn. (Chú thích: lấy từ tác phẩm [Kill Bill], ‘tân nương’ là nữ sát thủ trong phim, cuối cùng cô đã giải quyết người tình cũ Bill.)
Vu Tử Thạc cười nhẹ nhấc tấm lót giường lên, dưới gối, y tìm được một cái hộp gỗ, trong hộp trống rỗng, nếu xem độ lớn nhỏ, bên trong rất có thể được đặt một ống tiêm, thử hửi, có mùi nicotine vô cùng đắng và khó ngửi, “Hay có lẽ anh huấn luyện viên đó là Andy ( ).” (Chú thích: Lấy từ [The Shawshank Redemption], ‘Andy’ là giám đốc ngân hàng trong phim, vì vợ ngoại tình nên dự định giết ch.ết vợ và người tình kia.)
“Nghe ra thì tân nương và tình nhân đêm nay sắp có hành động, sao tôi lại không hề cảm thấy đây là lần gặp đầu tiên của họ.” Giang Hằng uống rượu vang, tiếp tục đứng ở góc quan sát.
“Tôi nghĩ Andy cũng vậy. Tôi tìm được một cái hộp trong phòng, ống tiêm chứa nicotine nồng độ cao bên trong đã bị lấy đi.” Nicotine nồng độ cao là thuốc độc chí mạng, Vu Tử Thạc nhìn quanh căn phòng lộn xộn, chợt bừng tỉnh, “Không phải là thói quen của họ không tốt, mà là căn phòng này bị người lật tung lên. Có người tìm thứ gì đó ở đây.”
“Cho nên chúng ta phải tìm được ống tiêm đó.” __Ống tiêm đang ở trong tay ai, thì người đó chính là hung thủ, Giang Hằng đặt ly rượu xuống. “Tân nương ra khỏi hội trường rồi, tốt nhất anh nên nhanh chóng rời khỏi căn phòng đó.”
“Không, tôi muốn ở lại xem thử vẻ mặt khi tân nương về đến phòng.” Vu Tử Thạc đảo mắt qua tủ quần áo, “Tôi cần anh đi tìm anh Andy kia.”
“Biết rồi, anh tự cẩn thận.” Giang Hằng bỏ điện thoại vào túi, đi theo ‘tân nương’ và tình nhân ra khỏi hội trường, hắn cẩn thận giữ khoảng cách an toàn, sau khi tình nhân đưa tân nương về phòng của cô ta, thì rời khỏi.
Anh ‘Andy’ không ở đây, nhưng Giang Hằng có một dự cảm, nếu đi theo tình nhân của ‘tân nương’, nói không chừng có thể tìm được cái gì.
Vu Tử Thạc chui vào tủ áo, khép cửa tạo thành một rãnh nhỏ, đường rãnh này lại đối diện với cửa, trong chiếc tủ tối tăm, y nhắm hai mắt, lặng lẽ chờ đợi khoảnh khắc tay nắm đấm cửa bị xoay.
Giang Hằng đợi tình nhân đi tới trước cửa thang máy, trong thoáng chốc hai người đi lướt qua vai nhau, di động của Giang Hằng rơi xuống đất, tình nhân cúi người giúp hắn nhặt lên, vội xin lỗi. “Xin lỗi, anh bạn.”
“Tôi đã từng gặp cậu ở đại sảnh tiệc.” Giang Hằng nhận lại điện thoại, giơ tay trước mặt đối phương. “Tôi là Rigg.”
“Xin chào, tôi là Ngụy Viễn.” Ngụy Viễn mới vừa hai mươi vẻ mặt hiền hòa, không biết tại sao, hắn có chút sợ hãi đối với biểu tình nghiêm túc của người đàn ông đứng trước mặt này, “Anh chính là người trước đó ở trên boong tàu ném tiền… xin lỗi, tôi phải đi gấp…