Chương 102: Chuẩn bị chế biến mỹ thực.
Chờ đến khi Lý Dương bọn hắn có thể thu thập bông tuyết để nhồi vào chăn thì mọi thứ coi như đã đầy đủ. Bây giờ bọn hắn đã có thể thoải mái hưởng thụ, chờ một mùa đông nữa lại tới.
Lý Dương cảm thấy, lúc này hắn hẳn là cũng nên sử lý mấy phần nguyên liệu nấu ăn hảo hạng mà mình vẫn cất giữ trong hầm đá rồi. Dù sao cũng đã hứa hẹn với tộc trưởng và Lý Chiến, cần cùng bọn họ chia sẻ, đã thế bản thân hắn cũng muốn nếm thử xem hương vị của món tay gấu này có ngon như trong truyền thuyết hay không.
Không chỉ có tay gấu, còn có cả món cánh thiết trảo ưng nữa, chắc hẳn cũng sẽ rất ngon. Chỉ là món cánh gà này chế biến cũng đơn giản, lông cũng đã được làm sạch rồi, chỉ cần ướp gia vị sau đó cho lên nướng là xong.
Gia vị cũng không có gì đặc biệt, ngoại trừ những gia vị thường dùng thì hắn cũng chỉ cho thêm một chút rượu vào ướp chung.
Nhưng dù sao cái này cũng để sau, tay gấu chế biến mới thật sự tốn công, vậy nên Lý Dương ưu tiên xử lý món tay gấu này trước.
Dù sao cũng là bàn chân của một đầu cự hùng, vậy nên mỗi cái đều rất lớn, ngay cả một cái chỉ sợ đám người bọn hắn cũng không thể ăn hết được. Nhưng mất công làm, Lý Dương muốn cùng lúc xử lý cả bốn cái, một cái cho vào nấu còn ba cái thì xử lý xong sẽ được cho vào bảo quản để nấu sau.
Chưa ăn nên chưa biết món này ngon cỡ nào, nhưng nếu không được như kỳ vọng thì thực sự là hơi bị lãng phí công sức.
Chỉ mới công tác làm sạch lông cũng đã rất mất thời gian rồi. Vì là bộ phận tay gấu này phần lớn là da, mà da cũng là thành phần quan trọng cho món ăn này, vậy nên Lý Dương cũng không thể như những loại thịt khác trực tiếp lột bỏ da, mà phải bỏ công làm sạch phần lông bên ngoài.
Đây lại là một đầu hung thú cấp tuyết hùng, da lông mặc dù rất mềm mại, nhưng muốn cắt đứt cũng không dễ dàng chút nào.
Sau khi đã làm sạch, cần phải cho tay gấu vào luộc chín, thêm một chút hương liệu và rượu vào để khử mùi. Mặc dù nói là khử mùi, nhưng tay gấu này cũng không có mùi tanh hôi gì cả.
Chờ thịt săn lại rồi thì vớt ra, thui qua lửa rồi cạo sạch lớp da bên ngoài. Dù sao đây cũng là phần bàn chân của con gấu, cần làm sạch một chút cho an tâm.
Đã làm sạch rồi thì bỏ tay gấu vào nồi để hầm, đương nhiên Lý Dương cũng chỉ cho một cái tay gấu vào hầm mà thôi, còn ba cái khác thì sơ chế như vậy đã được rồi, hắn giữ lại để cho lần sau.
Nếu như chỉ nấu chín thì cũng không khó, chứ hầm cho nhừ thứ này thì cần tốn rất nhiều thời gian, chân gấu bình thường đã khó rồi, đây dù sao cũng là chân của một đầu hung thú cấp.
Nhưng cũng không sao, Lý Dương cũng không vội. Hắn cứ để trên bếp hầm cho tới khi cạn nước thì lại đổ thêm nước vào hầm tiếp. Cuối cùng Lý Dương phải tốn mất hơn hai ngày mới có thể hầm cho cái tay gấu mềm nhừ như ý.
Trong khoảng thời gian này, đương nhiên là Lý Dương cũng không chỉ ngồi trông coi nồi tay gấu thôi. Dù sao tài nguyên có, thời gian có, tu luyện vẫn là không thể chểnh mảng được. Hắn cũng đã bước vào tôi thể sáu tầng được một thời gian, vậy nên hắn cũng muốn có thể nhanh chóng làm cho tu vi tăng tiến lên.
Dù sao môi trường nơi này quá nguy hiểm, tu vi của bọn hắn bây giờ thực sự là yếu đáng thương. Cũng đừng tưởng một năm này bọn hắn ra ngoài đi săn rất là thoải mái mà hiểu lầm. Đây cũng đều là dựa vào đầu óc cộng với vận khí, chứ với tu vi của bọn hắn thì ngay cả những loại mãnh thú yếu nhất cũng khó mà đối đầu trực diện. May ra thì có thể đánh thắng được loại phong thú ở trong cổ thụ lâm.
Mà nếu như vận khí kém một chút, gặp phải tình huống ngoài ý muốn, ngoài tầm xử lý của hắn, chỉ sợ bỏ mạng chính là kết cục khó tránh khỏi. Còn may, một năm này ngoại trừ lần đầu tiên ra ngoài đi săn, đụng phải đầu thanh lân mãng mới thực sự tính được là nguy hiểm ra, còn lại cùng lắm cũng chỉ coi như là hữu kinh vô hiểm mà thôi.
Nhưng vận khí cũng khó mà đỏ mãi được, vậy nên có tài nguyên là cần nhanh chóng chuyển hóa làm thực lực, đặc biệt là thời gian này, thời gian rảnh rỗi nhiều thì hắn càng phải nỗ lực tu luyện.
Đương nhiên, tu luyện mãi cũng sẽ nhàm chán, người ta có câu khổ nhàn kết hợp. Vậy nên, sau những lúc tu luyện mệt mỏi, Lý Dương cũng sẽ bỏ một chút thời gian để làm những việc khác.
Ví dụ như kiểm tr.a những vại rượu còn lại của hắn. Sau khoảng thời gian này, những vại rượu còn lại cũng đã ủ hoàn thành. Lần lượt nếm thử qua từng vại rượu, đương nhiên đầu tiên Lý Dương chia những vại rượu này làm hai loại.
Một loại hương vị đều đạt yêu cầu của hắn, có thể dùng uống, được xem là ủ thành công. Còn một loại khác đương nhiên là thất bại.
Nhưng loại thất bại này lại tiếp tục được Lý Dương sàng lọc một lần nữa. Cũng giống như đám rượu trước đó, Lý Dương sẽ phân chúng thành loại rượu dùng để làm gia vị nấu và một loại thì đem đi làm giấm.
Về phần loại rượu ủ thành công thì Lý Dương cũng phân chia làm hai loại. Dù sao số lượng đợt ủ này cũng rất nhiều, nhất thời dùng cũng không hết, thế nên Lý Dương chia ra một phần cất giữ càng sâu bên trong kho để dùng sau.
Ngoài ra Lý Dương cũng giành thời gian ra để đi thăm hỏi một chút tộc trưởng và Lý Chiến, thuận tiện cũng thông báo cho bọn họ về việc hắn đang chế biến cái tay gấu, chờ xong xuôi thì mời bọn họ tới cùng thưởng thức.
Chuyến này Lý Dương đến gặp tộc trưởng trước, bởi vì hắn cũng cần mời cả tế sư nữa.
Vừa gặp được tộc trưởng, Lý Dương liền cười hỏi.
" Ha ha! Tộc trưởng, dạo gần đây không biết là ngươi bận bịu việc gì mà rất khó thấy được ngươi?
Có phải hay không là được tiên tử nào đó mời đi ăn tiệc?
Hay vẫn là ăn được thịt thần thú nên cần bế quan đột phá tu vi?"
Tộc trưởng nghe xong lời của Lý Dương thì mặt đen thui, "hừ" một tiếng, tức giận nói:
" Còn không phải là vì ngươi làm ta bị... Làm ta bị xấu mặt, ngay cả gặp người cũng không dám!!!"
Tộc trưởng trong lòng chột dạ không thôi, xuýt chút nữa thì lỡ miệng nói lộ, nếu để cho a Dương tiểu tử này biết ông ta đường đường là tộc trưởng, lại nhiều như vậy tuổi rồi còn bị cha đánh thì thực sự là càng thêm xấu hổ.
Ngày hôm đó trở về, đợi sau khi tỉnh lại liền bị lão cha tẩn cho một trận, ngay cả mặt mũi cũng đều sưng tím. Sau đó ông ta lại biết được tình cảnh xấu hổ của mình sau khi say rượu, thì quyết định đóng cửa trong nhà tu luyện, cũng không dám ra ngoài gặp người.
Vốn dĩ ông ta cũng không nhớ được tình huống sau khi say của mình, lão cha lúc đánh cũng không có nói gì, trực tiếp với thân thể ông ta bắt chuyện. Điều này khiến cho ông ta hết sức mơ hồ, dù sao vừa mới tỉnh dậy đã bị đấm túi bụi không rõ nguyên do, làm sao mà có thể tỉnh táo được. Nếu không phải người đánh chính là cha mình, chắc chắn ông ta đã dí đầu người đó xuống đất mà hỏi lý do rồi.
Phải chờ sau đó gọi Vân Vũ qua hỏi, ông ta mới biết được tình huống đáng xấu hổ của mình lúc say rượu. Chỉ là thằng con bất hiếu này nhìn thấy cha nó bị đánh sưng mặt vậy mà lại dám cười trộm. Điều này khiến tộc trưởng rất là tức giận, nếu không phải bây giờ cả người đều đau, ông ta đã lao ra dạy cho nó một bài học.
Thấy cha mình tức giận như thế, Vân Vũ lập tức chia sẻ một chút tình huống của mấy vị đội trưởng khác để cha mình bớt giận. Bằng không lỡ như ông ấy cảm thấy mình bị đánh không công bằng, muốn tìm sự công bằng trên người mình thì cũng quá tội.
Lý Dương sau khi nghe xong tộc trưởng đổ lỗi cho mình thì tỏ ra rất là vô tội nói:
" Đâu có liên quan gì tới ta, này đều là do các ngươi tham lam, uống rượu không có chừng mực dẫn đến say rượu.
Đã thế các ngươi còn toàn mấy kẻ kỳ hoa, say rượu rồi cũng không chịu ngủ yên, vậy nên mới thành trò cười cho người khác. Ha ha!!! Thực ra cũng đâu có chuyện gì to tát, nhiều lúc ta thấy các ngươi mặt dày lắm mà, bây giờ như thế nào có chút chuyện ấy lại đã thấy xấu hổ rồi."
Tộc trưởng cũng không biết phải phản bác như thế nào, bởi vì đúng là do mấy người bọn họ tham lam, uống hết cả phần của Lý Dương bọn hắn nên mới say thành như vậy.
Còn chuyện không dám gặp người thì ông ta tự động bỏ qua, cũng không thể khai ra là vì bị tế sư đánh cho sưng mặt nên mới không dám ra ngoài chứ.
Thế là tộc trưởng cũng không tiếp tục dây dưa chuyện này nữa, mà chủ động chuyển qua chuyện khác.
" Như thế nào? Không lẽ ngươi đến gặp ta là để trêu chọc ta sao?"
Lý Dương biết cũng không nên quá đà, vậy nên vội vàng xua tay phủ nhận.
" Không có! Không có! Ta làm sao dám trêu chọc tộc trưởng ngài. Tại lâu không thấy ngài nên mới tham hỏi chút vậy thôi, tiện thể ta cũng đến để mời ngài.
Chẳng phải ta ủ chế hai lượt rượu sao?
Rượu trước đó chỉ là lượt đầu ta nếm thử ủ chế, số lượng rất ít.
Lượt thứ hai này mới là ta chính thức ủ chế, số lượng cũng nhiều hơn.
Vừa vặn, đám vại rượu đợt hai này cũng vừa mới ủ thành công, chất lượng còn không tệ, ta cảm thấy so với đợt trước đó tốt hơn không ít.
Vậy nên ta muốn mời các ngươi đến nếm thử, đảm bảo lần này cho các ngươi uống thoải mái."
Vừa nghe tới là mời uống rượu, tộc trưởng lập tức tái mặt, vội vàng xua tay.
" Thôi! Thôi! Thôi! Vẫn là thôi đi! Uống rượu rất hại thân! Ta vẫn là không uống rượu thì hơn!!!"
Tộc trưởng mặc dù là vẫn rất muốn uống, nhưng ông ta cũng không muốn lại bị tế sư tẩn cho một trận nữa.
Thấy tộc trưởng vừa nhắc tới rượu đã khiếp vía như vậy, Lý Dương không khỏi buồn cười. Chỉ là hắn cảm thấy nhận định uống rượu có hại này của tộc trưởng cũng không đúng, vậy nên muốn uốn nắn lại cho ông ta.
" Tộc trưởng, ngươi sai lầm! Uống rượu cũng không có hại, ít nhất là nếu như không uống vô tội vạ thì sẽ không có hại, ngược lại còn có lợi."
Tộc trưởng nghe xong lời này của Lý Dương thì tỏ vẻ không tin, ông ta cảm thấy Lý Dương đang lừa dối mình. Chứ nếu có lợi ích, vì sao mình không thấy được.
Nhìn thấy biểu hiện không tin của tộc trưởng, Lý Dương cũng hiểu được suy nghĩ của ông ta, thế là lập tức hỏi.
" Ngài có phải hay không cảm thấy ta nói là không đúng?"
Tộc trưởng hừ nhẹ một tiếng trả lời.
" Còn không phải sao? Ta cũng uống qua, có lợi ích gì sao ta không thấy được? Nhiều lắm ta cũng chỉ cảm thấy sướng mồm mà thôi!!!"
Nghe vậy thì Lý Dương chỉ cười, nhìn tộc trưởng. Sau một hồi thì hắn mới nói:
" Này còn không phải là do ngài hai lần uống đều uống quá đà, sau đó thì say bất tỉnh, đương nhiên là không phát hiện cái gì."
Tộc trưởng nghe vậy thì xấu hổ, đúng là như Lý Dương nói, hai lần uống ông ta đều say bất tỉnh, khả năng đúng là vì như vậy mà đã bỏ qua cái gì!!! Thế là ông ta cũng tò mò hỏi.
" Thế rốt cuộc cái lợi ích mà ngươi nói là gì?"
Lý Dương cũng không vòng vo, lập tức giải thích.
" Đối với đồ đằng chiến sĩ chúng ta mà nói, uống rượu có thể giúp cho khí huyết chúng ta vận chuyển càng thêm dễ dàng, tốc độ càng nhanh. Từ đó giúp cho chúng ta tăng cường khí huyết, nâng cao thể chất.
Chưa kể, khi uống rượu còn có thể nâng cao tốc độ luyện hóa năng lượng, mặc dù chỉ là rất nhỏ một chút, rất khó phát hiện, nhưng ta khẳng định là có tăng lên.
Đối với người thường mà nói, uống một chút rượu cũng có thể giúp cho khí huyết lưu thông tốt hơn, làm cho sức khỏe được nâng cao, cũng giúp cho bọn họ chống chịu với cái lạnh tốt hơn. Chỉ là người thường dù sao thể chất cũng kém hơn chúng ta, vậy nên uống nhiều thì thực sự là có hại cho sức khỏe."
Tộc trưởng nghe Lý Dương nói xong thì nghĩ kỹ lại, cảm thấy có vẻ như a Dương tiểu tử này nói đúng. Về chuyện nâng cao tốc độ luyện hóa năng lượng, ông ta cũng không biết. Chỉ là vấn đề tăng cường khí huyết, nâng cao thể chất, vậy thì ông ta cảm thấy có một chút đúng.
Vốn dĩ mấy hôm nay ông ta luôn cảm thấy khí huyết dồi dào, người luôn có cảm giác nhiệt nóng. Trước đó còn tưởng nguyên nhân là do lão cha tẩn cho một trận. Thế nên ông ta cảm thấy, mặc dù bị đánh có đau một chút nhưng lại giúp cho bản thân có thể lưu thông khí huyết tốt hơn. Đang định tìm cơ hội để lão cha lại đánh mình một lần nữa, hoặc là tìm Lý Chiến luận bàn một trận. Bây giờ mới biết là công lao của rượu, còn may không có nóng đầu đi tìm bị đánh.
Thấy tộc trưởng có vẻ đã xuôi, Lý Dương lại bổ sung thêm.
" Ngài không phải là cảm thấy uống rượu có hại là do vấn đề say rượu sao? Thực ra cũng không cần lo lắng về chuyện này.
Say rượu cũng không khác tác dụng của mê hồn hoa là mấy, vậy nên chúng ta cũng có thể dùng củ của mê hồn hoa để giải. Nếu lỡ như có uống quá chén bị say, dùng một chút ta nghĩ chắc chắn sẽ tỉnh táo lại."
Vốn dĩ còn rất đồng ý với lời nói của Lý Dương, sau khi nghe thấy Lý Dương nói câu này thì tộc trưởng chợt nhìn chằm chằm vào hắn, cảm giác như sắp bùng nổ tới nơi.
Điều này làm cho Lý Dương có cảm giác chột dạ, không biết vì sao tộc trưởng lại có phản ứng như vậy. Nhưng hắn cũng không dám hỏi, sợ kích thích đến tộc trưởng.
Sau một hồi, tộc trưởng mới tỏ ra âm trầm hỏi:
" A Dương a, ngươi là cố tình phải không?"
Lý Dương trên mặt đều là dấu hỏi chấm, không hiểu là tộc trưởng đang nói đến chuyện gì, bởi vì có chuyện nào là hắn vô ý đâu. Thế là hắn tỏ ra rất là nghi hoặc hỏi lại tộc trưởng.
" Tộc trưởng, ngươi đang nói cái gì, sao ta nghe không hiểu"
Tộc trưởng thấy phản ứng của Lý Dương như vậy thì tức giận nói:
" Còn có thể là cái gì? Chẳng lẽ không phải ngươi cố ý để chúng ta say, làm trò cười cho mọi người sao?"
Lý Dương nghe vậy thì giật mình, tộc trưởng thế mà cũng phát hiện ra được. Nhưng Lý Dương làm sao có thể thừa nhận chuyện này, thế là vội vàng tỏ vẻ vô tội giải thích.
" Cái này không phải là do các ngươi muốn ta ưu tiên sao? Vậy nên ta mới cho thêm các ngươi một bình rượu? Bây giờ như thế nào lại trách ta?"
Tộc trưởng lại hừ lạnh một tiếng tức giận hỏi:
" Thế ngươi biết củ của mê hồn hoa có thể giải rượu vì sao không cho chúng ta biết?!!!"
Lý Dương bây giờ mới biết thì ra hắn bị lòi đuôi ở vấn đề này, thế là con mắt đảo quanh tìm cách ứng đối. Sau một hồi lúng túng không biết giải thích thế nào, Lý Dương cũng cuối cùng tìm được lời giải thích hợp lý.
" Cái này... Cái này... Ta cũng đâu có biết!!! Tộc trưởng ngài thử nghĩ xem, trước đó ta cũng chỉ vừa mới ủ chế thành công rượu, cũng đâu có biết uống nhiều rượu sẽ có hậu quả như vậy. Thế nên lúc đó ta cũng đâu có nghĩ ra, dùng củ của mê hồn hoa có thể giải được rượu.
Thực ra ngay cả bây giờ ta cũng chưa có thử qua, chỉ là cảm thấy say rượu này cùng với tác dụng của mê hồn hoa quả thật cùng loại, dùng củ của mê hồn hoa để giải chắc chắn không sai."
Tộc trưởng nghe xong thì vẫn nửa tin nửa ngờ, a Dương tiểu tử này mặc dù nói rất hợp tình hợp lý, nhưng sao ông ta vẫn có cảm giác là mình bị lừa.
Thấy tộc trưởng vẫn còn có chút nghi ngờ, Lý Dương vội vàng nói qua chuyện khác để đánh lạc hướng sự chú ý của ông ta.
" Ha ha, tộc trưởng, thực ra ta muốn mời ngươi cũng không chỉ vì mẻ rượu mới này. Chẳng lẽ ngươi quên mất mấy loại nguyên liệu ta chọn riêng kia, ta đang chế biến chúng nó. Chỉ là tay gấu thứ đồ kia xử lý tương đối tốn công, còn cần một chút thời gian nữa.
Tộc trưởng ngươi không muốn uống rượu, không lẽ cũng bỏ qua luôn chúng sao?
Như vậy thì lại tốt quá!!!"
Tộc trưởng giật mình nhớ ra, đúng là còn có chuyện này, ông ta mấy hôm nay đều bị chuyện say rượu làm cho phiền lòng. Nếu như không phải Lý Dương nhắc nhở, ông ta có lẽ thực sự đã quên. Thế là lập tức cười, phủ nhận.
" Ha ha ha ha! Chuyện này ta làm sao có thể quên được, chỉ là ta biết ngươi khi nào ngươi chế biến chúng nhất định sẽ gọi ta, vậy nên ta cũng không có hỏi.
Như thế nào? Chế biến mất rất nhiều thời gian sao? Khi nào thì xong?"
Thấy tộc trưởng đã bỏ qua chuyện vừa rồi, vậy nên Lý Dương vui vẻ tiếp tục câu chuyện.
" Ha ha, để ăn được đồ ngon tốn chút công phu cũng là nên, có lẽ còn cần khoảng một ngày nữa. Như thế nào, tộc trưởng ngươi có muốn thưởng thức món ăn này hay không?"
Biết được Lý Dương tốn nhiều công phu như vậy để chuẩn bị món ăn này, tộc trưởng cảm thấy món ăn này chắc chắn là rất đặc biệt, thế nên ông ta chắc chắn là không thể bỏ qua được. Chỉ thấy tộc trưởng hớn hở trả lời:
" Đương nhiên muốn, làm sao lại không muốn đây!"
Chỉ là tộc trưởng đột nhiên lại có chút lo lắng, thế là chỉ tay qua hướng bên cạnh hỏi nhỏ.
" Thế ngươi có mời cha ta không?!!!"
Lý Dương thấy vậy thì buồn cười trả lời.
" Cái này thì đương nhiên, dù sao tế sư là người nào, làm sao có thể không mời ngài ấy được. Trước khi qua đây ta đã qua mời tế sư rồi.
Thôi thế nhé, tối mai qua nhà ta, bây giờ ta còn phải qua chỗ thập bát gia một chuyến nữa."
Nghe câu trả lời của Lý Dương, tộc trưởng có chút thất vọng lẩm bẩm:
" Lão cha cũng đi, lần này tốt nhất không nên uống rượu.
Ừm... Mà không phải a Dương nói có thể dùng củ của mê hồn hoa để giải sao?
Cùng lắm uống một chút, uống một chút hẳn không vấn đề gì, lỡ như có quá chén thì dùng củ mê hồn hoa để giải cũng được. Dù sao số lượng nhiều như vậy, để đó cũng lãng phí."
Lý Dương qua nhà Lý Chiến thì gặp được Lý Chiến đang tu luyện, thế là cười trêu.
" Ha ha ha!!! Thập bát gia, hóa ra là ngươi ở nhà bế quan củng cố tu vi. Bảo sao dạo này không có gặp ngươi.
Như thế nào, đột phá pháp tướng cảnh cảm giác như thế nào? Phi hành có phải hay không rất thoải mái? Ta đối với việc có thể phi hành cũng rất là hướng tới nha!!!!"
Lý Chiến thấy Lý Dương trêu chọc mình cũng không có bao nhiêu tức giận, chỉ khẽ trừng mắt Lý Dương một cái rồi nói:
" Đừng đùa ta, mấy hôm nay còn không phải cảm thấy thú thịt nhiều, tranh thủ tu luyện để có thể nhanh một chút mạnh lên."
Lý Dương thấy Lý Chiến cũng không hề tức giận thì lại gần ông ta hiếu kỳ hỏi.
" Thập bát gia, ngươi có thể hay không kể cho ta, hôm đó ngươi mơ thấy cái gì? Phi hành có thích hay không?"
Cũng không giống tộc trưởng, Lý Chiến đối với chuyện say rượu ngày hôm đó cũng không hề tị hiềm. Thấy Lý Dương hỏi, ông ta cũng thoải mái kể lại.
" Ha ha, còn có thể mơ thấy cái gì, không phải các ngươi cũng đều thấy được?!!!
Ta mơ thấy mình đột phá pháp tướng cảnh, bản thân có thể phi hành. Thế là lập tức chạy ra ngoài cửa hang, bay thẳng lên đỉnh hắc vũ sơn. Hắc vũ ưng phát hiện ta đều sợ hãi bỏ chạy, bay tán loạn. Thấy thế ta vui sướng cười to, nhưng cũng không đuổi theo chúng mà muốn nếm thử bay qua sông lớn. Ai ngờ còn chưa bay được tới giữa sông thì đột ngột rơi xuống. Bên dưới còn có vô số miệng thủy quái chờ sẵn khiến cho ta rất là hoảng sợ!!!"
Lý Dương nghe Lý Chiến kể xong thì lập tức giơ ngón tay cái lên.
" Thập bát gia, ngài mong muốn này còn thật giống ta. Ta cũng thật mong có một ngày có thể bay qua con sông này, bay sang bờ bên kia xem thử. Chỉ là ta sợ rằng, pháp tướng cảnh cũng còn chưa đủ. Ta chỉ sợ dưới sông này thủy quái còn mạnh hơn nhiều, cũng đừng thấy không có đầu thủy quái nào phi hành mà nghĩ là chúng không đạt tới thú vương cấp. Chẳng qua là bọn chúng sống dưới nước nên không thích bay lên trời mà thôi.
Với lại sông rộng như thế, ngoài xa lại thường xuyên có sương mù bao phủ, có khi chúng bay lên chúng ta cũng không nhìn thấy ấy chứ.
Khi tổ tiên mới tới đây, cũng không phải chưa có ai nếm thử bay qua sông để trở lại bên kia. Nhưng kết quả cuối cùng cũng không đều phải trở thành mồi cho thủy quái sao?"
Nghe vậy, Lý Chiến cũng gật gù nói:
" Cái này đương nhiên ta biết, đó cũng chỉ là mơ mà thôi.
Dù sao chuyện này còn xa xôi, bây giờ ta cũng chỉ mong sớm đột phá uẩn linh cảnh là được rồi."
Nói đến đây, Lý Chiến đột nhiên nhớ tới, còn chưa biết Lý Dương tìm ông ta có chuyện gì. Thế là lập tức hỏi:
" Đúng rồi, a Dương, ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Thấy Lý Chiến hỏi, Lý Dương cũng lập tức nói ra mục đích của mình.
" Thế nào? Ngài cũng giống như tộc trưởng, quên mất mấy cái nguyên liệu nấu ăn ta chọn riêng kia rồi? Ta đến là muốn nói cho ngài, ta đang chế biến chúng, chờ xong thì ngài qua nhà ta thưởng thức."
Nghe thấy Lý Dương nói, Lý Chiến mới giật mình nhớ ra. Cũng không giống tộc trưởng, Lý Chiến trực tiếp thừa nhận:
" Ha ha ha! !! A Dương ngươi không nói, ta còn thật sự đã quên!
Như thế nào? Chế biến tốn công như vậy sao?"
Thấy Lý Chiến thành thật như vậy, Lý Dương còn thật sự vui vẻ. Cũng không tiếp tục làm phiền ông ta tu luyện, Lý Dương sau khi hẹn thời gian thì liền trở về.
" Đúng vậy, làm món này rất là tốn công, tối mai ngài qua nhà ta thưởng thức nhé.
Thôi, ngài tiếp tục tu luyện đi, ta cũng phải trở về đây."
...
Cách chương.