Chương 105: Đột phá tôi thể bẩy tầng.

Chịu nhiều như vậy tội, hiệu quả mang lại đương nhiên là cũng phải xứng tầm, mấy người bọn hắn đều cảm thấy, mình đã đứng trên làn ranh đột phá. Có lẽ chỉ cần làm thêm một thìa nữa thì bọn họ cũng đã có thể đột phá cảnh giới hiện tại.


Chỉ là, bây giờ bọn họ cũng không còn sức để mà ăn vào một thìa nữa. Có lẽ là phải nghỉ ngơi thêm một hồi thì mới có thể ăn tiếp được.


Chờ một hồi, thân thể đã khôi phục được chút ít, mấy người bọn hắn bắt đầu ngồi lên. Sau một hồi giao lưu tư tưởng, bọn hắn vẫn là nhất trí, gọi những người khác đến cùng hưởng dụng thứ bảo bối này. Dù sao có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, có đồ tốt bọn họ cũng không thể ăn mảnh một mình được, phải biết chia sẻ cùng những người khác chứ.


Với lại, theo như tình huống bây giờ thì đúng như là tế sư nói, bọn họ nhất thời cũng không tiêu hao hết được chỗ đồ vật trong nồi này, chỉ sợ sẽ làm lãng phí mất.
Lý Dương phiền muộn than thở:


" Hây!!! Vốn dĩ ta còn tưởng, đồ đằng chiến sĩ chẳng khác nào cái động không đáy, ăn bao nhiêu cũng không biết no. Bây giờ ta mới biết, đó cũng chỉ là đối với các loại bình thường thức ăn mà thôi. Chứ đối với một số thứ, cho dù là một miếng nhỏ thì cũng khó lòng mà nuốt trôi!!!"


Than thở xong, Lý Dương cũng lập tức sai sử mấy thằng đệ đi mời những người khác tới. Mặc dù số lượng linh trù không ít, nhưng căn bản cũng không đủ chia cho tất cả đồ đằng chiến sĩ. Vậy nên Lý Dương cũng chỉ định gọi đến những người quan trọng, như là mấy ông đội trưởng khác, hay là những người trong đội săn của hắn.


Ngoài ra cũng chỉ có thêm Vân Vũ, cái này chính là tộc trưởng đặc biệt yêu cầu, một phần là mưu lợi ích cho con trai, một phần là vì trừng phạt tiểu tử này vì trước đó dám cười ông ta khi ông ta bị đánh.


Nói chung, đám người được gọi đến này mặc dù được ưu tiên, nhưng sau đó chỉ sợ thái độ đối với mấy người bọn hắn sẽ là vừa yêu vừa hận. Yêu là vì chỗ tốt bọn họ nhận được, còn hận đương nhiên là vì những thống khổ mà họ sẽ phải chịu.


Mấy thằng đệ của Lý Dương còn đang bị tình huống của bọn hắn dọa sợ đâu. Vốn dĩ bọn nó còn rất muốn nếm thử thứ mỹ vị, mà tế sư ngay cả khi vội vàng đi đột phá cũng vẫn phải lưu luyến không tha.


Nhưng thơm ngon đâu bọn nó còn không thể thấy được, bọn nó cũng chỉ thấy được thống khổ khó chịu mà Lý Dương đám người biểu hiện ra.


Bọn nó suy nghĩ, vẫn là thôi đi, cho dù trở thành đồ đằng chiến sĩ cũng tốt nhất không nên nếm thử thứ này làm gì. Không thấy mấy người kia khó chịu đến nỗi mặt mày đều vặn vẹo vào với nhau sao? Ngay cả mệt mỏi tới mức đứng không nổi vẫn còn sung sướng cười toét miệng ra vì thoát khỏi dày vò.


Thấy Lý Dương sai sử đi gọi người, bọn chúng không chậm trễ lập tức chạy đi. Bây giờ bọn chúng cũng không dám không nghe lời mấy người này.
Bọn nó cảm thấy mấy người này cũng quá cầm thú, thấy có đồ ngon thì ăn một mình. Nhưng có khổ chịu thì lập tức lừa gạt những người khác chịu tội chung.


Đám bọn nó cũng không dám làm phật lòng mấy đầu cầm thú này. Lỡ như bọn họ sau này cũng đối xử với mấy đứa mình như vậy thì thảm.
Lý Dương bọn hắn thì tiếp tục nghỉ ngơi, được cái có năng lượng phát ra từ hạt giống linh hoả chữa trị, bọn hắn cũng có thể khôi phục nhanh chóng.


Thế là mấy người này lại lập tức lao tới bên cạnh cái nồi. Bây giờ bọn họ cũng hiểu được vì sao tế sư trước khi đi lại nhìn cái nồi lưu luyến như thế.


Cảm giác của bọn hắn với cái nồi này đúng là vừa yêu vừa hận. Cho dù gặp phải cảm giác khó chịu như vậy, nhưng bọn hắn vẫn không thể cưỡng lại được sự cám dỗ mê hoặc mà hương vị của món này mang lại.


Đã thế còn có khao khát muốn đột phá tu vi thôi thúc, thế là bọn hắn cũng không thể kiềm chế được mà một lần nữa nâng lên cái thìa.
Chờ tới khi a Dũng bọn nó gọi người tới, thì lập tức gặp phải cảnh tượng Lý Dương bọn hắn đang ra sức tập luyện rèn thể quyền.


Lúc mời đám người này, a Dũng bọn nó cũng không nói gì, chỉ nói là có đồ ăn ngon, muốn mời bọn họ tới thưởng thức. Cái này chính là Lý Dương dặn dò bọn nó nói.


Những người này nghe nói có đồ ăn ngon đương nhiên là ngay lập tức chạy tới. Nhưng bây giờ cũng không thấy đồ ăn ngon ở đâu, chỉ thấy mấy người Lý Dương bọn hắn ra sức tập luyện rèn thể quyền. Đã thế còn không thấy có tế sư ở đây, nếu như có đồ ăn ngon, làm sao có thể vắng mặt tế sư được.


Thế là những người này lập tức tỏ vẻ nghi ngờ. Trần Thiên Quân nhanh nhảu lập tức hỏi ra.
" Đồ ăn ngon ở đâu? Mà sao có đồ ăn ngon cũng không có mời tế sư tới"
Nghe thấy hỏi tới cha mình, tộc trưởng cho dù đang mệt thở không ra hơi cũng cố mở miệng ra khoe.


" Cha... Cha ta... đã bế...bế quan đột phá... uẩn... uẩn linh cảnh..."
Nghe hết lời của tộc trưởng, đám người giật mình kinh ngạc, sau đó là phấn khởi vui mừng.
Nguyễn Chí cảm thán thốt ra:
" Đã bao lâu? Đã bao lâu rồi bộ lạc chúng ta mới lại có người đột phá tới uẩn linh cảnh?!!!"


Những người khác cũng than thở theo.
" Đúng vậy a!!!
Không biết đã mấy đời rồi bộ lạc chúng ta mới lại sinh ra uẩn linh cảnh!!!
..."
Chỉ là không chờ đám người bọn họ lấy lại bình tĩnh, tộc trưởng lại nói ra một tin tức trấn động khác.


" Cha ta chính là sau khi ăn xong một loại bảo vật hiếm có, nên mới có thể nhanh như vậy đã đạt tới ranh giới đột phá.
Thứ này không chỉ chứa đựng lượng lớn tinh thuần năng lượng, mà còn mỹ vị vô cùng. Cha ta cho dù gấp rút trở về bế quan đột phá uẩn linh cảnh nhưng vẫn lưu luyến khó lòng từ bỏ.


Thứ này chính là a Dương mới tạo ra được, cùng với linh dịch cùng loại, nhưng được nấu ra từ thịt hung thú và linh vật, vậy nên được a Dương đặt tên là linh trù.


Các ngươi không biết chứ khi chế tạo ra thậm chí sinh ra dị tượng, cuồng phong gió lốc tràn ngập cả căn nhà này, từ sáng cho tới tối mới tan đi.
Ta có thể đảm bảo là bây giờ cũng chỉ có duy nhất một phần này trên đời.


Vốn dĩ có ý tốt mời các ngươi đến cùng hưởng, nhưng mà có vẻ như các ngươi không mấy hứng thú nhỉ?"


Tộc trưởng sau khi lấy được chút hơi thì liên tục nói một tràng, giới thiệu cho những người kia về linh trù. Theo như lời nói của tộc trưởng thì linh trù chính là bảo vật vô cùng quý giá, trên trời không có mà dưới đất khó tìm, chỉ sợ bây giờ cả thế giới này cũng chỉ có một phần duy nhất như vậy.


Nhưng thực ra điều này cũng không sai, dù sao cho dù có người trước đó, đã sớm chế tạo ra cùng loại linh trù thứ này, thì cũng không trùng hợp đến mức cũng tạo ra một món tương tự, làm từ tay gấu và mê hồn hoa như thế này được. Vậy nên hiện tại phần này chính là phần duy nhất cũng không hề sai.


Mà đám người Trần Thiên Quân biết được, thứ bọn họ được mời đến ăn lại là bảo bối như vậy thì lập tức thay đổi thái độ, trở nên khiêm cung nhún nhường rất nhiều.
Nguyễn Chí tươi cười đi ra nói:


" Ha ha ha!!! Tộc trưởng, chúng ta nào có cái gì thái độ, chỉ là đang thắc mắc không biết là a Dương muốn mời chúng ta ăn đồ vật ở chỗ nào mà thôi. Tiện thể quan tâm một chút tế sư ngài ấy, tuyệt đối không có ý gì khác."


Tộc trưởng đương nhiên không thèm quan tâm bọn họ có thái độ hay không, nhiệt tình chỉ cho bọn họ vị trí món linh trù. Thậm chí còn quan tâm căn dặn bọn họ kỹ càng.
Chỉ thấy tộc trưởng chỉ tay vào cái nồi bên trên bếp lò, nói:


" Đó, bảo bối chính là ở trong cái nồi đó, các ngươi đều có phần. Nhưng là nhắc nhở trước các ngươi, sau đó đừng trách ta không nhắc nhở, bảo bối này chứa đựng năng lượng rất nhiều, cũng đừng quá tham lam rồi thụ không nổi, tốt nhất múc một chút thôi."


Những người kia thấy tộc trưởng chỉ tay thì mắt đều tập trung hết vào cái nồi, căn bản không thể rời mắt. Mà tộc trưởng nhắc nhở, bọn họ không biết có nghe vào không, chỉ thấy một số người cũng không quay đầu lại, chỉ gật gật đầu như là cho có lệ.


Tộc trưởng đương nhiên biết, đám người này bây giờ làm sao có thể quan tâm cái gì nhắc nhở, không khéo nhiều người còn cảm thấy ông ta nhắc nhở như vậy là vì lo sợ đám bọn họ ăn hết bảo bối.


Thế là ông ta mỉm cười nhìn theo đám người kia tiến về phía cái nồi. Mấy người Lý Dương bọn hắn cũng nhìn theo những người kia, ánh mắt toát ra vẻ thương hại.
Lý Dương mỉm cười trêu chọc tộc trưởng.


" Tộc trưởng, ngươi thật là tốt bụng, nhắc nhở như vậy chẳng lẽ không sợ bọn họ sẽ ăn hết bảo bối hay sao?"
Nghe Lý Dương trêu vậy, tộc trưởng rất là thoải mái nói.
" Có bản lĩnh bọn họ liền ăn hết luôn cho ta xem, ta không những không trách họ, ngược lại còn có thể bội phục bọn họ."


Mà đám người kia lúc này đang nhìn chằm chằm vào cái nồi, trong lòng có lẽ đều đang nghĩ, trong đó chính là thứ khiến cho tế sư nhanh chóng đạt tới ranh giới đột phá uẩn linh cảnh sao?


Thứ bảo bối này không chỉ chứa đựng rất nhiều năng lượng, mà còn mỹ vị vô cùng, tế sư ngay cả đứng trước ngưỡng cửa đột phá uẩn linh cảnh cũng lưu luyến, không nỡ từ bỏ sao?


Phải biết, tế sư đột phá uẩn linh cảnh chuyện này, cũng không chỉ là đột phá tu vi đơn giản như vậy. Đó là vinh dự, sau bao nhiêu năm, tế sư đây chính là người đầu tiên sau nhiều năm, thậm chí đã mấy đời mới đột phá uẩn linh cảnh.


Không chỉ vậy, đột phá uẩn linh cảnh đồng nghĩa với lực lượng tăng lên, tuổi thọ tăng lên.


Tế sư mặc dù còn chưa đến nỗi thọ nguyên sắp cạn, nhưng cũng đã tương đối già, khoảng cách với cái hạn kia cũng đã không xa. Đột phá đồng nghĩa với việc lão có thể tuổi trẻ ra, không còn phải lo lắng tới vấn đề tuổi thọ nữa.


Thế mà đứng trước cám dỗ như thế, tế sư lại chỉ vì hương vị của thứ này níu kéo mà lưỡng lự khó buông, đủ để thấy nó có bao nhiêu mỹ vị.
Bọn họ rất là háo hức, muốn nếm thử xem rốt cuộc nó mỹ vị đến mức nào, cũng muốn nhận được lợi ích mà nó mang lại.


Còn cái gì nhắc nhở của tộc trưởng, bọn họ đều bỏ sau đầu, thậm chí còn giống như tộc trưởng suy nghĩ, nhiều người chính là cảm thấy ông ta nhắc nhở như vậy là vì sợ bọn họ ăn hết.


Đừng nói là tộc trưởng, chính bọn họ cũng lo sợ không có phần của mình đâu, dù sao ở đây cũng có tới mấy chục người. Vậy nên đám người chen lấn nhau, ai cũng muốn mình có thể được ăn trước.


Còn may cái nồi cũng rất lớn, đám người cũng nhìn thấy mấy cái thìa mà mấy người tộc trưởng sử dụng, với những cái thìa nhỏ này thì bọn họ cũng có thể thoải mái ăn, không đến nỗi sợ không có phần.


Vậy nên, cuối cùng bọn họ vẫn là giữ chút mặt mũi cho mình, không đến nỗi đánh nhau vì miếng ăn. Người của bộ lạc mặc dù không có văn hóa, nhưng ít nhất vẫn là có chút quy củ.
Thế là, phận con phận cháu thì đứng sau, nhường cho các đại lão tiến lên thử trước.


Mà các đại lão cũng đã chờ đợi không kịp, thi nhau tiến lên. Đứng trước sự cám dỗ của bảo bối trong nồi, cho dù là bình thường luôn trầm tĩnh như Mặc Hà thì cũng không chịu đứng sau người khác.


Lúc nhìn thấy đồ vật trong nồi, bọn họ cũng cảm nhận được năng lượng nồng đậm mà nó chứa đựng.


Cuối cùng, bọn họ cũng để tâm một chút lời khuyên của tộc trưởng, chỉ là cũng chỉ một chút mà thôi. Bởi vì bọn họ nghĩ, dùng những cái thìa nhỏ mà Lý Dương bọn hắn sử dụng đã là lấy rất ít rồi. Vậy nên, bọn họ chẳng ai tính toán sẽ múc vơi.


Cũng giống như mấy người Lý Dương bọn hắn lần đầu tiên nếm thử, vì là muốn có thể cảm nhận rõ ràng mỹ vị của món này, đám người rất tập trung tinh thần để cảm nhận.


Kết quả thì cũng không có gì khác biệt, thứ mỹ vị này trôi qua nhanh như cơn gió mát, khiến người ta không thể nắm bắt được, nhưng lại để cho người ta dư vị rõ ràng.


Thế là một đám đại lão đứng đó nhắm mắt tỏ ra hưởng thụ. Trong khi đó đám còn lại mặc dù nhường các đại lão lên trước, nhưng cũng làm gì có kiên nhẫn chờ đợi bọn họ đứng đó dư vị.


Thấy mấy ông đã thưởng thức xong, ai cũng vẻ mặt hưởng thụ đứng ngây ra, những người trẻ tuổi kia vốn dĩ đã không nhịn nổi, lại càng thêm khát vọng, lập tức đều chen lên muốn cũng được cảm nhận một lần thứ hương vị tuyệt vời đó.


Tâm thái của đám trẻ này cũng chẳng khác gì mấy ông đại lão, dùng thìa nhỏ nhưng cũng không có ý định múc nhỏ.
Chờ sau khi thưởng thức được hương vị của món ăn, lại một màn đứng hình tại chỗ được trình diễn.


Chỉ là phía sau, đám đại lão sau khi đã thưởng thức được mỹ vị của thứ bảo bối này, thì bây giờ cũng đã cảm nhận được lợi ích mà nó mang lại.


Mặt mũi bọn họ bắt đầu vặn vẹo hết vào mới nhau, đảm bảo so với Lý Dương bọn hắn lúc đầu nếm thử chỉ có hơn chứ không có kém.


Nhưng là đám người trẻ tuổi phía trước cũng không có phát hiện tình huống này. Mà cho dù có phát hiện thì cũng đã muộn, bởi vì bọn họ không chỉ đã ăn vào, lại còn đang đần người ra đó tận hưởng khoái cảm do mỹ vị mang lại đâu.


Tộc trưởng mấy người nãy giờ vẫn đang chú ý tình huống bên này, thấy bọn họ đều đã ăn vào bảo bối, thậm chí mấy ông đội trưởng khác đều đã bắt đầu cảm thấy khó chịu đến mặt mũi vặn vẹo thì rất là vui sướng.


Thấy người khác phải chịu thống khổ giống như mình phải chịu làm sao có thể không cảm thấy sung sướng cho được.


Mấy thằng tiểu đệ của Lý Dương nhìn thấy tình cảnh này thì cảm thấy Lý Dương bọn hắn thật sự là một đám ác ma. Làm sao có thể lừa gạt người ta phải chịu đựng thống khổ sau đó lại có thể cười vui vẻ như vậy được.


Bọn chúng cũng không thể hiểu được tâm thái ác thú vị này của đám người Lý Dương, vậy nên cũng chỉ có thể dùng ánh mắt đồng tình nhìn về phía đám người kia.


Lúc này, mấy ông đội trưởng dần lấy lại được một chút tinh thần, bọn họ đều tức giận nhìn về phía tộc trưởng mấy người.
Trần Thiên Quân chính là người đầu tiên không nhịn được, lớn tiếng chất vấn.
" Tộc trưởng, Lý Chiến, các ngươi vì sao lại lừa gạt chúng ta?!!!"


Đám người trẻ tuổi ở phía sau còn đang nhắm mắt dư vị đâu, đột nhiên nghe thấy tiếng quát của Trần Thiên Quân thì giật mình quay lại. Thấy mấy ông đội trưởng mặt ai cũng có vẻ khó coi thì kỳ quái, không phải vừa rồi còn rất hưởng thụ sao?


Chỉ là, rất nhanh thì bọn họ cũng hiểu vì sao, bởi vì bọn họ cũng bắt đầu cảm thấy giống như mấy ông ấy.


Về phần tộc trưởng, thấy phản ứng của đám người, ông ta cũng không có chút nào ngạc nhiên, lúc ông ta mới thử món này, nếu như tế sư không phải là cha ông ta, không khéo ông ta cũng sẽ có phản ứng như những người này.
Vậy nên, tộc trưởng chỉ mỉm cười ôn hòa hỏi lại Trần Thiên Quân:


" Ha ha, ta có lừa gạt các ngươi cái gì sao?"
Trần Thiên Quân đang lúc tức giận, lập tức theo bản năng quát:
" Các ngươi còn không phải lừa chúng ta ăn thứ quái quỷ này sao? Còn chối cãi?!!!"
Nghe thấy thế, tộc trưởng cười càng tươi hỏi lại:


" Ha ha ha! Ta lừa các ngươi ăn? Ta lừa các ngươi cái gì? Là thứ đó không mỹ vị, còn là nó không dư dả năng lượng?"
Trần Thiên Quân tự nhiên á khẩu, không biết nói tiếp cái gì.
Mà lúc này, tỉnh táo hơn một chút chính là Nguyễn Chí cũng lên tiếng.


" Tộc trưởng, mặc dù các ngươi không lừa gạt chúng ta, nhưng biết trước có vấn đề như vậy, lại giấu giếm chúng ta, như vậy có phải hay không quá không tử tế?!!!"
Tộc trưởng nghe vậy, sắc mặt vẫn không có chút thay đổi hỏi lại.
" A Chí, ngươi nói vậy là sai rồi. Ta giấu giếm các ngươi?


Ngươi nhớ lại xem, có phải hay không ta từng nhắc nhở, bảo bối này năng lượng nồng đậm, bảo các ngươi đừng ăn nhiều?
Ai bảo các ngươi tham lam, không nghe lời khuyên, múc cho nhiều vào, bây giờ gặp phải tác dụng phụ, lại đổ lỗi cho chúng ta.
Đúng là lấy oán báo ân!"


Đám người giật mình nhớ ra, đúng là tộc trưởng trước đó đã cẩn thận nhắc nhở bọn họ, nhưng không mấy ai để tâm cả. Mặc dù vẫn còn có người thắc mắc, vì sao tộc trưởng không có nói rõ ra. Nhưng cơ bản thì cũng không ai còn có lời nào để nói, bởi vì khi đó trong lòng ai không tham lam, ai không nghĩ là thứ tốt như vậy không cố mà ăn nhiều một chút đây.


Thấy đám người đã không còn nói được gì nữa, tộc trưởng trong lòng vui vẻ không thôi, nhưng ngoài mặt cố tỏ ra có lòng tốt, nghiêm nghị nhắc nhở.
" Còn đứng đó làm gì?!! Không mau lại đây đánh quyền, không lẽ đứng đó cảm giác rất thoải mái sao?!!


Hừ! chỗ tốt không phải tự nhiên mà có, muốn có được chỗ tốt cũng phải bỏ ra một chút cái giá, muốn được càng nhiều chỗ tốt, vậy trả giá cũng càng lớn.
Ha ha ha! Cho các ngươi tham! Nhớ kỹ một chút, lần sau có ăn nói thì khiêm tốn một chút, bằng không ăn thiệt thòi cũng đừng trách ai!"


Đám người nghe vậy thì như giật mình tỉnh giấc, vội vàng chạy tới bên cạnh Lý Dương bọn hắn, xếp hàng tập luyện. Còn chuyện lần sau, vậy cũng chỉ có thể đợi lần sau mới biết được, đến lúc đó không biết có mấy người còn nhớ được lời tộc trưởng.


Bọn họ rất nhanh thì phát hiện, không ngờ tập luyện như này lại có thể làm giảm bớt cảm giác khó chịu trong người. Thế là bọn họ cũng bắt đầu ra sức tập luyện.


Chỉ là đang hăng say tập luyện, đột nhiên bọn họ cảm nhận được có khí tức ở bên cạnh chợt thay đổi, này rõ ràng là biểu hiện của đột phá.


Mọi người lập tức quay sang thì phát hiện là Lý Dương đột phá. Mọi người rất là kinh ngạc, này không phải là a Dương hắn đã đột phá tôi thể bẩy tầng sao. Chưa tới một năm liền đột phá tới tôi thể bẩy tầng, chuyện này làm bọn họ kinh ngạc chẳng khác nào nghe tin tế sư đột phá uẩn linh cảnh cả.


Tôi thể bẩy tầng, đám người bọn họ dùng mấy chục năm mới có thể đột phá, tiểu tử này vậy mà dùng chưa tới một năm, thực sự là trong lòng ai cũng cảm xúc ngổn ngang a!


Nhưng thật ra chuyện này cũng không phải chuyện gì khó mà hiểu được. Phải biết mấy cảnh giới đầu của đồ đằng chiến sĩ tu luyện rất là dễ dàng. Chỉ cần có đủ tài nguyên thì có thể tăng lên rất nhanh.


Cảnh giới tôi thể này còn vướng mắc một chút, bị thân thể hạn chế. Chứ chờ tới uẩn linh cảnh, chính là quá trình nạp năng lượng cho hạt giống linh hoả, căn bản là như động không đáy, có bao nhiêu liền có thể hấp thu bấy nhiêu, không còn bị hạn chế cái gì. Mỗi tội, hạt giống hoả diễm yêu cầu số lượng năng lượng hơi nhiều mà thôi.


Cũng bởi như thế, nhân tộc bọn họ mới có thể nhanh chóng quật khởi, từ một giống loài nhỏ bé, sống chui rúc trong hang hốc trở thành một chủng tộc mạnh mẽ, có một chỗ đứng trong cái thế giới rộng lớn và đầy nguy hiểm này.


Chẳng qua là bộ lạc bọn họ tài nguyên thiếu thốn đã thành quen thuộc, đột phá tu vi đã trở thành một ngưỡng cửa khó khăn. Vậy nên bây giờ thấy Lý Dương đột phá nhanh chóng như thế thì mới kinh ngạc.


Nhưng nếu như bọn họ chỉ cần suy nghĩ một chút, một năm này Lý Dương thu hoạch là bao nhiêu. Đừng nói là Lý Dương, hầu hết trong số bọn họ, đặc biệt là mấy người trong đội săn chi mạch họ Lý, được không ít thơm lây từ hắn, tu vi cũng đã tăng trưởng nhiều ít? Cho dù không sánh bằng Lý Dương, nhưng cũng có thua kém bao nhiêu đâu.


Chỉ là bây giờ còn đang trong tình trạng trấn động, mọi người còn chưa có suy xét đến chuyện này.
Mà trong lúc đám người còn chưa hết kinh ngạc vì chuyện Lý Dương đột phá tôi thể bẩy tầng, thì bọn họ lại cảm nhận được xung quanh có mấy khí tức nữa thi nhau đột phá.
...
Cách chương.






Truyện liên quan