Chương 104: Linh trù.

Lý Chiến đi lên tiếp thêm than vào bếp lò cũng không có gì ngoài ý muốn xảy ra. Thế là bọn hắn lại tiếp tục chờ đợi phản ứng trong nồi diễn ra.
Quá trình diễn ra phản ứng này cũng không hề ngắn, bọn họ chờ từ sáng cho tới tối thì nó mới kết thúc.


Nhưng đây cũng là điều bình thường. Dù sao phối chế linh dịch cũng cần nhất định thời gian, tùy vào chủng loại và cấp bậc mà khác nhau.
Mặc dù có loại linh dịch phối chế rất đơn giản, gần như là chỉ cần hòa trộn vào với nhau là thành, cơ bản cũng không cần tốn bao nhiêu thời gian.


Nhưng lại có loại cần có thời gian rất dài để ủ chế hoặc là ngao nấu. Đặc biệt là các loại cao cấp linh dịch, có khi cần đến hàng tháng trời, thậm chí là mấy năm trời mới có thể hoàn thành. Đương nhiên, đây là trường hợp thành công, chứ còn khả năng thất bại rất lớn, khi đó thì không cần thời gian lâu đến như vậy.


Đang mỏi mòn chờ đợi, đám người Lý Dương đột nhiên phát hiện, vòng xoáy hơi nước ở miệng nồi chợt ngừng lại, sau đó không ngừng có hơi nước từ trong miệng nồi tán dật ra, khiến cho cả căn nhà ngập tràn hơi nước, không khác gì là cái phòng tắm hơi.


Trời thì đã bắt đầu tối, lại bị hơi nước che phủ, đám người cũng chỉ có thể đứng đó tiếp tục chờ đợi cho hơi nước tản đi.


Cũng phải chờ khá lâu thì hơi khói trong nhà mới có thể tản đi, Lý Dương lập tức tiến lên đốt lửa để chiếu sáng. Hắn cảm thấy cái này khá là bất tiện, nhưng vẫn chưa tìm kiếm được thứ gì lý tưởng để sử dụng làm đồ vật chiếu sáng cả.


Dùng mỡ động vật thực ra cũng có thể làm nhiên liệu thắp sáng, nhưng động vật ở đây cũng không có nhiều mỡ như vậy, mỡ thu được cũng chỉ đủ để cho bọn hắn nấu ăn mà thôi.


Lửa được đốt lên, mọi người lập tức tiến lại phía cái nồi, bếp lửa đã bị hơi nước làm cho tắt ngấm, bây giờ cái nồi đã hoàn toàn yên tĩnh, nắp nồi cũng đã rơi xuống đậy kín miệng nồi.


Bọn họ ai cũng háo hức muốn xem kết quả mà dị tượng tạo thành sẽ như thế nào. Nhưng rồi cuối cùng bọn họ vẫn là quyết định, để cho Lý Dương trở thành người đầu tiên mở nồi, dù sao hắn mới chính là người tạo ra được thứ bảo vật này.
Chỉ thấy tế sư nói:


" A Dương, vẫn là ngươi đi lên mở nắp nồi đi, có thể đây chính là một loại bảo vật khác, sánh ngang với linh dịch, mà ngươi cũng khả năng là người đầu tiên tạo ra nó, vinh dự này hẳn là nên thuộc về ngươi."


Lý Dương cũng không từ chối, hắn cảm thấy tế sư nói đúng, mặc dù hắn nói là thịt hung thú cũng xem như là một loại linh vật, nhưng hắn cũng biết rõ, thịt hung thú cùng bình thường linh vật vẫn là có sự khác biệt rất lớn, sản phẩm được tạo ra có thể cùng loại với linh dịch, nhưng khả năng không thể gọi là linh dịch được.


Vậy nên có thể nói là hắn đã tạo ra một loại bảo vật mới, sánh ngang với linh dịch, trở thành người đầu tiên chứng kiến nó ra đời, có thể coi là một loại vinh dự, và hắn xứng đáng đạt được cái vinh dự này.


Thế là, Lý Dương từ từ tiến lên, chậm rãi mở vung nồi ra. Không giống với lúc trước, miệng nồi bị hơi nước mù mịt che phủ không nhìn thấy gì. Bây giờ, bên trong nồi không có cái gì che chắn tầm nhìn cả, mọi thứ thông thoáng rõ ràng, nhìn một cái là thấy hết.


Bên trong nồi, cảnh tượng cũng không giống như Lý Dương vẫn tưởng tượng, không hề có hình bóng cái tay gấu đâu, càng không có hình ảnh nước dùng thơm ngát bốc hơi.
Bên trong nồi chỉ có một lượt mỏng cao đặc trong suốt, hoặc cũng có thể là chất thạch, chứ cũng không giống như dịch hay là nước gì.


Bởi vì nó mặc dù trong suốt như là nước, nhưng tĩnh lặng vô cùng, không một chút gợn sóng hay là có dấu hiệu bốc hơi sau khi nấu.


Đặc biệt là, thứ này cũng không giống như tưởng tượng của hắn, không hề tỏa ra mùi hương hấp dẫn như hắn tưởng tượng, thực sự không có một chút mùi gì toát ra cả.
Điều này làm cho Lý Dương hết sức kinh ngạc.


Mà trong lúc Lý Dương còn đang kinh ngạc, tế sư bọn họ cũng tiến lên ngó xem tình huống trong nồi.


Cũng như Lý Dương, bọn họ cũng bị tình hình trong nồi làm cho kinh ngạc đứng đó. Đâu có ai ngờ được, nguyên một cái tay gấu, lại thêm các loại nguyên liệu, sau khi nấu xong kết quả lại chỉ còn lại một chút đồ vật như vậy, đừng nói là tay gấu, ngay cả cặn bã cái gì cũng không phát hiện một chút.


Chỉ là, đám người cũng nhanh chóng phát hiện, thứ vật chất ở trong nồi chứa đựng lượng lớn tinh thuần năng lượng. Điều này khiến cho cơ thể của bọn họ bản năng khao khát thứ này.


Mặc dù khát vọng rất là mãnh liệt, nhưng đám người vẫn không ai tiến tới trước tiên nếm thử món ăn. Cũng không phải vì sợ có độc hay lo lắng nguy hiểm, mà là bọn họ có một thói quen, đó là đặt tên cho đồ vật mới lạ mà bọn họ phát hiện. Cái này xem như là một nghi lễ đặc biệt của nhân loại bọn họ, thể hiện sự khát khao khám phá đối với thế giới này.


Mà vinh dự đặt tên này đương nhiên là ưu tiên người đầu tiên khám phá ra đồ vật đó. Vậy nên mọi người cũng lập tức thúc dục.
" A Dương, mau lên, hãy đặt tên cho thứ này đi, nó không phải linh dịch, vậy nên cần một cái tên khác."
Lý Dương cũng không cần suy nghĩ nhiều, lập tức nói ra:


" Thứ này được ta chế biến thức ăn mà tạo thành, vậy nên gọi nó là linh trù. Sau này nếu như còn có thứ khác cũng được làm dựa trên phương pháp nấu ăn như này cũng sẽ đều gọi như vậy."


Mọi người đương nhiên sẽ không ai có ý kiến gì với cái tên này, bây giờ họ cũng chỉ quan tâm tới việc ăn nó mà thôi.
Thấy biểu cảm của mọi người, Lý Dương đương nhiên là nhận ra khao khát của họ. Dù sao bản thân hắn cũng đâu có khác gì.


Mặc dù theo lý thì hắn hẳn là người có quyền trước nếm thử, nhưng kính lão đắc thọ, nãy giờ vinh dự đều đã thuộc về hắn, vậy nên quyền trước tiên nếm thử này Lý Dương vẫn là quyết định nhường cho tế sư.
Chỉ thấy Lý Dương lui lại một bước, mỉm cười nói:


" Tế sư, ngài đức cao vọng trọng, vẫn là mời ngài nếm thử trước."
Tế sư thấy vậy thì cực kỳ vui vẻ.
" Ha ha ha! A Dương ngươi rất tốt! Vậy ta cũng không từ chối ý tốt của ngươi!!!"


Có thể nếm thử trước, tế sư vốn dĩ đã không nhịn được khát vọng của cơ thể, nhanh chóng tiến lên. Chỉ là tế sư cũng hiểu được, thứ trước mắt này nhìn trông bình thường nhưng chứa đựng rất nhiều năng lượng. Lão cũng không dám tùy tiện ăn, mà chỉ dám lấy thìa múc một thìa nhỏ lên nếm thử.


Sau khi tế sư múc lên một thìa thì mọi người mới xác định được, vật chất bên trong nồi là một loại cao, bởi vì nó tương đối mềm dẻo chứ không có rắn chắc được như thạch.


Tế sư cũng không chờ đợi được mà lập tức cho vào miệng nếm thử. Cũng không giống như khi múc từ trong nồi ra, khi đó nó còn có vẻ mềm dẻo và có chút dính. Thứ này khi vào miệng không ngờ lại lập tức tan, sau đó dễ dàng trôi tuột vào trong họng như thể không cần phải nuốt.


Tế sư đột nhiên trợn tròn mắt, người thì đứng đơ ra, không hề có chút động tĩnh gì. Mọi người thấy thế thì rất là lo lắng, tộc trưởng cũng lập tức lao lên, dùng tay lay động thân thể tế sư hỏi:
" Cha, ngươi làm sao rồi, có phải trúng độc hay không?!!!"


Về phần tế sư, sau khi miếng linh trù trôi vào họng, để lại dư vị vô cùng đặc biệt khiến cho cả thân thể lão đều trấn động. Lão đứng đơ ra đó chính là để cố gắng dư vị lại cảm giác vừa rồi.


Thấy tộc trưởng lay động thân thể mình hỏi thăm, lại thấy biểu cảm lo lắng của mọi người, tế sư rất là khó hiểu hỏi lại:
" Làm sao rồi? Sao các ngươi lại có biểu cảm như vậy? Ta đâu có chuyện gì!!!"


Thấy tế sư hỏi lại như thế, mọi người cũng đã biết lão cũng không có chuyện gì, vậy nên đều thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ còn tưởng linh trù cũng không phải như bọn họ mong đợi, ngược lại ăn vào còn xảy ra nguy hiểm.


Tộc trưởng cũng biết là mình mất công lo lắng một hồi, vậy nên giải thích cho tế sư:
" Cha, còn không phải vì ngươi đột nhiên mắt trợn lên, rồi đứng đờ ra đó làm chúng ta tưởng ngươi xảy ra chuyện gì!!!"


Tế sư nghe vậy thì mới biết, thì ra là phản ứng kinh ngạc của bản thân khiến cho những người khác hiểu lầm. Thế là vội giải thích:
" Đấy là do ta kinh ngạc mới phản ứng như thế."


Nghe tế sư nói là bị loại linh trù này làm cho kinh ngạc, mọi người liền có thể khẳng định, thứ đồ vật này chắc chắn có điểm đặc biệt gì.
Tộc trưởng cũng không chờ đợi được mà lập tức hỏi:
" Cha, như thế nào?"


Tế sư lúc này mới thể hiện ra cảm xúc của mình. Chỉ thấy tế sư giống như cười lại giống như khóc, thốt ra:
" Ngon! Thật sự quá ngon!"


Mọi người nghe vậy thì hết sức ngạc nhiên, bọn họ cũng không ngửi thấy chút mùi hương thức ăn nào được phát ra từ trong nồi, màu sắc thì trong suốt, bọn họ cũng không tưởng tượng được ra thứ đó lại rất ngon.


Trong khi đó, tộc trưởng vừa nghe thấy tế sư trả lời như vậy thì theo bản năng bực bội hỏi lại.
" Cha, không phải! Ta muốn hỏi là ngươi có cảm giác gì? Cũng không phải, ý ta chính là tác dụng của thứ này, ngươi có cảm thấy tác dụng của nó như thế nào không?!!!"


Chỉ là, một mạch hỏi xong thì tộc trưởng mới phản ứng lại với điều trước đó tế sư thốt ra. Thế là lại hỏi:
" Này, thứ đó có ngon như vậy sao"


Tế sư rõ ràng là càng quan tâm tới câu hỏi sau đó của tộc trưởng, bởi vì ngoại trừ cảm giác ngon ra, lão cũng không thấy có cảm giác đặc biệt nào khác. Vậy nên vẻ mặt mê ly trả lời:
" Thực sự rất ngon, ta chưa từng nếm qua thứ gì có hương vị đặc biệt như vậy!!!"


Đang nói, đột nhiên tế sư cảm nhận được như có thứ gì bùng nổ bên trong bụng mình, hoặc cũng giống như là có ngọn lửa bùng cháy lên bên trong thân thể lão.


Không ngừng có năng lượng tuôn trào ra, bị thân thể lão hấp thu, thông qua hạt giống linh hoả chuyển hóa, trở thành một dạng năng lượng khác giúp rèn luyện thân thể lão.


Đồ đằng chiến sĩ tu luyện tôi thể cảnh chính là một quá trình không ngừng lặp đi lặp lại giữa phá hư và chữa trị, cuối cùng đạt tới hiệu quả tôi luyện thân thể. Hấp thu năng lượng tự nhiên nóng bỏng bá đạo, thông qua hạt giống hoả diễm chuyển hóa thành năng lượng chữa trị ôn hòa ấm áp.


Cảm giác của người tu luyện lúc này rất là khó tả, cũng không biết là đau đớn còn là dễ chịu nữa, dù sao thì nó luân chuyển không ngừng, cũng không dừng lại lâu một chút để họ có thể cảm nhận được rõ ràng.


Mà năng lượng linh trù mang lại rất là tinh thuần, điều này khiến cho tốc độ tu luyện cũng tăng lên rất nhiều, có nghĩa là tốc độ luân chuyển giữa đau đớn và dễ chịu cũng nhanh hơn.


Cũng đừng nghĩ như vậy thì bản thân càng khó cảm nhận được cảm giác đau đớn hay là dễ chịu. Sự thật chính là, bây giờ bản thân không cảm thấy đau đớn, cũng không cảm thấy được sự dễ chịu, toàn thân chỉ là sự khó chịu.


Là vì tốc độ tái tạo quá nhanh của cơ thể khiến cho tất cả các cảm giác khác đều trở nên lu mờ, thân thể lúc này cũng chỉ còn một cảm giác duy nhất, đó chính là cảm giác có vô số con kiến nhỏ, không ngừng bò qua lại khắp thân thể, khó chịu vô cùng.


Nhưng thực ra, chúng ta có thể hiểu là, các tế bào trong cơ thể mới được tái tạo, cũng như là lớp da non khi vết thương vừa lành lại. Nó rất là nhạy cảm, khiến người ta dễ dàng cảm thấy ngứa ngáy, khó chịu. Vậy nên lúc này, các dòng năng lượng di chuyển qua lại sẽ tạo cho người ta cảm giác như vô số con kiến nhỏ bò qua bò lại.


Thế nên, tế sư lúc này biểu cảm rất là kỳ quái, so với trước đó còn càng khiến cho mọi người lo lắng sợ hãi. Phải miêu tả như thế nào đây?
Có lẽ là đang tươi cười sung sướng thì đột nhiên trở nên vặn vẹo thống khổ như là bị tr.a tấn đi.


Thấy phản ứng của tế sư, tộc trưởng vội vàng quan tâm lo lắng hỏi:
" Cha! Cha, ngươi làm sao rồi"
Tế sư sau một hồi mới có thể phản ứng lại, vội xua tay, nói:
" Không...sao, ta không sao, thứ này quá... quá nhiều năng lượng! Ta cảm... cảm thấy như là vừa nuốt vào nguyên... nguyên một đầu man thú! Ha ha ha..."


Tế sư cố gắng nhẫn nhịn khó chịu cười lên.
" ...Ta sắp đột phá!!!"
Tộc trưởng nghe thấy vậy thì giật mình, vô thức hỏi:
" Đột phá cái gì?..."
Nhưng lại chợt phản ứng lại, thế là vui mừng hỏi:
" Này! Cha, ngươi muốn đột phá, vậy chẳng phải là đạt tới uẩn linh cảnh?!!!"


Nghe thấy uẩn linh cảnh, những người khác đều giật mình, chỉ là Lý Chiến và lão hắc giường như cũng sớm biết trước chút gì, vậy nên chỉ giật mình chút ít mà thôi.


Nhưng Lý Dương thì thật sự rất kinh ngạc, hắn vốn dĩ còn tưởng trong bộ lạc, đột phá uẩn linh cảnh trước tiên có thể sẽ là tộc trưởng hoặc Lý Chiến chứ. Không ngờ lại là tế sư, trước giờ cũng biết tế sư tu vi không kém, nhưng hắn cũng không rõ tu vi cụ thể của lão.


Hắn cũng không hỏi, mà cảm nhận thì cũng chỉ có thể cảm nhận được tương đối mà thôi. Ví như ở cách xa thì chỉ có thể cảm nhận được là tôi thể kỳ, lại gần thì cảm nhận được là tôi thể sơ kỳ, trung kỳ hay hậu kỳ, này chính là cực hạn, cụ thể hơn thì rất khó.


Vậy mà không ngờ tế sư lại là tu vi cao nhất bộ lạc, sắp sửa đột phá uẩn linh cảnh. Chỉ là sau khi bình tĩnh lại suy nghĩ, Lý Dương cũng có thể hiểu được chuyện này.


Tế sư trước kia chính là tộc trưởng, cũng chính là người có tu vi cao nhất lúc bấy giờ. Khi đó tu vi của tế sư cũng phải chí ít bằng với tu vi của tộc trưởng lúc trước, ước chừng mới vào tôi thể hậu kỳ.


Sau đó trở thành tế sư, không còn tiếp tục ra ngoài đi săn nữa, đồng nghĩa với việc không còn có thể đạt được lượng lớn hung thú thịt. Nhưng thay vào đó, tế sư có thể nhận được một phần cung phụng sau khi mỗi đội săn thu hoạch được hung thú trở về.


Số lượng này mặc dù không nhiều, chỉ có một chút mà thôi, nhưng có thể tương đối đều đặn nhận được. Điều này khiến cho tu vi của tế sư có thể được duy trì, không bị suy giảm. Thậm chí những khi bộ lạc thu hoạch tốt một chút, tu vi của tế sư còn có thể tăng tiến chút ít.


Nhiều năm như vậy đi qua, tu vi của tế sư khẳng định đã có tiến bộ hơn khi còn làm tộc trưởng.
Kể từ đầu năm nay, thu hoạch của bộ lạc đột nhiên tăng nhiều, vậy nên tế sư cũng nhận được không ít lợi ích, có đạt tới cấp độ đột phá uẩn linh cảnh cũng bình thường.


Mà tế sư thấy tộc trưởng hỏi vậy thì như là giải tỏa được cảm súc đè nén, vui sướng trả lời.
" Ha ha ha ha!!! Không sai! Ta cảm thấy mình chỉ cần ăn thêm một thìa nữa thì đã đủ để đột phá uẩn linh cảnh rồi!"


Mọi người cũng rất là vui mừng, thi nhau thúc giục. Đầu tiên là tộc trưởng lên tiếng:
" Cha, vậy ngươi còn không mau lên ăn vào!!!"
Những người khác cũng theo đó thúc giục tế sư.
" Đúng vậy! Đúng vậy! Tế sư ngươi mau lên ăn!!!"


Tế sư mặc dù trong người đang khó chịu không nói nên lời, nhưng lão cũng đã mong chờ cơ hội này từ lâu, làm sao có thể từ chối.


Nhưng lão cũng biết, sau khi mình ăn xong thìa này, cũng chỉ có thể lập tức chạy về bế quan đột phá, muốn nán lại một chút cũng khó, vậy nên tranh thủ trước khi ăn, dặn dò một chút đám người.


" Ta ăn xong thìa này chỉ sợ cũng chỉ có thể lập tức trở về bế quan đột phá. Ta đã lớn tuổi, chỉ sợ quá trình đột phá này sẽ cần không ít thời gian.
Trong khoảng thời gian này, có chuyện gì thì các ngươi tự mình quyết định với nhau, không cần phải quấy rầy ta.


Ừm, thứ này năng lượng rất nồng đậm, nhưng không có vật chứa phong cấm năng lượng trôi đi, vậy nên chỉ sợ không nhanh chóng sử dụng hết sẽ rất lãng phí.
Chỉ mấy người các ngươi thì trong thời gian ngắn là không sử dụng hết được chỗ này, sau đó vẫn là gọi thêm những người khác tới đây đi."


Trong lòng tế sư thầm nghĩ, thứ này mặc dù rất tốt, nhưng ăn nhiều thì chỉ sướng miệng nhất thời thôi. Sướng miệng nhưng khổ thân!
Đừng trách ta không nhắc nhở, dù sao khổ này các ngươi chắc chắn sẽ cam tâm tình nguyện chịu.


Chỉ là, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, không gọi những người khác đến thì các ngươi tự chịu với nhau.


Nhưng tế sư biết, mấy tên này chắc chắn sẽ gọi những người khác tới hưởng chung. Dù sao lão thấy những tên này tâm thái chắc chắn cũng giống mình, có đồ ngon thì còn có thể ăn lẻ. Chứ đồ ngon mà còn có tác dụng phụ thì kiểu gì cũng phải để những người khác cũng được thưởng thức cùng.


Nói xong, tế sư cũng không do dự ăn vào một thìa linh trù, hương vị này đúng là tuyệt vời. Cho dù thân thể khó chịu vô cùng, nhưng lão cũng vẫn không kháng cự lại được. Vậy nên cho dù rất cấp thiết trở về tu luyện, lão vẫn lưu luyến không rời nhìn cái nồi.


Cuối cùng lão cũng chỉ có thể tự an ủi mình, chờ sau khi đột phá uẩn linh cảnh, lúc đó mình sẽ có thể thoải mái ăn mà không lo phải chịu thống khổ như lúc này.


Vả lại, a Dương hẳn là còn chưa có nấu hết tất cả tay gấu, chắc chắn là còn có thể chế biến thứ này, cho dù có hết rồi, tương lai hẳn là vẫn còn có thể kiếm được. Vậy nên bây giờ trở về đột phá mới là quan trọng.
Thế là lão tế sư cũng cương quyết quay người, dứt khoát rời đi.


Còn đám người Lý Dương, tộc trưởng bọn hắn, nhìn thấy ánh mắt lưu luyến không nỡ từ bỏ của tế sư, lại nhớ tới vừa rồi tế sư đã hết lòng khen món ăn này như thế nào thì ánh mắt tất cả đều lăm lăm vào cái nồi.


Sau một hồi, mấy người bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái, liền đã có thể thống nhất ý kiến với nhau. Về mặt này bọn họ thật sự là có chung ý tưởng, không cần suy nghĩ cũng hiểu được đối phương nghĩ gì.


Còn thống nhất ý kiến gì, thì đương nhiên là vấn đề gọi những người khác tới. Thứ này đã mỹ vị như vậy thì gọi cái gì người chứ, vẫn là bọn họ trước tiên tự nếm thử với nhau, có gọi thêm người khác nữa hay không vậy tính sau.


Mấy thằng đệ của Lý Dương đứng bên cạnh nhìn cũng thật sự là nhịn không nổi. Bọn chúng lập tức lao lên níu kéo góc áo Lý Dương.
Nhìn thấy ánh mắt khát vọng của chúng, Lý Dương cũng chỉ có thể an ủi:


" Nhịn! Chúng mày có thể ăn được sao? Vẫn là chờ tới sang năm thức tỉnh đồ đằng lại nói..."
Thấy chúng nó như là sắp khóc tới nơi, Lý Dương lập tức nhẹ giọng.
"... Yên tâm! Yên tâm! Còn có ba cái tay gấu nữa đâu, các ngươi nhất định sẽ có phần!"


Nghe vậy chúng nó mới chịu để yên, dù sao không để yên thì chúng nó cũng đâu có thể ăn được.
Thế là, Lý Dương bọn hắn mỗi người một cái thìa, múc lấy thứ chất cao bên trong nồi. Ai cũng háo hức đưa nên miệng nếm thử.


Bọn họ tập trung tinh thần, muốn có thể kỹ càng cảm nhận từng chút một hương vị của thứ này.
Chỉ là, khi múc lên, thứ này còn là chất cao mềm mềm, dính dính. Chờ khi cho vào miệng thì nó lập tức tan ra thành chất lỏng trơn trượt, trực tiếp trôi thẳng vào trong họng.


Điều này khiến cho nỗ lực muốn cảm nhận rõ ràng hương vị của nó trở nên vô ích. Nhưng dư vị còn sót lại thì đúng là đã làm cho bọn họ si mê.


Người ta nói con cá bắt trượt là con cá lớn, thứ mà ta không thể có được chính là thứ quý giá. Vậy nên, thứ hương vị mà ta để vuột mất chắc chắn là hương vị tuyệt vời nhất.
Nói thì là nói như vậy, chứ thực ra thứ này đúng thật là rất thơm ngon hấp dẫn.


Nhưng mà khi mấy người bọn hắn vừa dư vị xong, đang định làm một thìa nữa nếm thử thì chợt năng lượng cuồn cuộn dâng trào trong bụng của họ.


Mặc dù năng lượng rất tinh thuần khiến cho quá trình hấp thu năng lượng của bọn hắn rất thuận lợi, cũng không gặp phải tình huống bão hòa, không kịp tiêu hóa hết năng lượng. Nhưng, mấy người bọn họ cũng đã cảm nhận được cảm giác khó chịu mà tế sư vừa gặp phải.


Mặt mũi bọn hắn vặn vẹo lại vì khó chịu, thân thể bọn hắn cũng đỏ lên và bắt đầu vã mồ hôi.


Đám người trong lòng đều thầm mắng lão tế sư, rõ ràng là đã sớm biết ăn vào thứ bảo bối này sẽ có tác dụng phụ, mà cũng không hề nhắc nhở bọn hắn lấy một câu, đã thế còn cố tình che giấu nữa chứ.
Lão hắc thậm chí còn không nhịn được phải thốt lên:
" Cmn thật khó chịu!!!"


Lý Dương cảm thấy, bây giờ muốn giải quyết vấn đề này cũng chỉ có lấy độc trị độc. Chính là nó không phải là khó chịu vì năng lượng bị hấp thu quá nhanh sao. Vậy bây giờ tu luyện rèn thể quyền pháp, khiến cho tốc độ rèn luyện thân thể càng tăng lên.


Làm cách này có thể sẽ không làm giảm bớt được sự khó chịu này, thậm chí còn có thể làm khó chịu tăng lên. Nhưng hắn có thể chắc chắn một điều, năng lượng được nạp vào cơ thể bọn họ sẽ tiêu hao nhanh chóng hơn.
Cái này người ta gọi là đau dài không bằng đau ngắn!


Thế là, Lý Dương bắt đầu đứng ra một chỗ vung quyền. Ban đầu tốc độ đánh quyền của Lý Dương còn có vẻ chậm rãi. Nhưng dần dần tốc độ đánh quyền của Lý Dương càng ngày càng tăng lên.


Cái này là bởi vì Lý Dương phát hiện, khi hắn đánh quyền mặc dù sự khó chịu có tăng lên một chút, nhưng theo thời gian thì thân thể của hắn bắt đầu càng ngày càng nóng lên, tốc độ đánh quyền càng tăng thì cơ thể lại càng thêm nóng bỏng. Chẳng khác nào một cái động cơ càng vận chuyển nhanh thì càng nóng vậy.


Mà cảm giác nóng cháy như là thiêu đốt này bắt đầu lấn át cảm giác khó chịu ban đầu. Cho dù cảm giác nóng cháy này cũng rất là thống khổ, nhưng so ra mà nói, Lý Dương vẫn cảm thấy nó thoải mái hơn là cái cảm giác, có vô số con kiến nhỏ bò qua bò lại bên trong thân thể mình.


Mọi người thấy được Lý Dương tập luyện rèn thể quyền thì lập tức bắt trước, dù cho không biết nó có hiệu quả hay không, nhưng bây giờ bọn họ cũng không tìm ra cách gì khác cả.
Sau một hồi tập luyện, bọn họ cũng có cảm giác giống như Lý Dương, thế là cũng tăng tốc đánh quyền.


Cứ như vậy, sau một khoảng thời gian, năng lượng mà bọn họ ăn vào cũng dần tiêu hao hết. Thế là bọn họ lập tức nằm bẹp dí xuống nền nhà.


Bây giờ cảm giác khó chịu đã không còn, bởi vì năng lượng đầu vào đã hết, chỉ còn lại năng lượng được hạt giống linh hoả lan tỏa ra, chữa trị những tổn thương do quá trình rèn luyện mang lại.


Cảm giác lúc này của bọn họ chính là rất thoải mái dễ chịu. Chỉ là gân cốt, bắp thịt của bọn họ thì đã mệt mỏi không chịu được.
Bọn họ cảm thấy chỉ một hồi tập luyện rèn thể quyền pháp lúc này, cũng chẳng khác nào bọn hắn liên tục luyện tập cả buổi, thậm chí là cả ngày trời.


...
Cách chương.






Truyện liên quan