Chương 12: Vị thứ mười hai
Edit: Tiểu Lăng
Uống xong ly xoài phủ sữa, lúc về phòng Tiên Bối đã căng hết cả da bụng.
Ngày đầu tiên tới ở đã được giao trọng trách, nên cô không lập tức nằm dài ra giường, xoa xoa bụng nhỏ của mình; cũng không ngồi về trước màn hình, tiếp tục vẽ bản thảo của “Kỳ Tà”.
Mà là lấy màu nước ra, sáng tác bức tranh nhân cách hóa của xoài phủ sữa kem cheese.
Chữ viết không thể biểu đạt được cảm xúc và cõi lòng, nhưng màu sắc và đường nét lại có thay thế một cách hoàn mỹ.
Cẩn thận vẽ xong bức tranh, Tiên Bối quan sát một lúc, mới đặt nó xuống bàn nhỏ bên cửa sổ để hong khô.
Gió đêm thổi rèm vải bay lên, như thể ánh trăng đang nhảy múa.
Trên trang giấy, là một bé trai mũm mĩm xinh xinh, chiếc áo tay phồng màu vàng sáng và cái quần đùi bí đỏ, trông như được nhồi mây vào, đang mở to đôi mắt tròn xoe nhìn.
Xoài vốn trơn nhuyễn, ngọt mà không ngấy, vừa đủ để trung hòa hương nồng của sữa kem…
Nhấp nhấp môi, trên đầu lưỡi còn lưu lại một mùi vị đặc biệt, một chút mùi nhựa cây, một chút vị chua nhẹ.
Đó là mùi vị riêng biệt của xoài.
Vẽ nhân cách hóa xong, Tiên Bối tiếp tục đấu tranh với manga của mình.
Lốc cốc, là Viên Viên nhắn tin cho cô, hỏi cô tình huống và cảm nhận về chỗ ở mới.
Tiên Bối đáp: Rất tốt, tính chủ thuê nhà cũng rất tốt.
Viên Viên: Nghe nói hai người vốn đã quen nhau rồi hả?
Tiên Bối thấy vậy, mặt hơi đỏ lên: … Hẳn là thế.
Viên Viên là một kẻ đã thành tinh: Không phải là ông chú trà sữa đó chứ?!
Tiên Bối: Đúng vậy…
Viên Viên: Oa oa oa oa oa oa, đây là loại duyên phận gì vậy chứ! Tiên Bối à, khẩu vị của cậu hơi lớn đấy, được anh chủ Vừa Ý tự tay đưa trà sữa đến cửa cho.
Tiên Bối sửng sốt, anh, anh chủ?
Viên Viên: Không phải cậu vẫn cho người ta là nhân viên đi giao trà sữa đó chứ?
Tiên Bối: …
Viên Viên: Người ta là anh chủ của Vừa Ý, ok? Nếu người ta là một nhân viên đi giao trà sữa, làm sao có thể chiếm nguyên một diện tích lớn như vậy?
Tiên Bối: Đúng vậy…
Viên Viên: Tớ thấy anh chủ này đối xử với cậu không bình thường lắm đâu, cố mà nắm cho chắc đi, Tiên Bối ạ.
Tiên Bối: … Hả?
Viên Viên: Tớ hỏi Khương Tự Hào rồi, anh ấy nói người ta là kim cương Vương lão Ngũ* không bạn gái chưa kết hôn, làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật, hai người ở cùng một phòng, nam đơn nữ độc, nói thế nào cũng phải phát triển chút quan hệ đặc thù mới xứng với cái duyên phận thiên thời địa lợi nhân hòa này.
(*) kim cương Vương lão Ngũ: “Vương lão Ngũ” là tục ngữ dân gian, chỉ nam sĩ đã quá 35 tuổi vẫn còn độc thân. “Kim cương Vương lão Ngũ” chỉ những người đàn ông quá 35 tuổi rất có tiền, có sự nghiệp thành công đầy hứa hẹn, nhưng chưa vợ (theo bác cả baike.baidu)
(Ư ư, bây giờ mới phát hiện hóa ra nam chính của chúng ta đã già vầy T_T)
Tiên Bối bị những lời này của cô nói nóng cả mặt, trong đầu bỗng vang lên giọng nam luôn mang theo ý cười ấy.
Tim nhỏ đập thình thịch, Tiên Bối nhanh chóng đáp lại hai chữ:
Không thể.
Viên Viên:
Tiên Bối: Tớ…
Xóa.
Cô không thể… Hay là chuyện Viên Viên nói này không được…
Cô không dám nghĩ tiếp…
Lòng không yên, nắm bút cảm áp cũng không chắc.
Đã nói là không thể rồi, Tiên Bối lắc mạnh đầu, như muốn dứt hết những ý nghĩ quấy nhiễu lòng cô này đi.
Viên Viên biết cô bài xích xã giao, dời sang chủ đề khác, nói chuyện nghiêm chỉnh.
Cô ấy gửi một tấm ảnh tới, là screenshot của trang web tiêu thụ dự kiến của “Tòa thành thất lạc” phần 3.
Sau đó nói: Nói trước, mai chắc cậu phải đến công ty một chuyến, phải ký tên năm nghìn quyển.
Tiên Bối: … Nhiều vậy.
Hai phần trước chỉ ký ba nghìn quyển mà tay cô đã tê gãy luôn rồi.
Viên Viên: Chủ biên yêu cầu thế, tớ cũng không làm gì được [buông tay]. Sáng sớm ngày mai tới nhe, đại mangaka.
Tiên Bối khóc không ra nước mắt: Được rồi… TAT
+++
Hôm sau, Tiên Bối dậy rất sớm.
Rửa mặt xong, mặc áo có mũ vào, kéo dây rút chỉ còn cỡ bàn tay, đội mũ lưỡi trai giữ chắc.
A, không thể quên khẩu trang.
Bởi cửa phòng không có mắt mèo, Tiên Bối cũng không rõ tình huống bên ngoài.
Nắm chặt bức tranh nhân cách hóa kia trong tay, dán tai lên cửa nghe vài phút, cô mới vặn mở nắm đấm cửa.
Còn chưa bước ra, đã thấy Trần Chước ngồi đó ăn sáng.
Anh xiên lấy một chiếc bánh sừng trâu, một tay cầm iPad, đang chăm chú nhìn gì đó.
Chắc vì nghe thấy tiếng cửa mở, ánh mắt của người đàn ông dời từ màn hình đến chỗ Tiên Bối.
Nhìn nhau hai giây, Tiên Bối cả kinh, lui ra sau một bước nhỏ.
Trần Chước quét nhìn cô một lần cực nhanh, lại vũ trang đầy đủ, nhướng mày: “Em muốn ra ngoài à?”
Tiên Bối rũ mi mắt xuống, giọng nhỏ đến không thể nghe thấy: “Vâng…”
“Không ăn sáng sao?” Trần Chước đặt iPad xuống: “Trong chảo còn trứng chiên đấy.”
Tiên Bối lắc đầu, cô đã ăn hai bữa một ngày lâu rồi, không quen dùng bữa sáng.
Trần Chước không thích ép người khác thay đổi cách sống của mình, chỉ gật đầu, như có gì suy nghĩ: “Đợi lát tôi đưa em đi.”
Cái đầu nhỏ lại lắc mạnh.
Tiên Bối bước nhanh tới chỗ người đàn ông, đặt bản vẽ trong tay ngay ngắn xuống bàn, sau đó quay đầu chạy chậm đến cửa, ngồi xổm xuống thay giày.
Liền một mạch từ đầu tới cuối, không cho người đàn ông cơ hội nào để mở miệng lần nữa.
Chỉ có mình Tiên Bối biết, lúc Trần Chước nói muốn đưa cô đi, mặt cô bắt đầu không nhịn được mà nóng lên.
Cái khẩu trang trắng tinh kia e cũng đã bị da cô nướng thành carbon.
Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, cô sợ nợ quá nhiều của người ta, cũng không dám thoải mái tiếp nhận thiện ý của họ.
Những mối quan hệ không công bằng đầy rắc rối, như một sợi dây thừng to lớn, trói càng nhiều vòng, cô càng thở không nổi, hít không xong.
Nhưng chủ thuê nhà mới của cô, hình như cũng không chú ý, luôn luôn coi chuyện đối xử tốt với cô và chăm sóc cô là điều đương nhiên.
Bữa tối hôm qua, cơm sáng hôm nay, còn nói muốn đưa cô đi…
Ôi ---
Làm sao đây…
Ra khỏi cửa, Tiên Bối không kìm được trong lòng nữa, thở dài liên tục.
Làm sao mới có thể bày tỏ và gần gũi với một người một cách tự nhiên đây?
Rốt cuộc là làm thế nào, mới có thể có năng lực này?
Cô thèm được như thế.
Cô mãi mãi không làm được, hoàn toàn không biết phải… bắt đầu từ đâu, mới không bị ghét, bị phản cảm.
Ra hành lang, ánh nắng thiêu cháy người.
Mũi Tiên Bối hơi xót, bỗng nhiên rất muốn khóc.
+++
Ra đến trạm tàu điện ngầm, dòng người trôi như nước chảy hai bên.
Trong tiếng người huyên náo, Tiên Bối níu chặt túi xách, không ngừng hít rồi thở…
Để giảm bớt nỗi hoảng loạn và phòng bị đang bùng nổ quanh mình.
Team Nguyên Quang đã dời trụ sở từ hai năm trước, đến cạnh công viên Tinh Nguyệt trong khu nhà cao tầng mới ở thành phố Ninh.
Cách quảng trường Trung Sơn chỗ Tiên Bối ở sáu trạm xe.
Từ hồi nửa năm trước bị một ông chú tài xế quấy rối, Tiên Bối cũng không dám đi taxi nữa.
Mỗi lần phải đi công ty, cô đều chọn đi tàu điện ngầm.
Đứng trước thanh barrier, Tiên Bối cúi đầu, mắt không rời mũi chân mình một giây.
Bỗng nhiên có hai cô gái xinh đẹp trang phục gọn ghẽ đến bên người cô, trực tiếp bổ một tràng giới thiệu app, hỏi cô có quét mã dùng thử không.
Môi dưới bị Tiên Bối cắn trắng bệch đi, cô liều mạng lắc đầu.
Hai cô gái khó hiểu nhìn cô vài lần, mắng thầm hai câu rồi rời đi.
Hôm nay coi như may, xe tuyến số 2 tới rất nhanh.
Gió thổi vù vù, đoàn tàu dừng lại trong nháy mắt.
Cửa vừa mở ra, hành khách tuôn xuống như ong vỡ tổ. Có người không cẩn thận sượt qua Tiên Bối, khiến cô hết hồn một hồi.
Chờ người bên trong ra hết, Tiên Bối mới theo chân người khác đi vào.
Trong tàu vẫn chen lấn như thường, một chỗ trống nhỏ nhoi cũng đã thành một thứ xa xỉ.
Tiên Bối bị đẩy vào dòng người, đằng sau bị giục liên hồi, “Vào trong, vào trong hết đi!”
Đủ loại mùi và tiếng người, choáng đầu hoa mắt, thái dương Tiên Bối bắt đầu chảy mồ hôi.
Đến lúc không khí ổn định lại, Tiên Bối mới thấy đỡ hơn, chậm rì rì giương mắt lên một cách nhút nhát, tìm lan can hoặc tay vịn có thể nắm.
Lúc tiến lên trước, Tiên Bối không để ý dưới chân. Bỗng cô vấp một cái, người nghiêng ra, mất thăng bằng.
Á…
Tiên Bối hô nhỏ, thấy mình sắp ngã va vào người đằng trước.
Cũng đúng lúc này.
Một cánh tay vòng qua trước eo cô, kéo cô lại.
Đế giày nhấc lên, Tiên Bối bị một cánh tay ôm dốc đứng.
Cách mặt đất mấy tấc.
Nhưng…
Tim cô, không phải, là toàn thân cô đều bị mất trọng lượng, lực hấp dẫn của Trái Đất không còn bất kỳ tác dụng gì.
Hai mắt Tiên Bối mở lớn, hoàn toàn chưa nhận ra người sau lưng là ai, lưng hình như đã dán lên một nơi ấm áp…
Là lồng ngực?
Người này mang theo cô đi vài bước, hai chân nhỏ của Tiên Bối mới hạ cánh xuống đất.
Như vừa đi cáp treo, ngực Tiên Bối phập phồng liên tục, bắp chân như nhũn ra, gần như không đứng vững nổi.
Tiên Bối được đặt xuống bên một cánh cửa.
Lúc này, cánh tay mới ôm cô vài giây trước đã tì lên lan can bên hông cô.
Nó như một cái giá thép cứng cáp, dựng nên một bức tường trong không khí, tách hết mọi người xung quanh ra, chỉ để lại mình cô ở giữa.
Hơi thở trầm ổn của đàn ông đang ở ngay trên đỉnh đầu cô.
Mặt Tiên Bối như bị nướng, ngơ ngác hoảng sợ, mấy lần định quay đầu nhìn xem là ai. Nhưng lại không dám tự dưng quay đầu, hơn nữa người này… rất cao, cô có cố mấy cũng chỉ nhìn thấy khuỷu tay và một phần ngực của anh.
Sợ quá, sợ quá đi, Tiên Bối xoay xoay cổ tay, không biết nên làm thế nào. Mấy lần cô nghiêng thấp đầu, định lách qua cái vòng cấm này.
Một thân một mình, cái ấm đột nhiên xuất hiện có thể khiến lòng người ta quyến luyến không muốn xa rời, thực sự rất gây ra bối rối và hoảng sợ.
Một lần cuối cùng, Tiên Bối quyết định, cắn chặt răng hàm phía sau, muốn chui ra khỏi cái khuỷu tay kia.
Đã chú ý đến những ý đồ nhỏ ấy của cô, chỉ trong chốc lát, chủ nhân cánh tay kia đã kéo cô về chỗ cũ, giọng nói mang ý cười quen tai lại vang lên:
“Chạy gì, là tôi.”