- Chương 1-1: Vị thứ nhất (1)
- Chương 1-2: Vị thứ nhất (2)
- Chương 2: Vị thứ hai
- Chương 3: Vị thứ ba
- Chương 4: Vị thứ tư
- Chương 5: Vị thứ năm
- Chương 6: Vị thứ sáu
- Chương 7: Vị thứ bảy
- Chương 8: Vị thứ tám
- Chương 9: Vị thứ chín
- Chương 10: Vị thứ mười
- Chương 11: Vị thứ mười một
- Chương 12: Vị thứ mười hai
- Chương 13: Vị thứ mười ba
- Chương 14: Vị thứ mười bốn
- Chương 15: Vị thứ mười lăm
- Chương 16: Vị thứ mười sáu
- Chương 17: Vị thứ mười bảy
- Chương 18: Vị thứ mười tám
- Chương 19: Vị thứ mười chín
- Chương 20: Vị thứ hai mươi
- Chương 21: Vị thứ hai mươi mốt
- Chương 22: Vị thứ hai mươi hai
Tên gốc: Nguyên vị tam phân điềm - 原味三分甜
Thể loại: hiện đại, ngọt ngào, nhẹ nhàng, sủng
Convert: sakahara – TTV
Edit:Tiểu Lăng
Couple: Chủ tiệm trà sữa x trạch nữ mangaka
Lời tác giả:Xin dâng câu chuyện này cho tình yêu của đời tôi – trà sữa.
Tiên Bối mắc phải chứng bệnh sợ giao.tiếp cực kỳ nghiêm trọng. Trong khi nói chuyện cô không có cách nào nhìn thẳng được vào mắt của người khác.
Nhưng cô lại thầm mến một người đàn ông.
Cô đã lấy hết can đảm, xoay người nói với anh: "Em, em, em, thích, thích..."
Thật lâu sau Tiên Bối cũng không nói hết được một câu, mặt đỏ ửng, đầu đầy mồ hôi.
Người đàn ông đấy lại nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau, nhẹ nhàng nói: "Anh cũng vậy"
---Em nếm qua không biết bao nhiêu vị yêu thương nhưng lòng chỉ yêu duy nhất ly này của anh.
Chia sẻ + review của editor:
Nói thế nào nhỉ, truyện hệt như tên vậy, là một ly trà sữa nguyên vị ngọt ba phần, tức là một ly trà sữa đúng vị gốc với hương ngọt dìu dịu.
Nói thế, hẳn là các bạn có thể hiểu được mức độ sủng của bộ này như thế nào. Nó chỉ ở tầm trung trung, không ngọtđến mức như đường tan trong miệng.
Nhưng cái sủng, cái ngọt của “ly trà sữa” này lại khiến tôi ấn tượng vô cùng, thậm chí xúc động mà vác về edit.
Hỗn hợp của trà và sữa, vừa có cái vị ngọt lành của sữa, lại thêm cái vị đăng đắng của trà. Vừa hút nhẹ vào, cái ta ấn tượng đầu tiên không phải là vị ngọt, mà là hương đắng phủ ngập khoang miệng, khiến ta thoáng cảm thấy khó chịu.
Ai lại thích vị đắng đây?
Câu chuyện cũng như một ly trà sữa, vừa nhấp nhẹ, xông vào là một vị đắng. Tiên Bối có một quá khứ u tối, tối đến mức mà chỉ qua vài lời kể hời hợt, đã cảm thấy cái đau thương bao phủ khắp lòng người. Quá khứ ấy khiến cô sợ hãi, sợ một khi mình mở miệng ra, những người xung quanh sẽ bị tổn thương. Cô dần cúi đầu, im lặng. Cô cũng yêu cuộc sống lắm chứ, cũng yêu những người xung quanh mình, nhưng cô không biết làm thế nào để bày tỏ tình yêu thầm kín ấy. Cô chỉ biết lặng lẽ đưa chúng vào những trang giấy, những nét vẽ, cố gắng truyền tải một phần tình yêu mà có lẽ không bao giờ cô nói ra được.
Song cái đắng là để làm tôn lên hương ngọt. Hẳn Tiên Bối thật bất hạnh khi có một tuổi thơ bị cô lập, bị xa lánh; nhưng cô lại thật may mắn, khi có một người nguyện ý tiến vào thế giới cô độc của cô, làm bạn với cô, mang đến cho cô vị ngọt của cuộc đời.
Trần Chước là một người đàn ông rất kiên nhẫn, rất dịu dàng và bao dung. Cái tốt của anh khiến cho người ta cảm động, có lẽ là vì anh không nhìn Tiên Bối bằng ánh mắt kỳ dị. Thử hỏi ai sẽ dùng ánh mắt bình thường để nhìn một cô gái mắc chứng sợ giao tiếp, suốt ngày chỉ im như một hũ nút, hỏi gì cũng chỉ biết đáp nhỏ như muỗi kêu đây?
Vậy mà anh lại nhìn cô bằng ánh mắt bình thường, thậm chí dịu dàng bao dung nỗi sợ của cô.
Anh rất nhẫn nại, không hề ép buộc cô. Cô không muốn nói, anh sẵn sàng trao đổi với cô bằng giấy, bằng điện thoại. Cô không muốn mở lòng, anh sẵn sàng đọc những trang truyện cô vẽ, cô viết, để thấu hiểu tâm hồn cô. Cô không thốt lên được lời yêu, anh sẵn sàng ôm lấy cô nói trước.
Anh dẫn cô, như dìu dắt một đứa bé chập chững, tiến vào một thế giới rộng mở trước mắt.
Thật sự, Trần Chước rất đúng với câu “Nếu hai ta cách nhau 100 bước, em chỉ cần bước 1 bước thôi, và anh sẽ bước nốt 99 bước còn lại”.
Chuyện tình của hai người, không hề có sóng gió, nhưng lại khiến tôi xúc động đến nỗi hốc mắt đầy nước. Không dám nói duyệt qua ngàn bộ truyện, nhưng số bộ tôi đọc cũng phải vượt qua mấy trăm. Trong đó có mấy bộ khiến tôi khóc được?
Và bộ này là một trong số đó.
Có lẽ mỗi người một vị, bộ này có thể khiến tôi khóc, nhưng cũng có thể làm ai cười. Một ly trà sữa cùng một vị, nhưng mỗi người uống, lại có một cảm nhận khác nhau. Câu chuyện với tôi có thể là một ly trà sữa, nhưng với ai đó cũng có thể là một chén café.
Nhưng tôi vẫn hy vọng, với bộ truyện này, các bạn có thể cảm nhận được dư vị đắng đắng ngọt ngọt sau một buổi chiều hè, để cái man mát lành lạnh từ dư vị ấy thấm nhè nhẹ vào lòng, để các bạn mến nó.
--- Anh là ly nguyên vị ngọt ba phần duy nhất của em, hôm qua, hôm nay, ngày mai, và… mãi mãi!