Chương 42
Tư Không Viêm Lưu nâng cằm y lên, cười xấu xa: “Ngươi nếu thích đùa giỡn trẫm như vậy, như vậy trẫm để cho ngươi đùa giỡn đi.”
Tư Không Vịnh Dạ có chút không có phản ứng lại, ánh mắt mở to tròn, vẻ mặt dại ra nhìn hắn.
“Uy! Như vậy đã bị hù ch.ết rồi à?” Tư Không Viêm Lưu hai tay nắm hai má y, lắc tới lắc lui: “Vừa rồi lén lút đùa giỡn trẫm, hiện tại lại giả bộ vẻ mặt vô tội, trẫm hiện tại chính là đặt trước mặt ngươi cho ngươi đùa giỡn a.”
Tư Không Vịnh Dạ miệng bị nhéo có chút biến hình, ánh mắt ngơ ngác thoạt nhìn đáng yêu đến cực điểm.
Tư Không Viêm Lưu nhất thời tâm tình tốt, tính trẻ con đột nhiên trỗi lên.
Lộ ra một tia tươi cười muốn đùa dai, Tư Không Viêm Lưu dùng sức hôn một cái trên gương mặt y: “Ngươi không đùa giỡn trẫm, trẫm có thể đùa giỡn ngươi nha.”
Tư Không Vịnh Dạ nhất thời phục hồi tinh thần lại, một phen chụp móng vuốt hắn lại, cúi đầu cắn chặt môi dưới, thần tình đỏ bừng mở miệng: “Ai đùa giỡn phụ hoàng ngươi ? Ta chỉ là không cẩn thận đụng tới thôi.”
“Nga ~~~?” Tư Không Viêm Lưu cố ý kéo dài âm điệu, vẻ mặt cười xấu xa nhìn bé đang quẫn bách không thôi: “Không cẩn thận đụng tới lại đụng vào môi trẫm sao?”
Tư Không Vịnh Dạ đầu càng cúi càng thấp, cuối cùng rõ ràng cúi xuống giữa hai đầu gối, lấy tay bưng kín lổ tai: “Ta không có! Ta không có!”
“Không có sao?” Tư Không Viêm Lưu nâng cằm y lên, nhìn thấy gương mặt y kia đang quẫn bách tới cực điểm: “Chính là trẫm vừa rồi rõ ràng nhìn thấy có người trộm hôn trẫm a? Còn cắn môi trẫm, người kia là ai mà? Là ai mà?”
Tư Không Vịnh Dạ quật cường quay mặt qua chỗ khác, trong mắt thủy quang lân lân, mặt đã muốn hồng như quả hồng.
Tư Không Viêm Lưu đột nhiên làm ra một bộ bừng tỉnh đại ngộ: “A, ta đã biết, vừa rồi nhất định là yêu quái!”
“Trời ạ! Cư nhiên có yêu quái biến thành bộ dáng đứa con trẫm đùa giỡn trẫm!” Tư Không Viêm Lưu “nghiến răng nghiến lợi” mở miệng nói: “Này yêu quái thật sự là rất to gan lớn mật ! Như thế nào có yêu quái hư hỏng như vậy mà? Thật sự là rất đáng giận !”
Nhìn thấy Tư Không Vịnh Dạ cơ hồ đã muốn nhanh bùng nổ, Tư Không Viêm Lưu phụng phịu, kỳ thật trong lòng đã cười đến ruột thắt , nhẫn cười thực vất vả, thậm chí ngay cả bả vai đều run run.
“Như vậy, trẫm phải trừng phạt yêu quái này như thế nào mà?” Tư Không Viêm Lưu không vội không chậm nói: “Có phải cũng đùa giỡn lại không?”
Tư Không Viêm Lưu nhăn lại mi, vẻ mặt “khó xử”: “Chính là, vừa rồi trẫm chỉ nhìn thấy Vịnh Dạ a, chẳng lẽ muốn cho trẫm đùa giỡn Vịnh Dạ?”
Rốt cuộc chịu không được lời nói hắn trêu chọc, Tư Không Vịnh Dạ trực tiếp bạo phát: hôn liền hôn đi, lão ch.ết bất cứ giá nào !
Âm thầm cắn chặt răng, Tư Không Vịnh Dạ ngẩng đầu, trực tiếp che cái miệng của hắn lại!
Tư Không Viêm Lưu nháy mắt hóa đá ~~~
Hắn vẫn nghĩ Tư Không Vịnh Dạ chính là bởi vì tuổi còn nhỏ, đối loại chuyện này tò mò thôi, hắn vừa rồi vẫn trêu chọc y, cũng là bởi vì vi cảm thấy Tư Không Vịnh Dạ lén lút hôn hắn thật sự là rất đáng yêu, muốn đùa y một trận thôi.
Không nghĩ tới hiện tại lại đột nhiên bị y cường hôn, Tư Không Viêm Lưu lúc này nội tâm rung động không thể diễn tả bằng ngôn từ, cả người đều mộng mị.
Tư Không Vịnh Dạ dường như cho hả giận, dùng sức cắn môi nam nhân, hoàn toàn không có kỹ thuật gì đáng nói, kiếp trước chưa từng có kinh nghiệm hôn môi, lúc này cũng còn là một tiểu hài tử, liền không cần nói nữa đi, hoàn toàn là loạn cắn một mạch.
Tư Không Viêm Lưu chịu không xong y “cường hôn” , nội tâm vô cùng buồn bực: ai ~~~, trẫm tốt xấu cũng là vua của một nước a, như thế nào bị một tiểu mao hài cường hôn như vậy mà?
Đối với “hôn” của y, Tư Không Viêm Lưu không có gì cảm giác bác bỏ, nội tâm ngược lại phi thường vui vẻ, ngay cả chính hắn cũng không biết vì cái gì, còn chỉ cho rằng phụ tử thân thiết thôi. (-_-! , Tiểu Dạ đáng thương, phụ hoàng ngươi quá đần độn ~~~)
Hai tay nâng mặt y lên, Tư Không Viêm Lưu cưỡng chế tính đem đầu y dời đi.
Tư Không Vịnh Dạ hai mắt đỏ đậm nhìn hắn, giống như một tiểu lang tức giận. Hai tay bắt lấy tay hắn, dùng sức bỏ ra, chính là lại không chút sứt mẻ.
“Ai ~~~ kỹ thuật của ngươi thật kém cỏi .” Tư Không Viêm Lưu ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi bị y làm rất đau, lắc lắc đầu: “Hôn môi không phải như vậy, để trẫm dạy ngươi đi.”
Tư Không Viêm Lưu đưa mặt qua, nhẹ nhàng hôn cái miệng của y.
Tư Không Vịnh Dạ bị hắn thình lình hôn trực tiếp làm mộng mị, đại não có chút xoay mòng mòng: hắn đang hôn ta? Ta không phải đang nằm mơ đi?
Thừa dịp y trong thời gian ngắn dại ra, Tư Không Viêm Lưu thuận thế đem đầu lưỡi tham vào trong miệng của y, dây dưa đầu lưỡi nho nhỏ của y kia.
Hai người đầu lưỡi càng không ngừng dây dưa cùng một chỗ, Tư Không Viêm Lưu cường thế đoạt lấy .
Chưa từng nếm thử qua tiếp xúc kịch liệt như thế, Tư Không Vịnh Dạ nội tâm dâng lên một trận sợ hãi, quay đầu đi, muốn né ra.
Cảm giác được y muốn lùi bước, Tư Không Viêm Lưu lấy cánh tay gắt gao mà đem y ôm vào trong ngực, không cho y chút không gian chạy trốn.
Tư Không Vịnh Dạ không thể nhúc nhích, không khí trong phổi cơ hồ bị hắn rút ra hết, bắt đầu có chút hít thở không thông.
Trước lúcTư Không Vịnh Dạ bởi vì thiếu không khí mà ngất xỉu đi, Tư Không Viêm Lưu buông y ra.
Được tự do, Tư Không Vịnh Dạ từng ngụm từng ngụm thở phì phò, hai tròng mắt như trân châu đen bịt kín một tầng hơi nước, ánh mắt mê ly mà mờ mịt, giống như một con nai con đơn độc đang hoảng sợ.
“Lúc này mới gọi là hôn môi, biết không?” Tư Không Viêm Lưu nhéo nhéo khuôn mặt y, cười xấu xa.
Vừa rồi hắn chính là nói giỡn hôn y một chút, muốn xem bộ dáng y thất kinh sau khi bị đánh lén, chính là lại kìm lòng không đậu càng hôn càng sâu, cuối cùng hoàn toàn là đoạt lấy cường hôn.
Đối với việc này, Tư Không Viêm Lưu không có một tia kinh ngạc, cảm thấy đây là sự tình hiển nhiên, Vịnh Dạ đáng yêu như vậy, ai không muốn hôn nhẹ y mà?
Tưởng tượng Vịnh Dạ về sau sẽ cùng những người khác hôn môi, Tư Không Viêm Lưu nội tâm liền đau như đao giảo: nếu về sau y có thể vĩnh viễn đứng bên người trẫm thật là tốt biết bao a, Vịnh Dạ như đáng yêu vậy, trẫm thật sự là càng ngày càng thích y.
Chẳng qua nội tâm có ý tưởng này, hắn đương nhiên sẽ không biểu hiện ra ngoài: Vịnh Dạ tương lai lớn lên, nhất định sẽ có sự nghiệp của mình, trở thành thái tử, thậm chí hoàng đế đời tiếp theo của Đại Hoa triều, sớm hay muộn sẽ thú thê sinh tử, rời xa mình đi.
Tuy rằng nội tâm khổ sở, nhưng là Tư Không Viêm Lưu lại đối với y vẻ mặt cười thoải mái như cũ, lại một lần nữa đem mặt đưa qua: “Vừa rồi hôn thế nào a? Muốn hay không lại một lần nữa?”
Tư Không Vịnh Dạ vừa nghe chuyện vừa trải qua khủng bố như vậy còn muốn thêm một lần nữa, nhất thời sợ tới mức hồn vía lên mây.
Vội vàng che miệng lại, Tư Không Vịnh Dạ ánh mắt to ơi là to, vẻ mặt hoảng sợ nhìn hắn, dùng sức lắc đầu.
Bộ dáng đáng yêu, làm cho Tư Không Viêm Lưu buồn cười.
Một phen đem y ôm vào trong lòng, Tư Không Viêm Lưu cười vô cùng thoải mái: “Ha ha ha, Vịnh Dạ của trẫm thật sự là rất đáng yêu!”
Nam nhân không có vì sự kiện này mà sinh khí, trái lại còn phi thường vui vẻ, điều này làm cho y nguyên bản tâm tình tuyệt vọng trở nên mừng rỡ như điên: hắn đối ta nhất định cũng có cảm giác! Nhất định!
Lổ tai dán tại trên ngực nam nhân, Tư Không Vịnh Dạ nghe theo rung động từ trong ***g ngực hắn truyền đến, ánh mắt lòe lòe tỏa sáng, giống như những vì sao sáng lạn đầy trời.
Từ khoảnh khắc này về sau, Tư Không Vịnh Dạ âm thầm hạ quyết tâm: vô luận như thế nào, cũng muốn đem nam nhân làm cho y yêu ch.ết đi sống lại nắm trong tay, cho dù cả đời bị hắn áp cũng không quan trọng, chỉ cần có thể cùng hắn một chỗ, y làm gì cũng đều nguyện ý.
Vì thế, nam nhân với tình cảm so với Tư Không Vịnh Dạ còn muốn trì độn hơn có chút không biết, hắn đã trở thành mục tiêu cuối cùng của Tư Không Vịnh Dạ, mà còn là cả đời.
PS: ha hả, Tiểu Dạ vẫn là tiểu hài tử, cho nên, đoạn đùa giỡn cũng chỉ có thể tới trình độ này thôi, ta đây là tuyệt đối không thể chấp nhận luyến đồng tích, cho nên, lần đầu tiên của Tiểu Dạ, ta sẽ ở lúc y 14 tuổi mà giao ra đi, tuổi này ở cổ đại đã là trưởng thành, các vị muốn xem Tiểu Dạ bị ăn thật to, kiên nhẫn chờ đợi đi, ta đây sẽ không để các ngươi thất vọng.
Hết chương thứ bốn mươi hai