Chương 43
Từ sau khi quốc sư bị diệt trừ, trong cung tất cả lời đồn đãi chuyện nhảm dần dần bình ổn xuống, Tư Không Vịnh Dạ cuộc sống cũng dần dần khôi phục bình yên.
Tư Không Vịnh Dạ được Tư Không Viêm Lưu bảo hộ rất hảo, bên trong hoàng thất ngươi lừa ta gạt, lục đục với nhau tuy rằng mỗi ngày đều ở trong cung trình diễn, nhưng Tư Không Vịnh Dạ cho tới bây giờ đều không bị cuốn vào bên trong hỗn loạn này, vui vẻ thanh tịnh.
Trong cung cuộc sống tuy rằng xa hoa, nhưng lại dị thường bình thản, Tư Không Vịnh Dạ mỗi ngày đều quanh quẩn bên trong hoàng cung, cảm thấy cuộc sống càng ngày càng nhàm chán.
Hôm nay, Tư Không Vịnh Dạ như cũ tản bộ trong Ngự hoa viên, chán đến ch.ết đùa nghịch hoa hoa thảo thảo chung quanh.
Trong vườn kì thạch bày ra, giai mộc xanh um, đình thai lâu các dựng phía trên ao, đẹp không sao tả xiết.
Tuy là như thế, chính là phong cảnh mỗi ngày đều đối mặt như vậy, cũng sẽ cảm thấy chán.
Đang lúc y hứng thú rã rời, chuẩn bị dẹp đường hồi phủ, trong bụi cỏ một bên đột nhiên truyền đến động tĩnh tất tất tác tác.
“A?” Tư Không Vịnh Dạ bỗng nhiên thập phần tò mò, đi qua, ngồi xổm xuống, đẩy ra một bụi cỏ nhỏ tinh mịn cao gần một thước.
Trong bụi cỏ vẫn là một mảnh màu xanh biếc như trước, chính là bên trong đang có cái gì đó màu xanh nhạt chuyển động.
Khi y thấy rõ ràng thứ gì đang chuyển động thì nhất thời bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, đặt mông ngồi dưới đất.
Chỉ thấy một con rắn nhỏ toàn thân xanh lá mạ từ bụi cỏ đi ra, cặp mắt tròn như hắc bảo thạch lòe lòe tỏa sáng, thường thường phun lưỡi ra.
Con rắn nhỏ nhìn thấy Tư Không Vịnh Dạ tựa hồ phi thường vui vẻ, lắc lắc đầu, bay thẳng đến chỗ y.
“Không ~ không cần lại đây!” Tư Không Vịnh Dạ sợ nhất rắn nhất thời sợ tới mức thiếu chút nữa ngất xỉu đi, y ch.ết cũng không quên con rắn ch.ết tiệt này, lúc trước mình bị nhốt trong căn phòng nhỏ kia, nó còn trong quần áo y chui tới chui lui, thiếu chút nữa đem y hù ch.ết.
Con rắn nhỏ nghe được tiếng kêu sợ hãi của y tựa hồ càng thêm vui vẻ , tốc độ cực nhanh chạy tới, trực tiếp bò lên thân thể y, quấn lên cổ y.
Tư Không Vịnh Dạ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, mím mím môi, thiếu chút nữa không khóc nổi.
Đầu con rắn nhỏ từ cổ y quấn qua, đối mặt y, hai người ngơ ngác nhìn đối phương, mắt to trừng đôi mắt nhỏ.
Con rắn nhỏ thường thường phun đầu lưỡi ra, chạm vào mặt y, mỗi một lần đụng vào đều làm cho y cả người tóc gáy dựng đứng.
Sau thời gian dài giằng co, Tư Không Vịnh Dạ không biết làm sao dùng sức, nắm con rắn nhỏ trên cổ lên, trực tiếp ném vào trong bụi cỏ bên cạnh, chuẩn bị chạy trốn.
Chính là còn không có chờ y đứng lên, con rắn nhỏ trong bụi cỏ lại một lần nữa chạy trốn ra, lại bò lên thân thể y.
Tư Không Vịnh Dạ nổi giận, nắm con rắn nhỏ trong tay, hung hăng địa trừng mắt nó: “Chớ chọc ta! Ta kiếp trước chính là lính đánh thuê giết người như ma, cẩn thận ta làm thịt ngươi!”
Con rắn nhỏ nghiêng nghiêng đầu, đối với uy hϊế͙p͙ của y hoàn toàn không có phản ứng, chính là ngơ ngác nhìn y.
“Thiết! Thật sự là đối ngưu, không, thật sự là đối xà đánh đàn*!” Tư Không Vịnh Dạ khinh bỉ nhìn nó liếc mắt một cái, nhưng thật ra không biết đối với nó thế nào.
Y tuy rằng ghét rắn, nhưng cũng không đến nỗi gặp rắn liền giết.
Hơn nữa con rắn nhỏ này lúc trước dù sao lúc khó khăn nhất, làm bạn y, tuy rằng cuối cùng sau khi nó đuổi theo con nhện thì không có trở về, nhưng là trong tiềm thức Tư Không Vịnh Dạ vẫn là thực cảm kích nó, tuy rằng càng thêm chán ghét.
Con rắn nhỏ tựa hồ thực thích cảm giác bị y chộp trong tay.
Khoái trá lắc lắc đầu, con rắn nhỏ đưa đầu qua đi, trên mặt Tư Không Vịnh Dạ chà tới chà lui.
Tư Không Vịnh Dạ nhất thời cả người cứng ngắc, con rắn nhỏ này tựa hồ là biểu đạt vô cùng thân thiết với y, chính là lại làm cho y nổi da gà cả người.
“Ngươi hỗn đản này!” Tư Không Vịnh Dạ lại một lần nữa bắt nó ném ra ngoài, nghĩ thầm,rằng lần này này tiểu súc sinh hẳn là sẽ không lại đến phiền y nữa đi.
Sau đó, con rắn nhỏ lại một lần nữa từ trong bụi cỏ bò ra, lại một lần nữa bò đến người y, lại đùa giỡn trên người y, Tư Không Vịnh Dạ đã muốn có chút khóc không ra nước mắt .
Vì thế, một thời gian rất lâu sau đó, Tư Không Vịnh Dạ cứ một mực ném con rắn này đi, mà con rắn này vẫn như cũ không chút do dự lại bò đến, làm như không biết mệt chơi trò mà xem ra nó phi thường thích này.
Đến cuối cùng, Tư Không Vịnh Dạ thở hổn hển nhìn nó, hận đến nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ đậm.
“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Tư Không Vịnh Dạ phẫn nộ hướng nó gào thét, hận không thể một chưởng bóp ch.ết nó: “Không cần vẫn quấn quít lấy ta a!”
Con rắn nhỏ ngơ ngác nhìn y một hồi, sau đó trực tiếp không nhìn y phẫn nộ, ghé vào trong lòng y, ở trên người hắn bò tới bò lui, cuối cùng bò lên đỉnh đầu của y.
Tư Không Vịnh Dạ thiếu chút nữa là trực tiếp cắn ch.ết nó.
~~~~~~
Vì thế, mang theo cảm giác hết sức thất bại, Tư Không Vịnh Dạ đỉnh đầu có con rắn nhỏ vô lại, ủ rũ dưới chú mục vạn chúng hướng về Cửu Hoa cung.
Trong lúc không ít thái giám cung nữ bị dọa, trong tâm có ý muốn hộ chủ, muốn đánh ch.ết con rắn nhỏ trên đầu y, đều bị Tư Không Vịnh Dạ hữu khí vô lực cự tuyệt , thẳng đem những người này muốn trúng gió.
Tư Không Vịnh Dạ cước bộ phiêu diêu, giống như oán linh phiêu vào Cửu Hoa cung.
“A! Tứ điện hạ! Trên đầu ngài có điều xà!” Một tiểu cung nữ vẫn bên người hầu hạ y bị con rắn trên đầu y làm hoảng sợ, la hoảng lên.
“Ai ~~~ đừng nói nữa.” Tư Không Vịnh Dạ vô lực khoát tay, kia bộ dáng rất giống một lão nhân 80 tuổi.
Một bên Xuân Hà thấy y bộ dáng ông cụ non, nhất thời che miệng cười trộm, nàng thật không biết là kỳ quái, Tứ điện hạ tuy rằng tuổi nhỏ, lại luôn đụng tới một vài chuyện ngạc nhiên cổ quái, hơn nữa con rắn này thoạt nhìn còn rất khả ái, đối y như cũng không có ác ý.
Tư Không Vịnh Dạ nhìn bốn phía, mở miệng hỏi: “Phụ hoàng đã trở lại chưa?”
“Đã trở lại, đang ở Cửu Long trì lý tắm rửa.” Xuân Hà mỉm cười trả lời: “Điện hạ muốn cùng đi tắm rửa hay không?”
“Không cần, ta không có tâm tình này.” Tư Không Vịnh Dạ hữu khí vô lực trả lời, cước bộ phù phiếm hướng bên trong phòng ngủ phiêu vào.
Một đám cung nữ nhìn thấy y bóng dáng nho nhỏ lắc lắc lắc lắc, nhất thời bên trong cười thầm: này Tứ điện hạ thật sự là đáng yêu a! Khó trách Hoàng Thượng thích y như vậy.
Tư Không Viêm Lưu đi vào phòng ngủ, vừa lúc nhìn thấy một bức tranh quỷ dị như vậy:
Tư Không Vịnh Dạ đỉnh đầu có một con rắn nhỏ toàn thân xanh lá mạ, cau mày ngồi ở trên giường, chống cằm ngẩn người, một đôi mắt hoa đào thật to nước lóng lánh, tràn ngập buồn bực, đáng yêu đến cực điểm.
“Ha ha, Vịnh Dạ, ngươi như thế nào lại trở thành như vậy a.” Tư Không Viêm Lưu cười ha ha: “Con rắn này, là làm sao tới a? Thực đáng yêu a!”
Tư Không Viêm Lưu đầu tiên mắt thấy con rắn nhỏ này, nội tâm liền tràn ngập cảm giác thân thiết, phi thường thích nó, nhất là nó ngồi xếp bằng trên đầu Vịnh Dạ vẻ mặt không thể nề hà bộ dáng du nhiên tự đắc, lại làm cho hắn buồn cười.
“Phụ hoàng ~~~” Tư Không Vịnh Dạ ngẩng đầu, ánh mắt vô cùng ai oán nhìn hắn, rầu rĩ mở miệng, kêu hắn một tiếng.
Hết chương thứ bốn mươi ba
đối xà đánh đàn*: thật ra là “đối ngưu đạn cầm” => đàn gãy tai trâu.