- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11: - 15
- Chương 16: - 20
- Chương 21: - 25
- Chương 26: - 30
- Chương 31: - 35
- Chương 36: - 40
- Chương 41: - 45
- Chương 46: - 50
- Chương 51: - 55
- Chương 56: Thật là phóng đãng
- Chương 61: - 65
- Chương 66: - 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84: Ngoại truyện Chú ba
Giới thiệu
Kiếp trước Lâm Du cắt đứt quan hệ với gia đình đi xa tha hương, bị phản bội, bị người ta giẫm dưới chân mặc sức sỉ nhục, chết rồi lại trôi dạt chốn lạ, linh hồn không thể về lại cố hương.
Thật không ngờ một sáng tỉnh mộng lại trùng sinh.
Năm ấy cha chưa mất sớm, mẹ vẫn dịu dàng nhã nhặn, bà nội còn trên thế gian, gia đình mỹ mãn.
Lâm Du quyết tâm không giẫm lên vết xe đổ ngày trước, khiến cho những năm đầu 90 của đại gia tộc họ Lâm trong giới điêu khắc gỗ Kiến Kinh náo loạn hết cả lên.
Đứa con trai nhỏ như đắp từ phấn đẽo từ ngọc trong nhà hay nhõng nhẽo thì cũng thôi đi, đã thế hở chút lại rơi nước mắt ngà.
Thầy bói quả quyết: Tà linh nhập xác, phải tìm người thích hợp trấn áp.
Sau đó “nắm sữa” bị đẩy vào nhà Lão Văn cách vách.
Nhà họ Văn là gia đình quân nhân trú quân ở đây, nơi đó có dương khí mạnh nhất.
Sau đó nữa tất cả mọi người được thấy cảnh “bé sữa” chạy ù ra ôm lấy đứa con trai độc đinh vừa đi học về của nhà người ta.
“Anh ơi.” Bé con dụi mặt vào hõm cổ thiếu niên nũng nịu.
Đây là ký ức đã mờ nhạt đi trong những tháng ngày vỡ tan về sau của cậu.
Là người mà bao năm không gặp, nhưng đến cuối cùng lại vượt ngàn dặm trường từ quân đội trở về nhặt xác chôn cất cho cậu.
.———-
Kiếp trước Lâm Du cắt đứt quan hệ với gia đình đi xa tha hương, bị phản bội, bị người ta giẫm dưới chân mặc sức sỉ nhục, chết rồi lại trôi dạt chốn lạ, linh hồn không thể về lại cố hương.
Thật không ngờ một sáng tỉnh mộng lại trùng sinh.
Năm ấy cha chưa mất sớm, mẹ vẫn dịu dàng nhã nhặn, bà nội còn trên thế gian, gia đình mỹ mãn.
Lâm Du quyết tâm không giẫm lên vết xe đổ ngày trước, khiến cho những năm đầu 90 của đại gia tộc họ Lâm trong giới điêu khắc gỗ Kiến Kinh náo loạn hết cả lên.
Đứa con trai nhỏ như đắp từ phấn đẽo từ ngọc trong nhà hay nhõng nhẽo thì cũng thôi đi, đã thế hở chút lại rơi nước mắt ngà.
Thầy bói quả quyết: Tà linh nhập xác, phải tìm người thích hợp trấn áp.
Sau đó “nắm sữa” bị đẩy vào nhà Lão Văn cách vách.
Nhà họ Văn là gia đình quân nhân trú quân ở đây, nơi đó có dương khí mạnh nhất.
Sau đó nữa tất cả mọi người được thấy cảnh “bé sữa” chạy ù ra ôm lấy đứa con trai độc đinh vừa đi học về của nhà người ta.
“Anh ơi.” Bé con dụi mặt vào hõm cổ thiếu niên nũng nịu.
Đây là ký ức đã mờ nhạt đi trong những tháng ngày vỡ tan về sau của cậu.
Là người mà bao năm không gặp, nhưng đến cuối cùng lại vượt ngàn dặm trường từ quân đội trở về nhặt xác chôn cất cho cậu.
.———-