Chương 11: Phải đi rồi
"Cố huynh, ngươi dẫn ta đi vào lầu xanh làm gì? Ta mới 14 tuổi, ta chưa có ý định phá thân."
"Long Duy đệ đệ, ngươi nghe chính mình nói kìa. Ngươi nói chuyện thô tục quá, cái gì mà lầu xanh, phải gọi Thanh lâu cho nó tao nhã. Nào nào đi vào." Cố Thanh vừa nói vừa đẩy Nguyễn Long Duy, người đang chôn chân tại trước cửa lầu xanh, đi vào trong.
"Ta vẫn cảm thấy nên đổi sang quán nhậu đi Cố huynh à, ta thật không quen."
Nói đùa? Nguyễn Long Duy từ nhỏ đã tiếp thu kiến thức hiện đại, hiểu rõ về nữ quyền. Ta làm sao có thể ủng hộ cho hành động này đối với phụ nữ được.
Kiên quyết không nha.
Cố Thanh chợt dừng lại, quan sát Nguyễn Long Duy cẩn thận lại một phen. Sau khi xác nhận Nguyễn Long Duy rất nghiêm túc, không hề giống điệu bộ giả vờ, Cố Thanh mới khoác vai Nguyễn Long Duy cười nói: "Được rồi, chúng ta đi ăn nơi khác ăn ngon. "
Nói với Nguyễn Long Duy xong xuôi, Cố Thanh nhìn vào thanh lâu nói lớn: " Dương tú bà, hôm nay Cố mỗ có việc bận, ngày khác lại tới."
Cùng lúc này tại trong thành. Phủ tướng quân.
Một vị đàn ông trung niên ngôi ở trên bàn làm việc, cầm một lá thư truyền tin trên tay. Người này có khuôn mặt hiền lành, hai tai tròn đều, bụng hơi phình ra. Hắn hỏi: "Lâm lão, ngươi có tr.a được thân phận của thiếu niên kia chưa?"
"Bẩm tướng quân, thuộc hạ đã dò la nhiều nơi, đa phần là từ các thương nhân ở Việt quốc. Điều tr.a cho ra kết quả rằng vị công tử tự xưng Nguyễn Long Duy này xuất phát từ phía Âu Việt hoặc Văn Lang, 2 nước nhỏ nằm ở phía Nam xa xôi.
Lão nô nghe những người kia nói qua, trong Việt quốc lưu truyền một ít sự tích của người này. Nghe đồn hắn được người dân xưng là Hắc Ngưu tiên sinh, vừa đi du lịch khắp nơi vừa tiện tay chỉ dạy cho mấy đứa trẻ một ít chữ.
Cũng có người nói, Hắc Ngưu tiên sinh đi qua đâu, sơn tặc ở nơi đó lại biến mất hoặc là ít đi. Có người hồ nghi là có người âm thầm bảo hộ cho vị này hoặc cũng có thể là do vị tiên sinh này ra tay. Thuộc hạ khuynh hướng ở vế sau hơn, ngày hôm qua thuộc hạ có gặp vị công tử này. Hô hấp vô cùng đều đặn, tay chân cũng cứng cỏi, khỏe mạnh, bộ dạng rất giống với người tập võ.
Mặt khác, con trâu cũng có vấn đề. Trâu bình thường không thể nào có sức đi đường khỏe như vậy. Ngay cả việc suốt ngày cõng người nằm trên lưng đã là quá sức đối với trâu bình thường."
Hai người này chính là phụ thân của Cố Thanh, Tướng quân trấn thủ tòa thành trì này Cố Trường Thiên, và Lâm quản sự.
"Ừm. Ý của ngươi là tên nhóc này lấy thực lực ở tuổi 14 đã có thể chiến đấu hơn cơ được một nhóm sơn tặc? Ngay cả quân lính tinh nhuệ được nuôi dưỡng từ nhỏ cũng rất ít người có được thực lực mạnh như vậy ở độ tuổi này." Cố Trường Thiên hứng thú hỏi.
"Lão nô có lòng tin 8 9 phần." Lâm quản sự cung kính đáp.
"Ừm. Nếu như ngay cả ngươi cũng nói như vậy thì ta cũng nảy ra hứng thú với vị khách này rồi. Mà ngươi có thấy người này giống với trong truyền thuyết về vị thần tiên kia hay không? Cả hai đều cưỡi trâu du ngoạn." Cố Trường Thiên híp mắt cười, lại giống như nghĩ đến chuyện gì thú vị mà nói ra.
"Đại nhân, chẳng lẽ ý của ngài là một vị thánh nhân đã từng đàm đạo cùng Văn thánh Khổng Tử, được xưng tôn là Lão Tử?" Lâm quản sự kinh ngạc, để lộ ra sắc mặt thất thố.
"Ý của ta đúng là như vậy. Ngươi thử tự mình suy nghĩ xem. Vị thiếu niên này mới 14 tuổi mà đã văn võ song toàn, tính cách thì tiêu dao, phóng khoáng không hề quan tâm quan trường, vô cùng giống như trong sách vở ghi lại vị kia." Cố Trường Thiên chậm rãi nêu ra so sánh.
"Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ đại nhân?" Lâm quản sự càng thêm sốt ruột, cảm thấy đứng ngồi không yên.
Theo như lão gia nói, đây chả khác nào một tôn Thánh Nhị Đại xuất thế sao?
(Thánh Nhị Đại: Chơi chữ Phú Nhị Đại)
"Không cần làm gì nhiều, chỉ khi người này yêu cầu thì chúng ta mới hỗ trợ, đừng nên tự ý làm việc, tỏ ra chính mình thông minh." Cố Trường Thiên nghiêm túc bàn giao.
-"Lão nô đã hiểu rõ. Lão nô không quấy rầy đại nhân nữa."
"Ừm, không còn việc gì nữa thì ngươi lui ra đi." Cố Trường Thiên đuổi người, tiếp tục nhìn văn thư trên bàn làm việc.
Sau khi tìm được quán nhậu, Cố Thanh và Nguyễn Long Duy kêu gọi một đống món ăn trên bàn, vừa ăn vừa nói chuyện.
"Long Duy đệ đệ, ngươi vì sao lại uống trà, mà lại là trà pha loãng?" Cố Thanh hỏi.
"Ta không biết uống rượu, cũng không chịu được trà đắng, cho nên ta pha loãng trà. Mong Cố Huynh đừng chê cười." Nguyễn Long Duy vừa gắp lên miếng thịt nướng, vừa đổ đường mía vào ly trà.
Nguyễn Long Duy từ nhỏ đều không chịu được mùi cồn nên hắn không uống bao giờ. Hơn nữa, hắn cũng rất ít khi tụ hợp bạn bè nên cũng không cần phải tập uống bia, rượu.
Về phần trà, trà này có vị đắng, nên Nguyễn Long Duy phải pha loãng cho dễ uống.
Người không chịu khổ bao giờ làm sao có thể thích vị đắng của trà?
Thịt nướng không có được nêm gia vị, dù cho vô vị nhưng không đắng. Trà thì khác, trà rất đắng. Đối với Nguyễn Long Duy thì là như vậy.
"Vậy thì tùy ngươi. Tối hôm qua ta đi gặp qua cha ta, ta thuận miệng kể ra ngươi. Cha ta nói ngươi muốn làm khách bao lâu cũng được. Cố gia đối đãi với bằng hữu luôn đặc biệt tốt. Ngươi yên tâm."
"Đa tạ Cố huynh, vậy thì ta đành làm phiền ngươi khoảng một năm. Ta dự định nhờ A Nguyệt chỉ giáo ta ngôn ngữ Sở quốc." Nguyễn Long Duy gãi mũi, cười nói ra
"Ngươi nói nha hoàn kia?" Cố Thanh ngẫm nghĩ lại.
"Đúng vậy. Mà Cố huynh này, ta có một thắc mắc, hai cô nàng kia có phải là dáng dấp không tệ so với nha hoàn bình thường hay không?" Nguyễn Long Duy ẩn ý hỏi.
"Chỉ là hơi không tệ thôi nhưng vậy không tính là gì. Thế nào, Long Duy đệ đệ thích thì cứ chọn lấy cả hai, ta nhờ Lâm quản sự viết giấy sang tên cho ngươi." Cố Thanh nói, trong giọng ẩn ý trêu đùa.
"Cố huynh hiểu lầm, chỉ là ta thấy hai cô nương này làm nha hoàn có hơi đáng tiếc. À, ta cũng có một thắc mắc. Tiêu chuẩn phụ nữ đẹp của Cố huynh là gì?"
"Cái này còn phải hỏi? Môi dày một tí, thân hình đầy đặn, khuôn mặt cũng đầy đặn. Có như vậy đẻ con mới tốt. Ha ha ha."
Nguyễn Long Duy khẽ lắc đầu, dời đi chủ đề. Hai người sau đó thảo luận rất nhiều thứ. Nào là văn hóa Sở quốc khác biệt ra sao, đất nước này đánh giá cao âm nhạc và nghệ thuật. Rồi là thanh lâu có phụ nữ như thế nào, biểu diễn tiết mục ra sao (tất nhiên đều là nội dung trong sáng phù hợp với thiếu niên 14 tuổi).
Sau khi chủ đề của buổi nhậu được chuyển đi rất nhiều lần, Cố Thanh hỏi thăm 1 câu:
"Long Duy đệ đệ, hiện tại ngươi có tính toán gì? Tiếp sau 1 năm xuất phát sẽ đi đâu? Nếu như là bí mật không thể nói thì không cần nói." Cố Thanh vừa ăn đùi ngỗng vừa nói.
"Đây cũng có gì cần giấu giếm, ta hiện tại chính là đi rong chơi khắp nơi, hiện tại muốn đi tới Hàm Cốc Quan nhìn một cái."
"Hàm Cốc Quan? Nơi đó thuộc về Tần quốc nắm giữ, địa hình lại còn nguy hiểm. Ngươi muốn đến đó làm gì?" Cố Thanh thắc mắc hỏi.
"Ta cũng biết nó nguy hiểm. Nhưng mà ta phải đi, không đi làm sao kiếm được manh mối của Lão Tử đại nhân, đến lúc đó còn sợ là phải bị bổ vài cái thiên lôi vào đầu."
Nguyễn Long Duy nghĩ như thế nhưng ngoài miệng lại nói khác:
"Ta biết rằng nơi đó nguy hiểm. Nhưng trong lòng lại muốn đến đó, có thể làm sao đây?"
Cố Thanh trợn mắt, há hốc mồm nhìn Nguyễn Long Duy như nhìn một người điên, sau đó cười ha hả nói: "Cũng chỉ có ngươi dám nói như vậy. Nhưng mà ta rất thích bằng hữu của ta điên như vậy. Ha ha ha. Đến lúc đó ngươi thay cả phần ta nhìn. Ta đây bị cha nhốt lại thành trì này khó có cơ hội thấy được Hàm Cốc Quan. Ngươi đi đến đó nhìn thay ta là được."
"Ừm, ta sẽ." Nguyễn Long Duy gật đầu đồng ý, lại uống cạn ly trà.
Bất tri bất giác, một năm trôi qua.
Nguyễn Long Duy có hai mỹ nữ bên người làm bạn nên cuộc sống rất tốt, không có gì để bàn cãi. Hắn học được tiếng Sở kèm theo một phần nhỏ tiếng nước Ngụy và Tần. Điều này nhờ có khả năng ghi nhớ vô cùng tốt bởi vì người trung dùng mỗi ký tự biểu hiện cho mỗi ý nghĩa khác nhau. Nếu là người bình thường sợ sẽ tốn hơn mười năm để học. Dù sao ký tự vốn học không dễ.
Hiện tại cũng sắp đến lúc rời đi, Nguyễn Long Duy không còn mặc quần áo truyền thống của Văn Lang, hay là lựa chọn chuyển sang trang phục Sở quốc, mà hắn đang khoác lên người bộ đồ mới vừa xuất xưởng.
Đầu hắn được quấn khăn đóng bằng vải, mặc chiếc áo dài ngũ thân, chất liệu lụa trơn mỏng. Áo không có trang trí gì, chỉ đơn độc màu xanh lam xen chút trắng.
Trên tay của Nguyễn Long Duy cầm một chiếc quạt giấy. Đây là do A Nguyệt làm cho hắn, bên trên còn được viết một chữ "Nhàn". Trên cổ của hắn vẫn đeo dây chuyền đính ngọc bội, được cất vào trong áo. Nhìn qua vô cùng giản dị.
- " Công tử, ngài đây là phải đi rồi?"
"Ừm. Ta đi."
- "Vậy nô tỳ sẽ đợi công tử quay lại."
"Không cần đợi. Ta cũng không chắc chắn khi nào."
Nguyễn Long Duy vốn muốn nói: "Ta và ngươi không phải người cùng một thế giới. Ta còn chưa biết sau này ta sẽ ra sao."
- "Vậy cũng không sao, nô tỳ cũng sẽ đợi."
"Ai. A Nguyệt. Ngươi như vậy là không được."
1 năm trôi qua, tình cảm của hai người là rất tốt. Nguyễn Long Duy cũng biết A Nguyệt có ý với mình nhưng hắn không biểu lộ ra cái gì với đối phương.
Tuy hắn cũng có ý với A Nguyệt, nhưng phần nhiều hắn vẫn mong A Nguyệt và A Hoa sẽ gả cho được người đàng hoàng. Kiếp thứ hai này hắn còn có việc phải đi làm, không thể để cho người ta long đong chờ đợi được.