Chương 12: Vị tiên sinh này, chủ tử nhà ta cho mời
Phủ đệ của Cố Thanh.
"Long Duy đệ đệ, ngươi đang mặc trang phục gì thế? Sao nhìn lạ mắt vậy?" Cố Thanh lại gần quan sát, thuận tiện sờ soạng tà áo.
"À, đây là trang phục truyền thống của một nơi ta thích. Cố huynh thấy thế nào, nếu thích thì ta có thể tìm người thiết kế 1 cái cho ngươi?" Nguyễn Long Duy ghẹo chọc nói.
"Không cần, ta là con dân nước Sở, há lại khoác lên trang phục nước khác. Ngươi giữ lại tự mình mặc đi." Cố Thanh cười, vỗ lên y phục đang mặc, tự hào nói ra.
- "Vậy thì thôi. Cố huynh, lần này rời đi không biết khi nào mới gặp lại. Hi vọng lần sau sẽ được thấy ngươi được mặc trên mình tướng giáp."
(tướng giáp: áo giáp dành cho cấp bậc tướng quân mặc)
"Ha ha, cái đó ta nhất định sẽ làm được. Còn người, lần sau gặp lại chắc là danh tự Hắc Ngưu Tiên Sinh đã được nổi danh khắp nơi." Cố Thanh chân thành nói.
- "Cố huynh quá khen, tại hạ tự biết sức mình nhỏ bé, đời này chỉ mong an nhàn qua ngày, tiêu dao tự tại. Sao lại dám mơ tưởng chạm tới công danh." Nguyễn Long Duy khiêm tốn nói.
"Không đâu, ngươi quá khiêm tốn rồi. Mà lại, câu đó không phải do ta nói, là cha ta nói với ta."
"Thế nào? Ngươi nghi ngờ đôi mắt của cha ta?"
- "Khục khục, Cố huynh, ngươi cũng đừng hố ta như vậy, ta không có ý đó. Nếu bá phụ đã nói vậy, thì ta nào dám nghi ngờ. Đành phiền đại ca người chuyển lời cho bá phụ, ta Nguyễn Long Duy cảm ơn bá phụ đã khen."
"Sao ngươi không tự đi?" Cố Thanh trêu tức.
- "Khục khục, hôm trước vừa mới ghé thăm bá phụ, đã được bá phụ chỉ giáo nhiều. Ta cũng đã báo trước với ngài ấy về việc rời đi."
"Giải thích nhiều như vậy làm gì. Ta thừa biết ngươi chỉ đang muốn trốn đánh cờ."
- "Khục khục." Nguyễn Long Duy ho khan tìm cách đổi chủ đề. Hắn đúng thật quá sợ hãi vì lần nào đến phủ tướng quân cũng phải đánh cờ vây. Nhưng hắn lại không biết đánh. Ở thế kỉ 21, hắn có đọc qua cách chơi nhưng lại không có chơi cùng ai, hơn nữa hắn cũng không giỏi bộ môn này. Một năm qua, Nguyễn Long Duy ghé qua phủ tướng quân không ít lần, mỗi lần đều bị mời đánh cờ, chục lần như một, chỉ thua.
Thế nhưng, Cố Trường Thiên lại không tha hắn, một ván xong liền lại cứ tiếp tục một ván. Nguyễn Long Duy thật sự sợ hãi. Tiếp tục đánh liên tục nhiều ngày, e là đầu hắn sớm muộn cũng nổ tung.
Giống như nhớ ra được thứ gì, Nguyễn Long Duy bổ sung:
"Hai cô nàng kia chăm sóc cho ta rất tốt, phiền Cố huynh chiếu cố bọn họ một chút, tốt nhất là gả ra ngoài. Tiền giải trừ khế thư đợi lần sau ta quay lại sẽ trả đủ."
(Chiếu cố: để tâm, lưu ý, trông nom)
Nguyễn Long Duy đã hết tiền. Hắn dùng tiền để thuê thợ may áo dài. Mặc dù người thợ chỉ lấy 1% giá trị làm ra cái áo nhưng cũng đủ tiêu hết tiền của hắn. 99% còn lại đương nhiên là Cố gia bao.
"Ha ha, ngươi không nỡ bỏ 2 cô nàng kia? Ta để bọn họ đi theo ngươi là được, chuẩn bị thêm một chiếc xe ngựa không tốn kém bao nhiêu."
"Không phải, ta chỉ muốn hai người bọn họ sống tốt một chút. Với lại, ta còn có việc phải làm, sao có thể mang theo bọn họ. Như vậy là làm khổ họ."
"Được rồi, vậy ta nghe ngươi, lát nữa ta sẽ căn dặn người sắp xếp chu đáo." Cố Thanh cười nói, sau đó từ trong áo móc ra một túi vải nhỏ đặt trên bàn, đưa cho Nguyễn Long Duy, nói tiếp: "Cái túi này đựng một ít tiền, ngươi cất giữ lấy mà để dành đi đường."
Nguyễn Long Duy từ chối nhã nhặn: "Cố huynh không cần làm như thế, tâm ý của ngươi ta đã hiểu. Nhưng ta không cần tiền này. Ta có thể tự sống được trên đường đi.
Người tới làm khách, đạo lý này ta hiểu được. Lúc ta tới, ngươi giúp ta thế nào cũng không sao. Khi ta đi rồi, ngươi không cần giúp ta.
Cố huynh, ngươi hơi coi nhẹ người huynh đệ này rồi."
Nguyễn Long Duy vừa nói, vừa mở quạt giấy để lộ ra chữ bên trong.
Cố Thanh sững sờ, phải mất một lát mới khôi phục lại bình thường, cười nói: "Đúng vậy, Hắc Ngưu Tiên sinh. Ngươi nói cái gì cũng đúng."
Nguyễn Long Duy cười khổ lắc đầu, sau đó nâng chén trà đường loãng lên: "Cố huynh, ta kính ngươi một chén."
Cố Thanh giơ chén rượu đáp lại, cười to: "Ha ha, ngươi đi rồi, ta không biết còn có thể gặp được người thứ hai cạn chén với ta bằng loãng trà nữa. Đến."
Giữa trưa, Nguyễn Long Duy, rời khỏi thành, tiếp tục đi về phía Tây, mục tiêu là Hàm Cốc quan. Trước khi hắn quay đầu nhìn lại đằng sau, cười nói: "Mọi người, từ biệt."
Sau đó, bóng hình 1 người 1 trâu dàn dần đi xa, mãi đến khi không còn nhìn thấy gì nữa.
Phủ tướng quân, trong đình viện.
Cố Trường Thiên đang ngồi đánh cờ một mình. Đứng cạnh là Lâm quản sự. Hắn mở miệng hỏi:
"Người đã đi?"
"Bẩm lão gia, đã đi."
Cố Trường Thiên cầm quân cờ vo vo, ngẩng đầu lên nhìn về phương Tây, sau đó nhìn trời, cười nói:
"Thật sự là kì lạ. Hành động, xử sự đều vô cùng điềm tĩnh, lai lịch cũng vô cùng bí ẩn. Lúc ta ngồi đánh cờ với hắn, có thể thấy được tâm tính người này. Tâm tính của hắn tĩnh như giếng cổ, tính cách lại vô cùng đơn giản, mộc mạc, giống như cuộc đời của hắn không hề trải qua bất kì gợn sóng nào. "
"Lão nô ngu dốt, không hiểu ý của lão gia." Lâm quản sự cúi đầu, nhỏ giọng nói
Cố Trường Thiên cười, lắc đầu nhìn Lâm quản sự nói: "Chính ta cũng không hiểu. Thật không hiểu vì sao thời đại này lại xuất hiện một người như vậy."
Hai mắt Lâm quản sự chợt sáng, nói: "Chẳng lẽ ý của lão gia là người này sẽ mở ra một cái thời đại mới? Trở thành người nhất thống thiên hạ, vạn cổ kỳ tài?"
Cố Trường Thiên lại lắc đầu: "Không có, ngươi suy nghĩ quá nhiều. Tâm tính của hắn vô cùng mộc mạc, không cầu danh lợi. Ta cảm thấy hắn giống như đang đi du lịch mà thôi. Người như hắn rất thích cuộc sống thái bình hiện tại. Trong đôi mắt kia hiện ra một sự non nớt, chưa từng trải, hẳn là chưa bao giờ nhìn thấy qua chiến tranh."
"Mà lại, người ta đã muốn điệu thấp rồi thì chúng ta chỉ cần nhìn xem là được, không cần làm phiền đến."
-"Thuộc hạ đã rõ."
Quân bất xuất, thiên hạ thái bình
Quân tất xuất, thiên hạ quy nhất.
Hai [Quân] này là đều là rồng. Người đầu họ Nguyễn, chưa từng nghe tên. Người sau họ Doanh, danh lưu ngàn năm.
"Hắt xì." Nguyễn Long Duy gãi gãi mũi, tự hỏi: "Ai đang nhắc mình?"
Hắn đang suy tính tiếp theo nên kiếm ăn như thế nào, chợt bị sổ nước đầy mũi.
Bắt cá? Săn heo rừng?
Cũng không phải lúc nào cũng có những thứ này, hay là đi nhờ một đoàn xe nào đó, xin nhờ một công việc bảo tiêu bán thời gian?
(Bảo tiêu: là công việc thời xưa, người làm bảo tiêu có nhiệm vụ bảo vệ hàng hóa hoặc người đưa ra yêu cầu trong quá trình di chuyển)
"Cái này cũng được. Trước mắt cứ thong thả một phen, hiện tại còn chưa gấp. Gần đây không có nhiều hoang mạc, đường đi vẫn tương đối dễ."
Lại 3 năm trôi qua. Từ lúc từ biệt Cố Thanh đến giờ, Nguyễn Long Duy đã trưởng thành rất nhiều. Thân hình phát dục đầy đủ. Chiều cao 1m8, nặng gần 70 cân. Thân hình như vậy ở thời cổ đại đã được xem là cao lớn.
Trong vòng 3 năm, sinh hoạt của Nguyễn Long Duy vô cùng suôn sẻ. Đầu tiên hắn thành công xin làm bảo tiêu cho một thương đội nhỏ của một tòa thành trấn, khi đã có được một ít danh tiếng Nguyễn Long Duy liên tục chuyển đổi thương đội, hắn chỉ chọn thương đội có tuyến đường gần giống với mình, vì đó là nhất cử lưỡng tiện, vừa được ăn vừa tiện đường đi đến Hàm Cốc quan.
Trải qua thời gian sinh hoạt ở các thương đội, Nguyễn Long Duy cũng học thêm được một ít ngôn ngữ của các nước xung quanh, học thêm được cách trả giá, ép giá của các thương nhân, học thêm võ thuật, kỹ thuật dò đường của những người bảo tiêu khác.
Có nhiều lúc mệt mỏi vì công việc, thân thể rệu rã không muốn làm gì nữa, hắn nằm ngửa trên lưng trâu cả ngày mà ngủ. Vì vậy mà mấy lần suýt bị các thương đội cho nghỉ việc.
Hiện tại, Nguyễn Long Duy đang làm việc cho một thương đội của Tần quốc, nhiệm vụ hộ tống thương đội này từ Ngụy Quốc về nhà.
Trên đường đi, đoàn người gặp được không ít ánh mắt châm chọc, khiêu khích. Lí do là bởi quan hệ của hai nước không được tốt.
Trong mắt Nguyễn Long Duy, người dân Ngụy quốc vô cùng là kiêu căng, cũng vô cùng ngạo nghễ vì quốc gia của họ. Nhưng bọn họ có quyền này, hiện tại Ngụy quốc đang là quốc gia có thực lực mạnh nhất trong các chư hầu của nhà Chu. Mấy chục năm trước Ngụy quốc còn từng đánh thắng qua Tần quốc.
Nhưng chỉ có một mình Nguyễn Long Duy biết được, vị trí này của Ngụy quốc sẽ không duy trì được hơn 40 năm sau, nguyên nhân của việc này sẽ diễn ra sau 1 năm ngắn ngủi.
Ba năm tới, Tần- Ngụy sẽ phát sinh đại chiến, nơi mà hắn đang đứng này hay là cả Thượng quận hay là vùng Hà Tây này cũng sẽ không thoát khỏi một trận mưa gió máu tanh.
Trong khi Nguyễn Long Duy đang mải mê suy nghĩ, không biết từ lúc nào bên cạnh hắn xuất hiện một tên thư đồng, tuổi chừng hơn mười.
Thư đồng không ngừng kêu gọi Nguyễn Long Duy. Mãi cho đến khi có người trong thương đội nói, Nguyễn Long Duy mới nhận ra được.
"Hắc Ngưu Tiên sinh, có người tìm ngài kìa."
Nghe thấy lời này, Nguyễn Long Duy mới trở lại bình thường, quay đầu nhìn quanh, mở miệng hỏi thư đồng: "Ngươi tìm ta có việc?"
Thư đồng nén lại vẻ tức giận, nói chuyện lễ phép với hắn:
"Vị tiên sinh này, chủ tử nhà ta cho mời ngài. Không biết hiện tại ngài có rảnh dừng lại một lát để uống tách trà hay không?"