Chương 20: Muốn trở về nhìn một chút

"Ai da, câu đố ch.ết tiệt."
Nguyễn Long Duy vô cùng buồn bực, cứ tưởng rằng sắp được gặp Lão Tử đại nhân đến nơi, đâu ngờ lại gặp phải câu đố chữ.
Chẳng lẽ ý của Lão Tử đại nhân là ta còn chưa hiểu được mình? Ta hiện đã biết dùng chân khí, còn tìm ra tâm của mình.


Như vậy thì ta còn thiếu cái gì đây?
Nguyễn Long Duy vừa suy nghĩ vừa sờ tay vào khối ngọc trên cổ. Đây là ngọc do chim Lạc tặng. Mỗi khi chạm vào nó thì tâm tình đều dịu lại. Hắn suy đoán đây là công dụng của ngọc này.


Ừm, hay là đi về nhìn lại làng một chút? Dù gì ở nơi xa lạ cũng không biết nên làm gì. Ừm, cũng không có nơi khác để đi, nên về thôi. Tiện đường ghé thăm Cố Thanh, A Nguyệt.
Ừm, chỉ là tiện đường ghé qua nhìn một chút, ta tuyệt đối không có ý nghĩ gì khác.


Nguyễn Long Duy vừa cố nói những lời này với bản thân, lại liếc mắt nhìn về phía túi vải đựng quạt giấy. Ừm, chỉ nhìn một chút.


Suy nghĩ xong xuôi, hắn quyết định bỏ ra 1 tháng đi dạo quanh một số thành trấn gần đây bổ sung thêm lương khô, mua một ít quà lưu niệm rồi lên đường khởi hành quay lại cố hương.


Thời gian này, Nguyễn Long Duy cũng tạm biệt Trần Tam cùng thương đội. Trước khi đi, hắn truyền lại cho Trần Tam toàn bộ tâm đắc khi tu luyện Chân khí. Không có cách khác, Trần Tam hâm mộ hắn cực kỳ, nhất quyết muốn học cho bằng được.


available on google playdownload on app store


Nguyễn Long Duy vốn chỉ muốn giảng dạy qua loa cho Trần Tam nhưng lại bị tư chất của Trần Tam làm cho kinh ngạc.
Vào một ngày, Trần Tam nói rằng hắn tu luyện ra được một sợi Chân khí trong cơ thể. Ban đầu Nguyễn Long Duy còn không tin, nhưng chỉ một tuần sau đó, chính mắt hắn nhìn thấy Trần Tam đấm ra một quyền mang theo Chân khí bên trong.


Dù vậy nhưng hắn không biết lí do tại sao. Chỉ có thể lựa chọn đem Trần Tam theo bên người để tiếp tục quan sát.


Hai tháng sau, hai người một trâu rời khỏi Hàm Cốc Quan. Trước khi đi, hắn cúi đầu hướng về phía Tây chào tạm biệt. Nguyễn Long Duy biết Hiến Công chỉ còn sống thêm được 4 năm, khó có cơ hội gặp lại.


Con trâu bây giờ đã lớn gấp đôi, thân hình to lớn nhưng lại linh hoạt. Dù cho hai người ngồi lên lưng nó thì vẫn còn dư rất nhiều chỗ. Nói đúng hơn, lưng trâu dài, rộng đến nỗi đủ chỗ cho hai người nằm.


Đa phần, Nguyễn Long Duy thường sẽ nằm ngủ trên lưng trâu khi không tu luyện. Trần Tam thì khác, hắn chăm chỉ vô cùng, lúc nào cũng tập trung tu luyện, mong muốn đuổi kịp theo bước chân của tiên sinh. Mỗi ngày hắn dành ra hơn 12 tiếng đồng hồ để tu luyện, dù cho là trên lưng trâu hay là ở dưới đất. Chỉ đến khi trời tối thì Trần Tam mới chịu ngừng tu luyện. Đây cũng không phải tự nguyện, mà là vì bị Nguyễn Long Duy bắt buộc hắn phải đi ngủ cho đủ sức khỏe.


Nhờ có trâu nhẹ, đường quen nên hắn đi thẳng một đường thuận lợi về đến Thượng quận của Ngụy. Khi đến tòa thành nơi từng gặp qua Thương Ưởng, Nguyễn Long Duy bất ngờ khi nghe một tiếng nói quen thuộc "tiên sinh, tiên sinh" quanh quẩn bên tai. Nguyễn Long Duy khẽ lắc đầu, tự nhủ:


"Là ảo giác, làm sao lại có thể gặp được cơ chứ."
Nhưng mà tiếng kêu này không ngừng lại, mà càng càng tiến lại gần hơn.
Trần Tam lấy tay khều hắn:
"Tiên sinh, có một vị tiểu ca gọi ngài kìa."


Nguyễn Long Duy mở mắt nhìn lại nơi thanh âm phát ra thì thấy được một vị thư đồng từng quen biết đang không ngừng gọi hắn.
"Tiểu Đồng, là ngươi?" Nguyễn Long Duy hỏi dò.
"Tiên sinh, là ta. Chủ tử nhà ta lại cho mời ngài gặp mặt một lần."


Nguyễn Long Duy đưa ánh mắt quái gở nhìn thư đồng, thắc mắc hỏi: "Chủ tử nhà ngươi tìm ta làm gì? Chúng ta mới gặp nhau mấy tháng trước thôi mà?"
"Tiên sinh, tiểu nhân không biết. Ta chỉ biết chủ tử nhà ta cho mời ngài uống trà."


"Ừm, dẫn đường đi. À, lần này ta đi hai người. Không biết Công Tôn đệ có phiền không?"
"Tiên sinh khách sáo quá rồi. Công tử nhà ta đương nhiên sẽ không thấy phiền."


Nguyễn Long Duy cũng không từ chối. Hắn đoán Thương Ưởng đến đây lần này vì muốn thay Công Thúc Tọa (thầy của Thương Ưởng) chuyển lời.


Nguyễn Long Duy bước vào quán trà, đi lên lầu thì gặp được Thương Ưởng. Người này vẫn giống như trước đây mấy tháng, dung mạo tuấn dật, thậm chí còn có phần hơn so với trước đây.


Trần Tam lẽo đẽo theo sau cũng bị dung mạo của Thương Ưởng làm cho chân động nhưng hắn vốn lễ phép, không dám hé miệng nói nửa lời.
"Công Tôn đệ, mấy tháng không gặp, gần đây không có vấn đề gì chứ?" Nguyễn Long Duy chào hỏi.


Thương Ưởng đứng dậy hành lễ: "Long Duy huynh, ta vẫn như cũ, sống rất tốt. Không giấu gì ngươi, lần này Ưởng đến đây là thay gia sư làm việc."


Nguyễn Long Duy nghe được lời lẽ thẳng thắng của Thương Ưởng nên cũng không nói thêm lời khách sáo, hỏi thẳng chuyện chính: "Ngụy tướng quốc có chuyện gì muốn nói với ta?"
Thương Ưởng khoát tay, cố phủ định:


"Không có, lần này gia sư để ta đến đây vì muốn tạ lỗi với Long Duy huynh. Ngài ấy cảm thấy lần trước hiểu lầm mà tự tiện phái ta đến ép hỏi ngươi là việc làm thất lễ. Cho nên lần này đặc biệt chuẩn bị một ít lễ vật bồi tội." Thương Ưởng nói xong, vỗ nhẹ tay ra hiệu cho người hầu.


Nguyễn Long Duy nghĩ thầm: "Ừm, có vẻ như Thương Ưởng không biết việc Ngụy Tọa phái người ám sát ta."
Ở ngoài mặt, hắn khoát khoát tay từ chối nhã nhặn. Dù sao, hắn không muốn nhận quà từ kẻ thù:


"Không cần phải làm thế. Ta đây không phải kẻ ham..." Lời nói Nguyễn Long Duy còn chưa dứt. Một đống rương chứa đồ, lớn nhỏ các loại được khiêng lên đặc trước bàn.
Nguyễn Long Duy nuốt nước bọn "ực" "ực".
Không thể không nói. Quà bồi tội này mang theo thành ý mười phần.


"Long Duy huynh, ngươi đừng nên thấy ngại. Ngụy quốc chúng ta nằm trong nhóm đầu của Thất hùng, nếu bao nhiêu đây cũng không có món nào làm cho ngươi vừa lòng thì đợi ta gửi thư về, phái người chuẩn bị thêm."


"Đúng là bọn nhà giàu. Nhưng ta Nguyễn Long Duy không ham mê tiền tài. Đủ dùng là được. Há có thể bị tiền bạc mê hoặc?" Nguyễn Long Duy tự nhủ, trấn định chính mình.
Thương Ưởng ảm thấy không thể tiến hành từ Nguyễn Long Duy nên bắt đầu chuyển mục tiêu sang Trần Tam.


"A. Vị tiểu huynh đệ này là ai đây? Chẳng lẽ cậu là thiếu niên Trần Tam, Trần thiếu hiệp?"
Không đợi Trần Tam kịp trả lời, Nguyễn Long Duy liếc Thương Ưởng, không để cho hắn tiếp tục nói với Trần Tam.


"Công Tôn đệ đừng đùa. Trần Tam còn nhỏ không biết chuyện. Ngươi muốn gì cứ nói với vi huynh là được."
Sau khoảng mấy chén trà, Thương Ưởng "thuyết phục" thành công Nguyễn Long Duy. Hắn bất đắc dĩ chọn lựa một ít quà tạ lễ.


"Long Duy huynh, đao này là loại tốt nhất của Ngụy quốc chúng ta, xưởng thợ rèn phải tốn hơn 50 năm tích lũy, tổng hợp kinh nghiệm từ nhiều người mới có thể rèn ra loại đao này nha. Long Duy huynh đúng là có mắt nhìn hàng."


"Còn món trâm ngọc này, món vòng tay ngọc này, là loại được điêu khắc bằng ngọc quý, có công dụng ôn dưỡng tâm thần, làm dịu tính khí..."


Nguyễn Long Duy hơi bất ngờ, nửa canh giờ qua hắn đã có nhận thức mới về Thương Ưởng. Người này đâu hề giống như là một vị chính trị gia nổi tiếng, người có công lớn giúp Tần quốc trở thành bá chủ. Hắn nhìn kiểu nào cũng chỉ thấy Thương Ưởng giống với mấy người hay bán hàng online trên tiktok, giọng điệu vô cùng lưu loát.


Nguyễn Long Duy vội vàng cắt lời: "Công Tôn đệ, tấm lòng của Ngụy quốc ta đã hiểu. Ta sẽ lấy một ít thứ. Ngươi uống chút nước trà đi, kẻo cơ thể thiếu nước sinh bệnh."


Sau đó, Nguyễn Long Duy cùng Thương Ưởng trò chuyện rất nhiều về pháp luật, đa phần là các pháp luật mà Thương Ưởng trong tương lai sẽ đưa ra.
Càng nghe, Nguyễn Long Duy càng muốn nhìn thật kỹ hơn người này. Không hổ là người làm việc bá đạo, không nói ân đức.


Nguyễn Long Duy tin chắc lịch sử chép đúng, Thương Ưởng tương lai sẽ định tội Thái tử, lừa bắt công tử Ngang. Có điều đáng tiếc, vì hắn làm việc như vậy nên hắn và gia đình hắn ch.ết thảm. Đáng tiếc cho vị đệ đệ này của ta.
Hai người trò chuyện cho đến tận trời tối mới tan tiệc.


Nằm nghỉ trên giường, Nguyễn Long Duy nghĩ đến Công Thúc Tọa.
"Ngụy Tọa, nếu như ngươi đã biết điều như vậy thì ta cũng sẽ không ghi hận lần trước. Dù gì thì ngươi cũng không uy hϊế͙p͙ được ta."


Vào thời xưa huy động trăm tên sát thủ đã là rất nhiều, lần tổn thất trước có thể coi như là Công Thúc Tọa hao tổn gần hết sát thủ tinh nhuệ.


Còn nếu như Ngụy quốc muốn điều ngàn binh lính hay vạn binh lính chỉ để giết Nguyễn Long Duy cũng không hề dễ dàng. Một là điều động quy mô lớn như vậy sẽ khiến các nước chú ý, không ngoài trường hợp bị thừa cơ tấn công.


Thứ hai, Nguyễn Long Duy chưa hề có hành động nào thể hiện địch ý với Ngụy quốc, quan lại, quý tộc của nước này sẽ không đồng ý huy động nhiều binh lính như vậy làm một việc vô nghĩa.
Việc ám sát Nguyễn Long Duy chỉ là do một mình Công Thúc Tọa làm ra mà thôi.


Trần Tam nằm ở giường bên, nhỏ giọng hỏi:
"Tiên sinh, ta muốn hỏi."
- "Ừm? Muốn hỏi gì?"
"Vì sao ngài không nhận lấy toàn bộ bảo vật?"


-"Vô công bất thụ lộc. Trên đời này, lòng người là thứ khó hiểu nhất. Ngươi không nên tin người dễ dàng, cũng không nên nhận đồ dễ dàng. Làm việc cần phải suy nghĩ cẩn thận. Ngươi hiểu không?"
"Ta không hiểu. Ngài giải thích được không?
-"Không giải thích được. Ta cũng không hiểu. Đi ngủ thôi."


"Hả? Ngài nói gì?"
-"Ngủ."
Sáng hôm sau, Nguyễn Long Duy chào tạm biệt Thương Ưởng, lại cưỡi trâu lên đường.
Thương Ưởng nhìn bóng lưng Nguyễn Long Duy đi xa, Thương Ưởng bình thán một câu:


"Long Duy, rốt cuộc ngươi đã đạt tới cảnh giới vô vi sao? Nếu không thì tại sao ngươi lại không muốn tranh cái thiên hạ này chứ? Ta thật sự không hiểu. Đời này Ưởng có duyên gặp được minh quân, đáng tiếc lại không có duyên phò trợ."
Sau đó, hắn lại nhìn về phía Ngụy quốc thở dài:


"Gia sư, may mắn. Long Duy huynh tha thứ cho ngài."






Truyện liên quan