Chương 21: Chỉ thăm mỗi ta thôi?

Nhìn từ xa, con trâu chạy không khác gì một chiếc xe ô tô. Nhưng vấn đề này lại không có ai quan tâm, ít nhất là với Nguyễn Long Duy và Trần Tam.
Nguyễn Long Duy ngồi trên lưng trâu, vừa cầm cây trâm ngọc vung qua lại. Hắn hỏi Trần Tam:


"Ngươi thấy sao, trâm này đẹp không? Ta vốn không rành đồ trang sức nhưng cảm thấy màu ngọc này trông rất đẹp, màu sắc tương tự với miếng ngọc của ta."
"Chẳng lẽ trâm ngọc này có tác dụng như Thương Ưởng nói, thật không phải là khoác lác?"


Hắn cầm cây trâm trên tay, lại suy nghĩ viển vông, sau đó hắn gõ đầu mình thật mạnh. Mạnh đến nỗi phát ra âm thanh "cốc" "cốc".
"A Nguyệt năm nay 23 tuổi rồi, chắc hẳn cũng đã gả ra ngoài nha. Ta nên dừng nghĩ linh tinh lại. Sắp tới còn phải bận rộn tìm cách đi gặp Lão Tử đại nhân, thời gian đâu mà lo chuyện trai gái."


Tiếp đến, Nguyễn Long Duy lấy ra thanh đao mới nhận được, đao rèn bằng sắt, lưỡi đao cong vút, chiều dài tầm nửa thân người. Trọng lượng cùng kiểu dáng rất vừa tay. Tay cầm thử vung lên thử một chút, kèm vận dụng theo một ít chân khí được đưa vào đao, chém nhẹ nó về phía trước.


Nhẹ nhàng một đao, hàng cây đổ sụp.
"Vết cắt cũng khá gọn, đao này tốt. Xem ra Ngụy Tọa khá biết điều. Không muốn làm địch cùng bản công tử."
Nguyễn Long Duy cất đao vào vỏ, con trâu rẽ qua đường khác mà đi bởi vì đường phía trước đã bị cây đổ chặn mất.


Hành trình kéo dài 3 tháng, trâu đã gần trở về đến tòa thành nhà Cố Thanh. Vì tâm tình quá háo hức, Nguyễn Long Duy không dừng quanh các thôn trấn, ngược lại còn thúc trâu phi tốc. Chỉ khi nào bụng run lên vì đói thì mới dừng lại tìm thú rừng ăn, cũng tiện tay diệt trừ vài đám sơn tặc hay là thổ phỉ trên đường.


available on google playdownload on app store


"Cổng thành à, đã lâu không gặp. Đi mất 3 năm, về mất 3 tháng. Thật kỳ diệu."
"Người đến là ai? Vui lòng báo cáo thân phận." Một binh lính tiến lên trước để hỏi.


Lúc hắn ngẩng đầu lên nhìn kỹ, nhận ra là 1 vị thanh niên cao, ốm cưỡi trâu, người mặc áo xanh lam, tay xòe cây quạt, mỉm cười. Binh lính ngẩn người, mở miệng lắp bắp: "Hắc, Hắc Ngưu Tiên sinh, ngài trở về rồi?"


Nguyễn Long Duy vẫn tươi cười, ung dung trả lời: "Ừm, là ta, ta về gặp mặt một ít bạn cũ. Phiền binh sĩ đại nhân cho ta vào thành."


Binh lính gãi gãi đầu suy nghĩ, sau đó lại giống như nhớ tới điều gì, hấp tấp giơ tay thể hiện tư thái mời, cung kính nói ra: "Tiên sinh cứ tự nhiên đi vào, tự nhiên đi vào. Ngài xưng ta là Tiểu Bính là được."
Nguyễn Long Duy tiến vào, không quên nói tiếng cảm ơn.
Phủ tướng quân.


Cố Trường Thiên đang đọc một bản báo cáo thường ngày thì bị tiếng Lâm quản sự xông vào cắt ngang.
"Lão gia, lão gia, có quý nhân đến nhà." Lâm quản sự hấp tấp nói, vừa nói vừa thở hổn hển.


"Là ai đến? Ngươi lớn tuổi rồi, làm việc phải chú ý một tí, sao có thể để cho cảm xúc lấn át như vậy." Cố Trường Thiên nghiêm giọng nhắc nhở.
-"Lão gia, là Hắc Ngưu Tiên sinh đến. Người đã vào thành rồi."


Cố Trường Thiên bình thản trả lời: " Ừm, Hắc Ngưu Tiên sinh mà thôi, không cần vội." Vừa nói xong, sắc mặt Cố Trương Thiên đột nhiên thay đổi, giọng nói trở nên gấp gáp. Hắn ý thức được bản thân vừa lỡ lời, vội hỏi lại: "Chờ đã, ngươi nói cái gì? Nói lại một lần nữa!"


Lâm quản sự trả lời: "Đại nhân, ngôn nói là Hắc Ngưu Tiên sinh, là Hắc Ngưu Tiên sinh."
Lời của Lâm quản sự còn chưa dứt, Cố Trường Thiên đã vụt ra khỏi phòng, tự mình chạy đi xác nhận.


Sở dĩ Cố Trường Thiên hấp tấp như vậy là vì gần đây, hắn nhận được thông tin là Nguyễn Long Duy trên đường đi từ Ngụy quốc đến Hàm Cốc quan gặp ám sát. Diễn biến trận chiến không ai biết, nhưng khi đến nơi thì đã thấy hơn trăm cỗ thi thể, cỗ thi thể nào cũng có đứt rời, đa phần đều là bị một kiếm chém làm đôi.


Bởi vì từ tòa thành trì đến Hàm Cốc cách nhau rất xa, cho nên tin tức cũng không được linh thông. Ở thời này, chỉ có chiến tin quan trọng hoặc thư tình mật yếu mới có thể chuyển cáo nhanh chóng, còn lại các loại tin tức khác đều rất lạc hậu, thường cách rất lâu thời gian mới có thể nhận được tin tức.


Việc Nguyễn Long Duy đột nhiên xuất hiện như vậy khiến cho hắn mất bình tĩnh, hoàn toàn nằm ngoài ngoài ý muốn.
Chiến trường kia thật sự đáng sợ, không kẻ nào dám xem nhẹ khi vị quý nhân này tới nhà mình.
Nguyễn Long Duy đang cưỡi trâu thong thả dạo quanh thành, ngắm nhìn xung quanh.


Có mấy quán ăn hắn từng ăn qua, cũng có mấy quán hắn chưa thấy bao giờ, là quán mới mở.
Hắn nhìn mấy con đường hắn từng cùng A Nguyệt tản bộ qua, nhìn qua tửu lâu hắn cùng Cố Thanh uống trà. Trong lòng hơi buông lòng, dù cho hắn chưa nhìn thấy được người quen cũ nhưng cảm giác lại như đang nhìn thấy.


Lúc này, tâm hắn chợt thấy thong thả.
Nguyễn Long Duy cảm nhận được loại cảm giác này, chợt có điều suy nghĩ.
Nhưng không để hắn nghĩ lâu, chợt có tiếng cười nói sang sảng cắt ngang qua.
"Long Duy đệ đệ, ngươi trở về rồi. Ha ha ha."


Một tiếng cười vang vọng khắp con phố, hướng vào lỗ tai của Nguyễn Long Duy, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
"Ừm, giọng nói quen quen." Nguyễn Long Duy tự nhủ, nhìn về nơi phát ra thanh âm.
Nơi xa là một vị thanh niên, mặc quần áo nho nhã, lưng đeo bội kiếm, nhìn rất ra dáng con nhà quan văn. Chính là Cố Thanh.


Nhận ra được bằng hữu, Nguyễn Long Duy vui vẻ, đáp lời: "Cố huynh, ta ghé thăm ngươi."
Cố Thanh tiến lại gần, nhìn Nguyễn Long Duy một cút, lại đến gần sát hắn nhỏ giọng trêu ghẹo nói: "Ha ha ha. Chỉ thăm mỗi ta thôi sao?"


Trong nội tâm thầm mắng Cố Thanh, muốn đánh hắn một trận nhưng ngoài miệng cười nói: "Còn có bá phụ nữa."
Cố Thanh cười càng to hơn, khoát vai Nguyễn Long Duy: "Ha ha ha, ngươi đã nói thế. Vậy thì cùng đi gặp cha ta trước."


Nguyễn Long Duy bất đắc dĩ, chỉ đành thuận theo: "Được thôi Cố Huynh, ngươi lên ngựa của ngươi, ta ngồi trâu của ta."
Hai người vừa cưỡi ngựa, cưỡi trâu vừa nói nhảm trên trời dưới đất trên đường đi tới phủ tướng quân.
"Long Duy đệ đệ, 3 năm nay ta chăm sóc rất là tốt cho đệ muội nha."


"Đệ muội gì? Ngươi nói nhảm cái gì đó Cố huynh?"
"Chính là cô nương A Nguyệt của ngươi."
"Oa. Tiên sinh có phu nhân sao?" Trần Tâm nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người thì xen vào nói, không hề giấu vẻ kinh ngạc.
Nguyễn Long Duy vội ho:
"Khục. Tiểu Tam đừng có hiểu lầm. Tên này nói nhảm thôi."


Cố Thanh không có trả lời lại Nguyễn Long Duy, ngạc nhiên hỏi Trần Tam:
"A. Ngươi là ai? Vậy mà ta lại không để ý đến ngươi."
Cố Thanh là người hào sảng, vừa nhìn thấy Nguyễn Long Duy liền tiến tới nói chuyện, không hề để ý đến chuyện gì khác.


"Cố huynh. Đây là Trần Tam. Hắn là một tên cô nhi, tạm thời đi theo ta để học võ một thời gian."
"Tiểu Tam Tam. Đây là Cố huynh mà ta từng nhắc đến với ngươi."
- "Trần Tam chào Cố thiếu chủ."


- "Ha ha. Hóa ra là vậy. Trần Tam miễn lễ. Không cần khách sáo. Nếu như ngươi là người của Long Duy đệ thì cứ gọi ta là Cố huynh luôn đi. Ta đây làm người thích nhất là kết giao bằng hữu."
Trần Tam nghe vậy, trên mặt lộ rõ vẻ bối rối: "Hả? Ngài... Ngài... Còn có thể có chuyện này?"


Nguyễn Long Duy không có để ý hai người nói nhảm, trực tiếp quay lại chủ đề cũ:
"Cố huynh, ngươi bớt đánh trống lại. Còn dám nói A Nguyệt của ta sao? Chẳng phải ta đã nhờ ngươi kiếm người gả nàng đi ngoài sao? Vì sao bây giờ còn nói như vậy?"


"Long Duy đệ đệ, ngươi đùa không vui. Sao ta dám gả nàng đi được?"
"Ta còn sợ không dám khi dễ Nguyệt cô nương thì một ngày nào đó ngươi trở về sợ là ngươi sẽ bất chấp tình huynh đệ, sẵn sàng băm ta một đao. Nhìn thanh đao sau lưng ngươi kìa, trông thật là ghê gớm đó."


"Cố huynh, mới không gặp ba năm mà miệng lưỡi của ngươi càng ngày càng lợi hại. Ta hoài nghi ngươi suốt ngày đi học nói nhảm thay vì chăm chỉ luyện võ."
"Ha ha. Long Duy đệ đệ quá khen. Thôi không nói giỡn chuyện này nữa, ngươi kể cho ta sự tích mấy năm nay ngươi du lịch ra sao đi."
"Ồ, được thôi."


"Mấy năm qua như thế này, như thế kia..."
Nguyễn Long Duy bắt đầu kể ra hành trình của mình. Đến khi cả hai đi đến phủ tướng quân, hắn mới ngừng kể. Lúc này, Cố Trường Thiên vừa mới xông ra ngoài, còn đang muốn đi nghênh đón quý nhân tới nhà.
Nhìn thấy người từ xa, nguyễn Long Duy vội vàng bước xuống trâu:


"Bá phụ, Long Duy đến thăm hỏi ngài. Ngài vẫn khỏe trong ba năm qua chứ?"
Cố Thanh phụ họa: "Cha, Long Duy đệ đệ ưu tiên đến vấn an ngài trước đó, thậm chí còn gác cô nương của hắn ở phía sau mà ưu tiên tới thăm ngài."


Cố Trường Thiên thụ sủng nhược kinh, lời nói không được bình thường: "Đứa trẻ ngoan, ngươi đi xa vẫn nhớ đến vấn an bá phụ, bá phụ trong lòng rất vui. Lão phu còn rất khỏe. Mau vào trong nào, chúng ta cùng uống trà, đánh cờ."
"À còn vị này là?"
Cố Thanh thay mặt giới thiệu:


"Cha. Vị tiểu huynh đệ này tên Trần Tam, là học sinh của Long Duy đệ đệ, cũng là huynh đệ mới quen của ta."
Cố Trường Thiên biết được Trần Tam là học sinh của Nguyễn Long Duy thì thái độ càng thêm thân thiện:


"Ồ. Ra là Trần tiểu hữu. Giới thiệu lại với ngươi. Ta là Cố Trường Thanh, thành chủ của nơi này, cũng là cha của thằng nhóc Cố Thanh. Hoan nghênh ngươi đến thành này. Nếu như có việc gì bất tiện thì cứ việc thông báo với chúng ta một tiếng. Ừm, cứ tìm đến..."


Cố Trường Thiên nói đến đây, chợt quay sang nhìn Lâm quản gia nói:
"Lâm lão, ngươi nhớ mặt người này cho kỹ. Về sau tùy ý hỗ trợ cho hắn có biết chưa?"
Lâm quản sự xuất hiện sau lưng Cố Trường Thiên, cúi người trả lời cung kính: "Vâng, thành chủ."


Trần Tam nhìn sang Nguyễn Long Duy, mong đợi đối phương nói giúp. Nhưng đợi mãi không có trả lời, chỉ thấy gương mặt Nguyễn Long Duy bình thản nên Trần Tam chỉ có thể lễ pháp đồng ý: "Vâng. Đa tạ thành chủ. Về sau Trần Tam xin nhờ thành chủ giúp đỡ, nhờ Lâm lão giúp đỡ."


Sau khi Nguyễn Long Duy nghe được hai chữ đánh cờ, trong lòng không tự chủ cảm thấy kinh hãi, đâu còn quan tâm đến câu hỏi ở sau hay mấy lời xã giao kia. Hắn không giỏi bộ môn này, điều này vô hình tạo thành bóng ma tâm lý.


Sau một lúc, Nguyễn Long Duy vội vã từ chối: "Bá phụ thông cảm, Long Duy đi xa về mệt mỏi không tiện đánh cờ."


Biết được Nguyễn Long Duy nhã nhặn từ chối chính mình, Cố Trường Thiên đâu có dám giữ khách lại, phối hợp nói ra: "Ừm, nếu hiền điệt thấy không khỏe thì ngày khác lại ghé phủ chơi với lão phu. Hiện tại cũng không gấp."
"Đa tạ bá phụ thông cảm, ngày sau Long Duy sẽ ghé thăm bá phụ."






Truyện liên quan