Chương 22: Chẳng phải chính miệng ngươi nói muốn gả A Nguyệt ra ngoài?
"Long Duy đệ đệ, sao ngươi lại muốn cùng ta đến tửu lâu. Ta nhớ rõ ngươi không thích uống rượu."
Nguyễn Long Duy ngồi xếp bằng trên lưng trâu, mượn lí do nói: "Cố Huynh, không có rượu thì uống nước. Ta thấy đói rồi, đi ăn một chút."
Cố Thanh đùa giỡn Nguyễn Long Duy rất vui, tiếp tục châm chọc nói: "Ngươi đói thì về đình viện cũ của ngươi mà ăn đi, ta còn giữ nguyên mọi thứ ở đó cho ngươi. Chỉ có điều, một cô nàng đã gả ra ngoài rồi nha."
"Hả? Cô nàng nào? Cố Huynh, ngươi nói ta nghe một tí. Nói tên càng tốt." Nguyễn Long Duy vốn đang bình thường bỗng nhiên thay đổi biểu lộ, sắc mặt hắn trở nên nghiêm túc, ánh mắt chăm chăm nhìn về phía Cố Thanh.
Hắn vỗ lưng con trâu, cho nó ép sát lại gần ngựa của Cố Thanh. Vì thế mà Trần Tam cũng bị ngã sang một bên.
Cố Thanh đón lấy Trần Tam, cười nói:
"Tiểu Tam cẩn thận chút. Long Duy đệ nghe đến cô nương kia thì không có ngồi yên được đâu. Hay là ngươi sang đây ngồi đi. Thuận tiện để ta dẫn ngươi tham quan xung quanh luôn."
Nguyễn Long Duy không để ý đến hai người nói chuyện, vẫn chờ đợi Cố Thanh tiếp tục nói. Đây là thông tin quan trọng, hắn cần phải cẩn thận lắng nghe.
"Cố huynh à. Bớt nói nhảm. Mau vào chủ đề."
Cố Thanh cười nói: "Nàng tên là A Hoa, hai năm trước đã gả ra ngoài, là một nhà bán gạo. Đây là ta thay ngươi dắt mối đó."
Nguyễn Long Duy thở dài:
"Ra là A Hoa. May mắn, may mắn."
Cố Thanh nhìn Nguyễn Long Duy không biểu lộ ra bất kỳ thái độ gì nên có hơi thất vọng. Hắn nghĩ một lúc rồi tiếp tục nói: "Còn một cô nương tên A Nguyệt nữa. Ta cũng đang tìm mối cho cô nàng. Mấy lần trước ta dắt mối nhưng cô nàng này không chịu, chắc là cô nàng đã thích anh chàng nào đó rồi." Cố Thanh nói xong thì nhìn chằm chằm Nguyễn Long Duy.
Nghe thấy vậy, trong lòng của Nguyễn Long Duy chợt nổi sóng, bên ngoài điềm tĩnh tự nhiên, hỏi dò:
"Ừm? Là con trai nhà ai? Nếu như là người A Nguyệt thích thì ta có thể giúp đỡ dẫn hắn tới gặp A Nguyệt nói chuyện một phen."
Cố Thanh cười: "Ha ha. Ngươi thật lòng muốn giúp đỡ?"
Nguyễn Long Duy tỏ ra chắc chắn, vỗ ngực đảm bảo: "Thật, Nguyễn Long Duy ta xưa nay không nói hai lời."
Cố Thanh cười nói: "Ừm, người kia họ Nguyễn, tên Long Duy. Nghe nói là một vị tiên sinh dạy chữ, thích đi du ngoạn bốn phương. Người này có tính tình không tốt. Không hiểu vì sao mấy năm trước đã bỏ lại cô nương người ta một mình rồi cưỡi trâu đi chơi. Ngươi nói thử xem, ngươi thật có thể giúp?"
Trần Tam ở trên ngựa của Cố Thanh sử dụng mười phần công lực để vểnh tai lên nghe.
Sắc mặt của Nguyễn Long Duy hơi căng lại, giọng nói không còn lưu loát: "Cố huynh, ngươi nói đùa lố rồi. Ta và A Nguyệt không có cái gì. Đừng có xuyên tạc bậy bạ."
"Ừm không có gì. Nhưng mà khi nãy ngươi bảo đàn ông không nói hai lời nha. Ngươi phải dẫn tên tiên sinh kia đến gặp A Nguyệt."
Nguyễn Long Duy biện hộ trong nỗi bất lực: "Cố huynh, đó là ngươi hố ta. Ta với A Nguyệt là hoàn toàn trong sáng. Ngươi đừng hiểu lầm."
Cố Thanh lấy tay chỉ chỉ cổng nhà bên cạnh, nói: "Ừm, ta hiểu lầm. Tới nơi rồi, ngươi vào giải thích với cô nương là được, ta đi trước."
Cố Thanh nói xong, thúc ngựa bỏ chạy cùng Trần Tam đi.
"Tiên sinh, ta đi dạo cùng Cố thiếu chủ. Ngài cứ thong thả... thong thả cùng phu nhân."
Nguyễn Long Duy mãi lo nói chuyện, không để ý đến bốn phía xung quanh. Chỉ khi vừa rồi được Cố Thanh nhắc nhở thì hắn mới phát hiện mình đã đến trước cửa đình viện cũ, nơi từng ở 3 năm trước.
Nguyễn Long Duy do dự muốn bỏ trốn thì cửa viện lại mở ra từ trong.
Một bóng hình xinh đẹp hiện ra trước mắt hắn. Nữ tử mặc bộ đồ vải cũ sờn màu, tóc dài rũ sau lưng, ghim chặt một cây trâm gỗ trên đầu.
Nguyễn Long Duy đương nhiên biết trâm này, bởi vì hắn tự tay mua trâm mua tặng cho A Hoa, A Nguyệt mỗi người một cái. Dù chỉ là tiện tay mua tặng nhưng không ngờ người vẫn còn giữ.
Nàng vừa bước ra đã khựng lại tại chỗ. Bởi vì nàng nhìn thấy được một người vừa xa lạ, vừa quen thuộc ở phía đối diện. Một bộ áo lam ngồi trên lưng trâu, cùng nàng mắt đối mắt, mặt đối mặt.
Nguyễn Long Duy rời đi ba năm, trong trí nhớ của nàng khi đó hắn vẫn còn nhỏ, không cao lớn như bây giờ.
Hình ảnh của hắn lúc đó đối với nàng chỉ dừng lại ở ba năm về trước, là loại kỷ niệ nhớ mãi không quên.
Hai tay cô gái khẽ run, giỏ xách được cầm bất chợt rơi xuống đất. Đôi môi đỏ khẽ mở, mấp máy muốn phát ra âm thanh nhưng nước mắt lại nhanh hơn một bước, không tự chủ được mà tuôn ra đầy mặt. Lời nói dừng lại ở cuống họng rất lâu vì nghẹn ngào, phải rất lâu mới ngập ngùng thốt ra nhưng bên trong không kiềm nén nỗi sự vui mừng:
"Công tử, công tử... Ngài chịu trở về rồi?"
Giờ phút này, nếu như Nguyễn Long Duy trả lời không thì dĩ nhiên là giả. Hắn cũng vô cùng bối rối. Tuy hiện tại đã gặp được người con gái mà hắn ngày nghĩ đêm suy nhưng bản thân lại không biết nói gì hay làm gì, cứ như vậy mà chôn chân tại chỗ. Thẹn quá, hắn lấy một tay gãi gãi đầu, tay còn lại đụng đụng chân. Dáng vẻ mà ai nhìn qua cũng có thể biết được hắn đang vô cùng lúng túng.
Miệng mở ra, bắt đầu nói sảng, cặp mắt lại không dám chớp, chăm chú nhìn về phía đối diện: "Ừm, A Nguyệt, ta trở lại nhìn mọi người một chút, chỉ nhìn một chút. Tiện đường nên về lại chỗ cũ. Không ngờ lại gặp được ngươi."
Cô gái là A Nguyệt.
Nguyệt mới bước qua tuổi 23, làn da càng thêm trắng nõn so với trước kia, hai má đỏ hồng, đôi môi anh đào nhỏ nhắn, khuôn mặt không tì vết không hề được điểm son tô phấn.
Đây cũng là nhờ Cố Thanh đặc biệt cho người chiếu cố nàng.
A Nguyệt nhìn thấy công tử nhà mình, vừa thẹn thùng vừa nở ra một cười: "Công tử nhìn một chút thôi ư? Công tử có muốn vào ăn một chút hay không?"
Nguyễn Long Duy nhìn thấy nụ cười tựa như ánh nắng mùa thu, như bạch nguyệt quang chiếu rọi vào tim hắn.
Thình thịch... Thình thịch...
Trong giây phút này, tim hắn chợt lỡ mất một nhịp đập. Đồng thời, con tim vốn luôn cô đơn lạnh lẽo của hắn lại một lần nữa cảm nhận ấm áp.
Nguyễn Long Duy nhận ra mình mất bình tĩnh, cố khôi phục vẻ bình thản. Hắn ho nhẹ một tiếng, lại nói:
"Khục khục. A Nguyệt ngươi... ngươi dạo này rất xinh đẹp nha. Công tử ta nhìn một chút, không có ý gì khác."
"Nhìn một chút thôi."
Sau đó, Nguyễn Long Duy lại thấy cái giỏ ở trên mặt đất.
"Ừm, đây là giỏ đi mua thức ăn mà? Sao A Nguyệt lại mời ta vào ăn."
Nguyễn Long Duy nghĩ một tí, chợt mất bình tĩnh phần dưới bụng. Hắn lại ho lần nữa, gương mặt hơi ửng đỏ, cố gắng nói ra câu nói nghiêm túc:
"Khục khục, A Nguyệt, ngươi cũng đừng trêu chọc công tử ta. Cô nương xinh đẹp không nên trêu ghẹo nam nhân. Làm như vậy sẽ không hay. Người ngoài nhìn thấy sẽ đánh giá ngươi bây giờ."
Nhìn thấy Nguyễn Long Duy bị mình đùa giỡn, A Nguyệt cũng không trêu đùa. Nàng mở rộng hai cửa lớn, mời Nguyễn Long Duy vào đình viện.
Nguyễn Long Duy nhìn A Nguyệt một chút, lại chợt thôi động chút Chân khí trên người, vung vung nhẹ ngón tay.
Một làn gió nhẹ nhàng thoảng qua, chạm vào mặt nàng, mà lệ trên mắt nàng cũng đã tự khô từ lúc nào.
"Công tử, mời vào nhà."
Suốt cả tuần, phần lớn thời gian Nguyễn Long Duy chỉ ở lại đình viện nghỉ ngơi, kể chuyện trên trời dưới đất cho A Nguyệt nghe.
A Nguyệt cũng không hỏi nhiều vấn đề, chỉ thắc mắc công tử khi nào có phu nhân.
Dĩ nhiên, Nguyễn Long Duy không trả lời vấn đề này.
Hôm nay, cũng như mọi hôm, Nguyễn Long Duy tiếp tục né tránh câu hỏi của nàng:
"A Nguyệt, cây trâm ngọc ta đưa cho ngươi mấy ngày dùng có ổn không? Nghe seller nói loại hàng này có tác dụng ôn dưỡng tâm thần."
"Công tử, seller là ai ? Có phải là vị cô nương tặng cho ngài cây trâm này không?" A Nguyệt hỏi với một giọng điệu hiền lành.
"Không, không phải, không phải. A Nguyệt tuyệt đối đừng hiểu lầm. Công tử chưa có cô nương nào hết. Seller là tên gian Thương (Ưởng) bán cho công tử ta cây trâm và vòng ngọc."
"Vâng công tử, là chưa có. Vậy thì không biết bao giờ công tử có đây? A Nguyệt đợi ngày công tử dẫn phu nhân ra mắt A Nguyệt." A Nguyệt khẽ cười, nhấn mạnh từ "chưa" giọng nói của nàng vẫn hiền lành, khả ái.
"A Nguyệt. Ngươi nghe sai trọng điểm. Trọng điểm ở chỗ cây châm cùng vòng ngọc này là do ta đặc biệt lấy cho ngươi."
"Nô tỳ biết rõ vị trí của mình. Công tử không cần gấp gáp chống chế vì sợ nô tỳ buồn." A Nguyệt ủy khuất cúi đầu.
"Ta thật không có. Ai, ngươi nói sao cũng được. Ta chịu thua rồi."
A Nguyệt không trêu đùa nữa, nhìn chăm chú Nguyễn Long Duy:
"Công tử đừng giận nha."
"Hôm nay Cố thiếu gia lại đến mời, công tử có dự định ra ngoài không?"
A Nguyệt xưng hô Cố Thanh là Cố thiếu gia, không phải thiếu chủ. Vì trước đó Nguyễn Long Duy có dặn dò nên Cố Thanh đã xé khế thư của A Nguyệt. Từ lúc đó, A Nguyệt đã không còn là nha hoàn mà mang thân phận tự do.
Nguyễn Long Duy thấy được đôi mắt to tròn xinh xắn kia đang nhìn chằm chằm mình, sau lưng bất chợt lại cảm thấy lạnh buốt.
Hiện tại ngoài Thiên Đạo ra, A Nguyệt là người thứ hai khiến cho hắn có cảm giác này. Có lẽ còn có Lão Tử đại nhân nhưng hắn chưa gặp qua nên không tính vào.
"A Nguyệt, bình tĩnh. Hôm qua ta mới giải thích lí do về trễ rồi. Hôm qua Cố Tướng quân ép ta đánh với hắn hai mươi ván cờ, ta thật sự hết cách mới nên mới phải về nhà trễ. Hôm nay tuyệt đối không ra ngoài. Tuyệt đối. Xin hãy tin tưởng." Nguyễn Long Duy vung chéo hai tay thành hình chữ X, khăng khăng khẳng định.
"Vậy thì nô tỳ phải trả lời Cố thiếu gia như thế nào đây công tử?"
"Không cần trả lời, để Cố Huynh đến thì rủ hắn vào nhà chơi là được rồi A Nguyệt. Ta thật sự sẽ không ra ngoài chơi." Nguyễn Long Duy thật thà nói.
Ngày hôm qua, Cố Trường Thiên mời Nguyễn Long Duy đến nhà, muốn thăm dò hư thực việc Nguyễn Long Duy gặp sát thủ cùng vói việc Nguyễn Long Duy đỉ tốn thời gian mấy tháng đã từ Hàm Cốc trở về đến đây.
Nguyễn Long Duy không giấu giếm, thành thật kể hết cho Cố Trường Thiên. Đổi lại, hắn chỉ dặn dò Cố Trường Thiên không tiết lộ việc này ra ngoài để tránh ảnh hưởng đến cuộc sống của Nguyễn Long Duy.
Kỳ thật, Nguyễn Long Duy sợ gặp phiền phức nhưng Cố gia đối xử với hắn rất tốt. Không cần thiết phải giấu giếm Cố Trường Thiên tin tức này. Dù sao cũng đã có một số người biết được trước đó. Cùng lắm thì Nguyễn Long Duy chỉ phải nhận thêm một chút phiền toái mà thôi. Đối với Nguyễn Long Duy, những điều thứ nhỏ nhặt đều không thành vấn đề. Lí do sao? Vì hắn có nắm đấm mạnh.
Buổi chiều, Cố Thanh lại đến gõ cửa mời Nguyễn Long Duy đi uống rượu. Nguyễn Long Duy nói không đi, ngược lại nhờ Cố Thanh chuẩn bị đồ ăn đem đến đình viện cùng hắn nhấm nháp.
Bây giờ, bốn người đang ngồi trên bàn uống rượu. Sau khi Trần Tam bị Cố Thanh bắt cóc thì đã hoàn toàn hòa nhập cùng với tính cách của đối phương. Thậm chí Nguyễn Long Duy còn cảm thấy kinh ngạc.
A Nguyệt cũng ngồi ở đó. Vốn dĩ nàng muốn đứng rót rượu nhưng lại bị Nguyễn Long Duy yêu cầu ngồi xuống. Hắn không thích nhìn A Nguyệt đứng. Từ trước đến giờ luôn là như thế.
Vì sao phải đứng? Ai dám bắt nàng đứng? Xin mời hỏi qua Nguyễn Long Duy ta trước.
Cố Thanh cầm đùi gà, nhấp một ngụm rượu, mở miệng hỏi: "Long Duy đệ đệ, ngươi dự định sẽ về quê hương sao? Có phải nơi đó tên Văn Lang hay không?"
Nguyễn Long Duy uống một ngụm trà loãng, trả lời: "Ừm, nơi đó gọi là Văn Lang. Là quê hương ta, ta rất yêu thích nơi đó, cảm thấy ở đó vô cùng bình dị, vô cùng bình an. Bao năm qua dù cho đã du ngoạn qua không ít nơi nhưng ta vẫn không tìm được nơi nào mang lại cảm giác như vậy."
Cố Thanh nghiêm túc hỏi: "Ở đây cũng không?"
Nguyễn Long Duy hơi nhìn A Nguyệt một chút, lại nói: "Ở đây cảm giác cũng rất thoải mái, nhưng có một vài lúc ta vẫn nhớ về quê hương, muốn về thăm mọi người một chút."
Cố Thanh trêu ghẹo nói: "Lại là một chút?"
"Khục khục, Cố huynh, ngươi nghiêm túc nha." Nguyễn Long Duy ho, lập tức ngăn chặn chủ đề này khi còn trong trứng nước.
"Không phải là ngươi dự định ở lại đây kiếm người gả A Nguyệt đi, sau khi yên tâm nhìn thấy nàng yên bề gia thấy thì mới rời đi đó chứ? Không sai, không sai. Ta nhớ kỹ lúc đó chính miệng ngươi nói như vậy." Cố Thanh nói thêm.
"Ui da" Nguyễn Long Duy rên lớn một tiếng vì chân hắn đột nhiên xuất hiện vấn đề.
Cố Thanh ngạc nhiên, vội vàng hỏi thăm: "Long Duy đệ đệ, ngươi bị sao?"
Nguyễn Long Duy nhịn đau trả lời, mắt không dám nhìn sang A Nguyệt.
"Ta vô ý để chân vào ổ kiến, bị kiến cắn."
"Kiến ở đâu, ta không thấy." Cố Thanh lại hỏi.
Nguyễn Long Duy buồn bực, nhủ thầm: "Cố huynh, sao ngươi cứ hại ta vậy chứ?"