Chương 42: Luyện khí và hướng dẫn trước khi dùng?
Hôm nay, Nguyễn Long Duy rời khỏi phòng trọ, đi đến Tiêu Thủy Thương Hội. Vừa rồi hắn mới được Mục Lão truyền tin gọi hắn đến đây, ắt hẳn là đã có xác nhận.
Nguyễn Long Duy bước vào Tiêu Thủy thương hội, hai mắt di chuyển tìm kiếm Mục lão nhưng hắn chỉ nhìn thấy được Tiểu Ninh đang nằm trên sàn. Nàng vừa cầm bánh bao ăn, một tay còn lại vuốt lên trang sách lật sang trái. Đã có lần trước làm kinh nghiệm, Nguyễn Long Duy nghiêm túc chào hỏi: "Tiểu Ninh tiểu cô nương, xin chào buổi sáng. Xin hỏi Mục lão có ở đây không? Tại hạ tới đây để tìm Mục lão."
Tiểu Ninh đang ăn thì nghe thấy lời nói, suýt chút nữa mắc nghẹn, vội vàng đứng dậy. Khuôn mặt nàng đỏ bừng lên, trong lòng thầm mắng tên nam nhân này vì sao vào cửa lại không không phát ra một tiếng động nào. Đáng ghét. Nàng vậy mà lại để cho hắn thấy tư thế đáng xấu hổ này.
Chuông cửa chẳng lẽ hư? Ừm, quên mất chuông cửa hư rồi.
Nguyễn Long Duy không biết được màn độc thoại nội tâm của cô bé nhỏ nên nghĩ cô bé đang mải đọc sách mà không nghe thấy. Dù sao ngày xưa Duy cũng thường như thế. Vậy nên hắn bè lặp lại câu hỏi: "Tiểu Ninh cô nương, xin hỏi Mục lão có tại đây không?"
Tiểu Ninh lắp bắp trả lời, để lộ chút bột bánh vụn đầy bên trong miệng, vụng về nói ra: "Chử đạo hữu, ngươi đợi chút. Tiểu Ninh... Bổn cô nương đi kêu gia gia."
Tiểu Ninh vội vã chạy vào trong, mở cửa hỏi thăm Mục lão. Đối với thính lực của mình, Nguyễn Long Duy tự tin có thể nghe thấy hội thoại bên trong nhưng hắn thường chọn không nghe, tự động giảm lại thính lực của mình. Dù sao cũng là cấp trên nói chuyện riêng tư, tôn trọng vẫn cần phải có.
Trong lúc chờ đợi, Duy dạo quanh cửa tiệm một vòng. Đồ đạc đa phần tốt hơn thời chiến quốc, chất lượng giống như ở tầm thế kỉ thứ 12 trở đi. Ánh mắt hắn bị một thanh kiếm hấp dẫn. Cũng không phải vì kiếm đẹp hoặc có chất liệu tốt, chỉ vì bên trên vỏ kiếm có họa tiết hình mặt trăng tròn, rất giống với ngọc bội hắn đeo trên cổ.
Nguyễn Long Duy không hiểu vì sao bản thân rất ưa thích mặt trăng. Hắn đưa tay rút kiếm khỏi vỏ, cảm nhận được chất liệu làm bằng thép. Kiếm không quá dài, cầm rất vừa tay, có thể tiện tay treo bên đai lưng. Bởi vì kiếm rất hợp mắt nên Nguyễn Long Duy dự định mua thanh kiếm này. Thanh đao đang mang trên người dù sao cũng quá lớn, chất lượng lại còn không tốt bằng. Chốt xong món hàng, Nguyễn Long Duy cầm thanh kiếm trên tay, tiếp tục dạo quanh.
"Chử tiểu hữu, ngươi thích thanh kiếm này sao? Nếu thích thì cứ giữ lấy. Lão ta còn có chuyện cần nói với ngươi, xin mời tiến vào trong nói chuyện."
Lúc Nguyễn Long Duy không để ý, Mục lão đã đến gần bên người hắn, mỉm cười hỏi thăm, đồng thời đưa tay ra làm thế mời.
Nguyễn Long Duy vô cùng bất ngờ. Quả nhiên lúc trước hắn vẫn còn đánh giá thấp Mục lão. Mục lão hóa ra lại là cao thủ, đi đến sát bên người mà hắn không hề hay biết. Chuyện như này rất hiếm khi xảy ra đối với hắn. Bởi vì vậy nên hắn không còn có thói quen cảnh giác.
Không được rồi, phải cẩn thận hơn thôi.
Nguyễn Long Duy nghĩ thầm rồi cúi đầu thi lễ: "Xin ra mắt Mục tiền bối, vãn bối đến đây theo lời hẹn."
Mục lão khuôn mặt vẫn tươi cười: "Chử tiểu hữu không cần đa lễ. Ta đã nói qua rồi, về sau cứ gọi ta là Mục Lão. Chúng ta ngồi cùng chung một thuyền, không cần nói lời khách sáo. Nào, mau vào bên trong ngồi."
Nguyễn Long Duy gật đầu, cũng không tiếp tục khách sáo: "Tốt, Mục lão. Vậy xin ngài sau này cứ gọi ta là Chử Sen."
Bên trong phòng, Mục lão ngồi đối diện Nguyễn Long Duy, bên cạnh là Tiểu Ninh đang châm trà.
"Chử Sen, ngươi thấy lá trà này ra sao? Loại linh trà này là đặc sản của bản minh, Luyện khí kỳ uống vào sẽ được hưởng lợi rất nhiều." Mục lão nhìn thấy sắc mặt của Nguyễn Long Duy không biểu cảm, còn tưởng rằng hắn không cảm thụ được chỗ tốt.
Nguyễn Long Duy cố nén vị đắng trong trà, ngoài miệng nở một nụ cười: "Mục lão, trà này rất tốt. Ta cảm thấy được linh khí trong cơ thể đang tự động luyện hóa dược lực của lá trà. Đây chắc hẳn là bảo bối đắt tiền, ngài lấy ra chiêu đãi ta như vậy thật quá khách sáo."
Mục lão cười nói: "Ha ha, không sao. Chử Sen ngươi thích là được. Lão phu trong kho còn rất nhiều, đều là thương minh phát cho ta định kỳ mỗi năm, không dùng thì để lâu cũng sẽ hư thôi."
Nguyễn Long Duy nghe như vậy, hắn rất hoài nghi trà này sắp hết hạn sử dụng. Tuy nhiên lá trà này công dụng rất tốt, hơn nữa Mộc thuộc tính bên trong cơ thể vô cùng ưa thích dược lực của lá trà, trà này là phải uống nhiều hơn nữa. Vị dù hơi đắng chút nhưng vẫn có thể chấp nhận. Dù sao chỉ uống trà thôi mà cũng tăng lên tu vi thì cớ sao lại không?
Nghĩ đến tu vi, Nguyễn Long Duy lại muốn hỏi xin công pháp tu luyện.
"Mục lão, xin hỏi thương minh có phân phối công việc khác cho ta không? Nếu không có việc gì khác thì cứ để cho ta làm bảo tiêu cũng được, ta không ngại.
Còn nữa, ngài có loại công pháp nào thích hợp cho ta tu luyện không? Từ lúc tiến nhập Luyện khí kỳ đến giờ ta vẫn không tìm được thích hợp công pháp, đang muốn tìm một bộ."
Mục lão suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Hiện tại, thương minh không yêu cầu ngươi làm gì khác, cứ tiếp nhận nhiệm vụ bảo tiêu là được. Ta cũng đã hỏi thăm cấp trên về công pháp Phong thuộc tính. Không dối gạt gì người, loại dị biến thuộc tính này khá hiếm gặp cho nên hiện tại cần phải đi đến phân đà lấy về. Chuyện này một là ngươi tự mình đi lấy, hai là đợi có người từ trụ sở chuyển đồ đến gần đây, thuận tiện sẽ giao công pháp cho ngươi."
"Đương nhiên, nhờ người cũng sẽ có chi phí vận chuyển tính vào, trừ vào tiền làm công của ngươi. Công pháp thì sẽ không lấy tiền, tuy nhiên chỉ dừng lại ở Luyện khí kỳ. Cấp trên nói rằng, ngươi là một hạt giống tốt cho nên đặt vào rất nhiều kỳ vọng. Hi vọng ngươi sẽ không phản bội lại lòng tin của thương minh. Ngươi cứ yên tâm làm việc vì thương minh, chúng ta đảm bảo sẽ không đối xử tệ bạc."
"Lại nhắc đến chữ bạc, ngươi nhìn xem hợp đồng này một chút. Bên trên có tiền lương theo năm và tiền thưởng khi làm nhiệm vụ."
"Còn nữa, tuy là hiện tại không có công pháp thích hợp cho ngươi tu luyện nhưng lão phu có thể biểu diễn một chút thuật pháp của chính mình trước mặt ngươi. Dù có hơi múa rìu qua mắt thợ một chút nhưng lão phu nghĩ ngươi có thể rút được chút cảm ngộ hoặc mánh khóe gì khi quan sát. Dù sao tu sĩ đơn linh căn luôn nhạy cảm với linh khí hơn tu sĩ bình thường."
Nguyễn Long Duy thầm than thở.
"Đáng ch.ết ta, quá cẩn thận lại bị cẩn thận hại. Nếu trước đó nói là cần công pháp Mộc linh lực thì có lẽ đã dễ hơn rồi. Bây giờ thì hay rồi, lại không thể nói ra. Một khi lộ ra linh căn dị bẩm song hệ Mộc-Phong thì đến lúc đó còn tu tiên cái gì nữa, lo làm con chuột bạch để bị mấy lão quái vật thí nghiệm là vừa."
Ban đầu, Nguyễn Long Duy không để lộ ra Mộc linh lực của bản thân là vì hắn sợ thời gian lâu dài ở chung, hắn không sử dụng thuộc tính nào khác sẽ bị hoài nghi về linh căn. Sau này khi bị phát hiện bản thân là Thiên linh căn thì tất nhiên sẽ được Thương Minh cho vào diện chăm sóc đặc biệt. Mục đích của Nguyễn Long Duy gia nhập thương minh chỉ vì muốn bình bình, ổn ổn tu luyện và làm việc mà thôi, không muốn quá nổi bật.
Chợt, hắn nhớ đến câu nói sau cùng của Mục lão, lại hỏi: "Mục lão, vừa rồi ngài bảo ta quan sát ngài sử dụng công pháp khác thì sẽ thu được lợi ích sao? Thuộc tính công pháp của ta và ngài khác nhau mà? Vì sao lại có lợi ích?"
Mục lão cười, hỏi ngược lại: "Tiểu Chử, ngươi hiểu Luyện khí là như thế nào không?"
Nguyễn Long Duy suy nghĩ một lát rồi nói ra lý giải: "Luyện khí chính là quá trình tu sĩ hấp thu thiên địa linh khí, sau đó chắt lọc ra linh khí có thuộc tính phù hợp với bản thân. Giống như khi ta mở ra linh căn, các loại linh khí chứa thuộc tính khác không chịu tiến vào sâu trong cơ thể, chỉ có Phong thuộc tính chịu tiến vào. Sau khi đã có được Phong linh khí, ta lại tiếp tục luyện hóa nó thành Phong linh lực rồi đưa vào bên trong đan điền nuôi dưỡng. Mãi đến khi đan điền tích đầy đủ linh lực, thì có thể bắt đầu tìm cách xông phá đại cảnh giới tiếp theo."
"Tuy nhiên, ta không biết làm thế nào đột phá tiểu cảnh giới. Cho đến tận vừa nãy, khi uống trà ta có cảm giác khi tăng lên tu vi, kinh mạch khi đó vận chuyển có một chút tắc nghẽn, có lẽ là do đây?"
Mục lão gật đầu, ân cần giải thích: "Đúng vậy. Luyện khí kỳ chia làm 13 tầng, tương ứng có 13 đầu kinh mạch cần phải đả thông. Những đầu kinh mạch này trước đó đều hoạt động bình thường, tuy nhiên một khi cơ thể mở ra linh căn thì sẽ xuất hiện tình trạng tắc nghẽn khi vận chuyển linh khí tại 13 đầu kinh mạch này. Mỗi khi đả thông một đầu kinh mạch, Luyện khí sĩ sẽ được xem như đột phá một tầng tiểu cảnh giới. Cứ như vậy đả thông 13 tầng thì sẽ đi đến viên mãn.
Tiếp đến, là cách đả thông kinh mạch. Luyện khí sĩ cần phải tập trung tinh luyện sử dụng linh khí để luyện hóa, khai thông tắc nghẽn ở mỗi kinh mạch mỗi lần. Theo kinh nghiệm của các bậc tiền bối từ xưa đúc kết, cách tu luyện chính xác nhất sẽ là đả thông kinh mạch theo một cách có thứ tự, từ quan trọng nhất đến ít quan trọng, từ dễ đến khó, nhờ vậy chiến lực và tốc độ tu luyện của Luyện khí sĩ có thể tăng lên một cách tối đa. Đây chính là danh sách vị trí kinh mạch trên cơ thể và thứ tự ưu tiên."
Mục lão đưa một cái mộc giản cho Nguyễn Long Duy, trong đó ghi chép chi tiết thứ tự và quá trình đả thông kinh mạch.