Chương 43: Tu luyện bế tắc? Tương lai mờ mịt.
Mục lão tiếp tục giải thích: "Điều đầu tiên đã xong, tiếp theo sẽ đến lí do ta sử dụng công pháp cho ngươi quan sát. Công pháp tu luyện ở Luyện khí kỳ giúp cho người sử dụng dùng linh khí luyện hóa kinh mạch, mỗi công pháp sẽ có mỗi cách dùng khác nhau."
Nguyễn Long Duy giống như đã hiểu, gật đầu trả lời: "Nói như vậy, khi ta tham khảo cách ngài thôi động công pháp, sẽ có thể nắm được nguyên lý kinh mạch bị luyện hóa, từ đó tự mình suy diễn ra cách để sử dụng Phong linh khí luyện hóa kinh mạch."
Mục lão gật đầu mỉm cười, vô cùng hài lòng, lại nói: "Đúng vậy, cách làm này rất ít người sử dụng, bởi vì khả năng thành công rất thấp. Nhất là việc Luyện khí kì tầng một tự thôi diễn công pháp. Ừm, nói công pháp không đúng. Nên gọi là phương thức tu luyện thì đúng hơn. Ông già ta tin tưởng ngươi có thể làm được. Nào, giảng dạy đã xong, để lão phu làm mẫu cho ngươi xem."
Mục lão đứng dậy, hai tay vẽ hình thái cực đồ, khiến cho Thủy linh khí khắp nơi tràn vào trong cơ thể, tập trung linh khí đổ dồn về một đoạn kinh mạch ở chân trái. Sau đó, ông ngồi xếp bằng xuống, hô hấp theo cường độ rất thấp, làm cho nhiệt độ cơ thể hạ xuống thấp. Lúc này, Thủy linh khí và máu trong cơ thể có nhiệt độ gần giống, làm cho kinh mạch lầm tưởng thủy linh khí chính là máu, khiến cho kinh mạch tiếp nhận linh khí đi vào bên trong. Nhờ đó, Mục lão lợi dụng cơ hội này mà luyện hóa đầu kinh mạch bị tắc nghẽn này. Tuy tốn thời gian rất lâu, kinh mạch chỉ bị luyện hóa vô cùng nhỏ. Nhưng đối với Nguyễn Long Duy như vậy cũng đã đủ để hình dung.
Quá trình quan sát diễn ra vô cùng thuận lợi, Nguyễn Long Duy đã ghi nhớ kỹ trong đầu. Đây cũng là nhờ Mục lão không mở ra linh lực phòng hộ thân thể, hoàn toàn buông thả mới khiến cho Nguyễn Long Duy dễ dàng quan sát.
Nguyễn Long Duy vô cùng cảm kích, cúi đầu cảm tạ.
"Đa tạ Mục lão dốc lòng chỉ dạy, sau này Chử Sen ta nhất định hoàn lại."
Mục lão quơ tay từ chối, khiêm tốn nói: "Lão già ta không giúp được gì nhiều, chỉ đứng đó hít thở một phen. Tiểu tử ngươi không cần phải bận tâm. Nếu như có cảm ngộ thì có thể về tu luyện. Khi bắt đầu nhiệm vụ ta sẽ cho Tiểu Ninh thông báo. À, thanh kiếm ngươi cứ nhận lấy, coi như là thương hội tặng quà gặp mặt."
Đúng là Nguyễn Long Duy có một chút cảm ngộ khi quan sát Mục lão biểu diễn nhưng cái này không thể sánh bằng uống trà được. Uống trà có thể tăng tu vi, Nguyễn Long Duy muốn ở lại uống thêm trà. Hắn đánh liều hỏi Mục lão:
"Mục lão, trà này bao nhiêu tiền vậy? Dùng vàng có mua được không?"
Mục lão cười, lại tiến đến cầm ấm trà rót cho Nguyễn Long Duy nói:
"Tiểu Chử, ngươi thích uống trà này cũng tốt, nhưng cũng không nên quá nhiều. Dù sao trà là ngoại vật, tu vi do tự thân tu luyện ra mới là chính đạo."
Nguyễn Long Duy không dám thất lễ, vội vàng cầm tách trà lên cho Mục lão rót. Hắn hiểu ra ý tứ trong lời của Mục lão, cảm thấy trà này không còn tốt để uống như vậy. Tu vi tốt nhất vẫn nên do tự mình tu ra. Hôm nay học được điều này, hắn nhớ kỹ.
Nguyễn Long Duy lấy ra một túi vàng, nói với Mục lão: "Hôm nay nhận ân của Mục lão, tại hạ hiện không có nhiều tiền để báo đáp. Chỉ đành dùng túi vàng nhỏ, biểu thị cho tấn lòng thành. Mong Mục lão không chê mà nhận lấy."
Mục lão nhìn thấy thái độ chân thành của Nguyễn Long Duy, cũng tiện tay thu vào túi vàng, mở miệng nói: "Không cần cảm thấy thiếu ta, việc này thật sự không đáng gì. Cái quan trọng nằm ở việc ngươi có thể tự mình ngộ ra được thứ gì hay không. Tiếp đến, ngươi chỉ cần cố gắng gia tăng thực lực là được. Đối với lão già ta cũng có ích. Trong thương minh có quy định, người tiến cử thành viên đều được ban thưởng mỗi khi thành viên đó đạt được công lao hoặc cảnh giới của thành viên đó có tiến bộ."
Nguyễn Long Duy nghe vậy, trong lòng càng vui vẻ hơn, như vậy chỉ cần cố gắng tăng cao tu vi là được. Người không lộ mục đích mới là kể nguy hiểm. Mục lão thẳng thắn như vậy rất hợp ý hắn. Lại hàn thuyên vài câu, Long Duy chào tạm biệt Mục lão và Tiểu Ninh rồi trở về nhà trọ.
Bên trên phòng trọ, Nguyễn Long Duy bày ra giấy, bút lên bàn, bắt đầu viết ra cảm nghĩ của mình về quá trình luyện hóa kinh mạch tắc nghẽn. Hắn nhớ lại cách làm của Mục lão, đây là lừa dối kinh mạch rằng linh khí là máu trong cơ thể. Nguyễn Long Duy không thể làm cách này do hắn không có Thủy thuộc tính linh khí, hơn nữa cách làm này rất chậm.
Nguyễn Long Duy quyết định tự quan sát kinh mạch một lần rồi tính tiếp. Hắn mở sách ra xem vị trí kinh mạch đầu tiên cần đả thông, sau đó bắt đầu hô hấp có trình tự, tiến nhập vong ngã. Nguyễn Long Duy tập trung quan sát đầu kinh mạch này, hắn nhìn thấy được, mạch máu và chân khí lưu chuyển vô cùng bình thường, nhưng chỉ cần linh khí vừa tiến vào thì sẽ bị chặn lại. Không quan trọng là nhiều hay ít, chỉ cần kinh mạch cảm nhận được "kẻ lạ mặt" linh khí là sẽ tự động bịt cửa.
Nguyễn Long Duy nảy ra một ý tưởng. Hắn đem chính mình đánh thức, rời khỏi vong ngã, bắt đầu điều khiển chân khí bao bọc lại linh khí, Lần này giống như khi mở ra linh căn, hắn dùng Chân khí bọc lại Linh khí. Ban đầu, Chân khí bọc lại Linh khí di chuyển một đường thuận lợi.
Tuy nhiên, sau khi Nguyễn Long Duy cho Chân khí thả Linh khí ra, mong muốn chuẩn bị luyện hóa kinh mạch thì kinh mạch lập tức vận chuyển. Máu đỏ điên cuồng lưu thông muốn ép Linh khí ra ngoài. Kết quả là ý tưởng lần này thất bại.
Nhưng Nguyễn Long Duy không hề bỏ cuộc. Hắn tiếp tục suy nghĩ nhưng từng ý tưởng lần lượt nối tiếp nhau thất bại. Có lúc, Duy từng nghĩ một việc điên rồ là đem Chân khí hóa cương, xuyên thủng cửa vào của đầu kinh mạch này, giúp cho Linh khí thuận lợi tiến vào. Tuy nhiên, điều này không khả thi, cách làm này chính là tự mình phế đi bản thân, căn bản không phải là tu luyện.
Trải qua 5 ngày liên tục nghiên cứu ra rất nhiều ý tưởng nhưng không có cái nào hiệu quả, Nguyễn Long Duy quyết định ngừng thôi diễn công pháp. Tập trung tu luyện võ đạo, tiếp tục luyện tạng.
Lần này cũng không khá hơn bao nhiêu, sau 7 ngày không ngừng luyện võ, Nguyễn Long Duy vẫn không cảm thấy cơ thể có thay đổi gì rõ rệt. Đây có lẽ là lí do vì sao người ta chọn tiên đạo thay vì võ đạo.
Lúc này, cửa phòng của Nguyễn Long Duy bị gõ vang. Một giọng nói của trẻ con vang lên trước cửa: "Chử đại ca, gia gia kêu ta tới báo tin. Nhiệm vụ bảo tiêu bắt đầu vào tối nay. Lộ trình đi đến Tấn quốc, thời gian kéo dài khoảng bố, năm tháng. Ngươi chuẩn bị cho mau, đừng có tới trễ."
Nguyễn Long Duy mở cửa, cảm ơn Tiểu Ninh một tiếng xong lại chuẩn bị thu dọn đồ đạc, chuẩn bị lên đường. Nhưng bởi vì thời gian còn sớm, Nguyễn Long Duy ghé thăm võ quán, hỏi thăm Trần Thanh và Hứa Phong một chút về Luyện tạng kỳ.
"Ừm, Chử tiên sinh ngươi luyện tạng nhưng cơ thể không xuất hiện thay đổi gì sao? Ngươi đã tập bao lâu rồi?" Trần Thanh nghe được lời của Nguyễn Long Duy, không hề cảm thấy lạ.
"Ta luyện được 1 tuần, nhưng không có thay đổi gì rõ rệt. Chỉ thấy tâm tình có phần sảng khoái hơn."
Trần Thanh giải thích: "Luyện tạng chính là quá tình chậm rãi, việc này không thể gấp. Tiên sinh phải kiên nhẫn cùng chậm rãi luyện tập. Hiện tại cảm thấy tâm tình sảng khoái chính là một dấu hiệu tốt. Luyện tạng sẽ làm tăng lên tinh thần, sức khỏe, sinh lí, miễn dịch trong cơ thể. Quá trình này rất chậm, trong thời gian ngắn sẽ không thể nhận ra, nhưng một khi nó đại thành, tiên sinh biết được thân thể đột phá, có thể nghe địa tiếng sinh vật cử động trong mặt đất, thấy được khung cảnh xa tận mây trời.
Nguyễn Long Duy hỏi: "Như vậy, người bình thường cần bao lâu để luyện thành?"
Trần Thanh nhẹ nhàng đáp: "Ít thì 5 năm, nhiều thì mấy chục năm, có khi đến trăm năm vẫn không thành. Cái này tùy vào thân thể của mỗi người."
Nguyễn Long Duy buồn bực không còn gì để nói, cảm ơn Trần Thanh rồi rời đi. Tu tiên thôi diễn không ra công pháp, tu võ thì không biết bao giờ mới luyện xong. Tương lai của ta thật là mờ mịt!