Chương 49: Hạo Khánh
Linh Khí Đường gồm có hai khu vực, một nơi trưng bày binh khí và một nơi là xưởng rèn đúc binh khí.
Ngay khi Nguyễn Long Duy vừa đi vừa cửa thì đã có một thị nữ đến chào hỏi.
"Quý khách, chào mừng đã đến với Linh Khí Đường. Chẳng hay ngài mới đến bản đường lần đầu tiên hay là khách quen?"
- "Tại hạ mới tới Tấn quốc lần đầu, do có thời gian rảnh nên dạo chân ghé qua quý đường nhìn một chút, mong muốn mua sắm một ít vật dụng."
"Ra là vậy, vậy thì để thiếp thân dẫn đường cho quý khách tham quan."
-"Vậy xin làm phiền cô nương."
"Xin quý khách cứ gọi ta là Tiểu Hồng."
Thị nữ Tiểu Hồng dẫn Nguyễn Long Duy đi xem nơi các binh khí được trưng bày trước tiên. Thông qua lời giới thiệu từ thị nữ mà Duy biết được binh khí cũng chia làm nhiều loại, dành cho Hậu thiên, Tiên cao thủ thì vẫn là binh khí bình thường, chất liệu tương đối cao cấp một chút. Binh khí của tu sĩ Luyện khí sẽ được gọi là Linh khí, Trúc cơ kỳ là Pháp khí, Kết đan kỳ gọi là pháp bảo. Tuy vậy, tu sĩ thường gọi chung các loại binh khí là pháp bảo, lí do vì vừa giúp cho tên vũ khí sang hơn một bậc, vừa đỡ rườm rà.
Nguyễn Long Duy ghé qua Linh Khí Đường vì muốn mua một món linh khí. Đa phần là vật phẩm công kích như kiếm, đao, thương hoặc đồ bảo hộ như áo giáp hộ thân, trang phục bó sát đi đêm. Các loại binh khí khác như khiên, búa, cung tên, phi tiêu lại không nhiều. Theo như Duy suy đoán thì có vẻ như Luyện khí sĩ chỉ ưa thích vũ khí đạng tấn công. Cái này không có gì sai bởi vì bản thân hắn cũng giống vậy.
Sau một phen nhấc lên hạ xuống, lựa qua lựa lại, Nguyễn Long Duy chọn mua một thanh linh kiếm và một bộ cung tên. Linh cung làm bằng gỗ đào, linh tiễn thì làm bằng gỗ thông, bên trên gắn lông của linh điểu. Kiếm dùng để cận chiến, cung tên dùng để bắn lén.
"Thưa quý khách, linh kiếm giá 40 linh thạch, linh cung giá 60 linh thạch, 12 mũi tên giá 12 linh thạch, tổng cộng 112 linh thạch. Xin mời ngài đi theo ta đến gặp chưởng quầy thanh toán."
- "Được, lấy thêm tám mũi tên nữa cho chẵn một trăm hai mươi đi."
Hiện tại Nguyễn Long Duy khá dư dả. Lúc bắt giữ đám người Hoàng Thanh Tân, hắn được Ngụy quản lí phân cho một chút tiền từ túi của Hoàng sư huynh. Hiện tại trong người hắn còn có hơn 200 linh thạch, tiêu xài cho một ít đồ dùng cần thiết không lãng phí.
Về phần áo giáp, Nguyễn Long Duy có mặc thử qua nhưng nó nóng và chất lượng khá bình thường nên hắn không mua. Nguyễn Long Duy thử giả định nếu nhận phải một kiếm của Lâm Bảo lúc trước đánh lén cận thân thì dù hắn có mặc áo này hay không vẫn phải ch.ết.
"Quý khách, đây là Tư Mã chưởng quỹ. Thiếp thân đã xong nhiệm vụ. Xin phép được cáo lui."
Nguyễn Long Duy nhẹ gật đầu, tiện tay lấy ra thêm 5 viên linh thạch đưa cho thị nữ xem tiền boa.
Tư Mã chưởng quầy mang bộ dáng ông lão tuổi hơn bảy mươi, mặt đầy nốt đồi mồi, ánh mắt lại đen nhánh tựa như giếng sâu không đáy. Nguyễn Long Duy ẩn ẩn cảm giác được người này có điều bất thường thế nhưng lại không biết vấn đề nằm ở đâu. Dựa theo linh lực dao động trên người của lão ta thì tu vi chỉ tầm khoảng luyện khí kỳ tầng 10, kém hơn xa so với Ngụy Kiên.
Vị chưởng quầy này vừa kiểm tr.a lại từng món binh khí, lại vừa nhìn Nguyễn Long Duy nói: "Quý khách, ngài thích bộ cung tên này sao? Ta rất ít gặp được tu sĩ dùng cung tên. Ngài là người đầu tiên ta gặp qua trong mấy chục năm qua."
Nguyễn Long Duy mỉm cười, cũng không che giấu: "Tại hạ người mang phong linh căn, cảm thấy dùng cung tên rất hợp, có thể lợi dụng phong linh khí mà xé gió, một đường bay thẳng đến đích không bị trở ngại."
Tư Mã trưởng quầy tấm tắc khen: "Ý tưởng rất độc đáo, quý khách sở hữu Phong linh căn còn tinh thông vật lý. Đây là một điều đáng quý. Thành tựu về sau ắt sẽ khôn lường."
"Tuy nhiên, lão phu có muốn nhắc nhở một chút, mong quý khách không thấy phiền. Vật lý mang lại rất nhiều chỗ tốt, ngược lại cũng là một tai họa ngầm. Đây là một con dao hai lưỡi, ngài nên cân nhắc sử dụng cẩn thận."
Nguyễn Long Duy lời này của Tư Mã chưởng quầy thì vô cùng ngạc nhiên. Hắn thật sự không nghĩ ra vật lý còn có chỗ hại nào, bèn hỏi, đồng thời thay đổi cách xưng hô:
"Xin hỏi tiền bối. Lời vừa rồi của ngài có ý gì?"
"Vì sao lại có tai họa ngầm?"
Tư Mã chưởng quỹ không trả lời, chỉ lẳng lặng đóng gói kiếm cùng cung vào một chỗ đưa cho Nguyễn Long Duy.
Thông thường, tu tiên giả ít khi quan tâm đến khoa học, vật lý của phàm nhân. Tu sĩ đa phần chỉ một lòng tu luyện, tìm hiểu tri thức của tu tiên giới. Hiện tại, bởi vì cảnh giới của Duy còn thấp cho nên không tiếp cận đến các tri thức này, nhất là liên quan đến pháp tắc tri thức. Hắn chỉ có thể tạm thời lựa chọn đồng hành cùng người bạn thân vật lý.
Sau khi rời đi Tuyệt linh chi giới, Nguyễn Long Duy vẫn như cũ, không nhớ được các loại định luật phức tạp nhưng kiến thức cổ đại hoặc cận đại là có thể. Nhờ vậy, hắn có thể vận dụng những thứ này trong công việc.
"Của quý khách hết 120 linh thạch. Bản đường cùng quý khách hữu duyên, hôm nay giảm cho ngài còn 100 linh thạch chẵn, về sau có cơ hội lại cùng quý khách giao dịch."
Nguyễn Long Duy lấy ra 120 linh thạch, lại hỏi:
"Tiền bối, vì sao lại không trả lời ta? Còn nữa, ta mới đến đây lần đầu, vẫn nên trả đủ tiền cho quý đường mới đúng chứ."
Tư Mã chưởng quỹ nhận lấy túi tiền, thở dài nói:
"Quý khách cần gì phải như thế. Hà tất khó xử lão già này."
Nguyễn Long Duy ngạc nhiên khi nghe Tư Mã chưởng quỹ nói, hắn hỏi: "Tiền bối, lời này là ý gì?"
Chưởng quỹ lắc lắc đầu, lại nói ra một câu không liên quan: "Chặt một cánh rừng, tự đào mộ huyệt."
Nguyễn Long Duy nghe cái hiểu cái không, nhưng nhìn thấy thái độ của đối phương nghiêm túc nên vẫn nói câu cảm ơn: "Đa tạ, Tư Mã tiền bối nhắc nhở."
Thanh toán linh thạch cho Tư Mã chưởng quỹ xong xuôi, Nguyễn Long Duy thu cất cung, kiếm vào nhẫn trữ vật rồi cáo từ rồi rời đi. Có thể bạn sẽ thắc mắc nhẫn trữ vật ở đâu? Vật này được Mục lão giao cho Nguyễn Long Duy khi mới gia nhập vào thương minh nhưng khi đó Duy vẫn chưa có pháp lực nên còn chưa sử dụng được. Mãi đến gần đây khi "nhặt" được Mộc công pháp thì Nguyễn Long Duy mới tu luyện thành công pháp lực để sử dụng nó.
Nhẫn trữ vật mang hình dạng một chiếc nhẫn nhỏ trên tay, bên trong có cất chứa một càn khôn nhỏ bên trong, chuyên dùng để cất chứa đồ vật. Khi sử dụng nhẫn trữ vật thì tu sĩ chỉ cần dùng pháp lực khởi động để lấy hoặc thu hồi đồ vật. Ví dụ như nhẫn trên tay Duy hiện tại thì không gian của nó chỉ lớn khoảng ba mét khối, tương đương với một cái bàn gỗ. Tuy vậy, nhẫn trữ vật có một hạn chế là không thể chứa được vật sống.
(Càn khôn: không gian, thế giới. Càn khôn khác ám chỉ một không gian, thế giới khác)
Trở lại với vấn đề linh thạch, đối với tu sĩ Luyện Khí kỳ phổ thông thì 50 linh thạch là một con số lớn vô cùng, một năm nhiều nhất cũng chỉ để dành được năm, mười viên linh thạch.
Nhưng Nguyễn Long Duy không giống vậy. Thân mang biến dị linh căn, chiến lực cao hơn cùng cấp, tu luyện không gặp bình cảnh, vừa rồi lại còn lập được công lao. Loại người như vậy đi đến đâu cũng đều sẽ được đãi ngộ vượt mức bình thường. Vì vậy linh thạch hiện tại không phải là vấn đề với hắn.
Vừa bước đi được mười bước, Vương Khiêm đã xuất hiện từ đằng sau, truyền âm cho Nguyễn Long Duy: "Chử Sen, mau theo ta về. Cao tầng muốn gặp ngươi."
Nguyễn Long Duy kinh ngạc nghĩ:
"Cao tầng? Là tu sĩ Trúc Cơ? Tìm ta làm gì đây? Chẳng lẽ họ đã chuyển đến công pháp?"
"Không khớp nha. Thời gian chưa qua bao lâu, công pháp không thể đến nhanh như vậy."
"Như vậy là vì muốn nghe ta tự mình tường thuật lại sự việc lần này sao?"
Ngoài miệng, hắn trả lời Vương Khiêm: "Được, ta về ngay."
Khi hai người vừa bước vào trong thương hội liền được đưa đến phòng nghị sự.
Lúc này, Nguyễn Long Duy bước vào bên trong phòng lớn, nhìn thấy được rất nhiều người, cũng nghe được rất nhiều tiếng nghị luận.
"Ngụy quản lí, ngươi tới đây làm cái gì?"
"Lục quản lí, vì sao triệu tập chúng ta? Chẳng phải trong nhiệm vụ nói qua chỉ cần bàn giao hàng hóa thôi sao?"
Ngụy quản lí nhìn thấy Nguyễn Long Duy tiến vào, liền vẫy tay, nói: "Chử Sen, mau qua đây. Cùng mọi ngươi giảng thuật một lần."
Nghe thấy lời nói này, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cửa chính. Nguyễn Long Duy cảm thấy nhiều người tập trung, đã vậy còn nhìn vào mình, trong lòng của hắn vô cùng bồn chồn. Hắn cúi đầu nhìn đất, hai chân bước nhanh về phía Ngụy quản lí.
"Xin, xin ra mắt các vị tiền, tiền bối." Nguyễn Long Duy nói xong, đầu cúi càng thấp.
Lúc này, một giọng nói vang lên mang theo ngữ điệu hòa ái, dễ gần, âm thanh êm dịu nghe như tiếng suối chảy.
"Được rồi, không cần phải gấp gáp lo sợ như thế. Chúng ta đều là tu sĩ, chỉ nuốt linh khí, không ăn thịt người. Hôm nay gọi ngươi đến vì để kể rõ sự tình, không phải khảo cung. Thoải mái tự tin mà nói."
Nguyễn Long Duy ngẩng đầu lên, nhìn về đầu nguồn âm thanh. Ở vị trí chính giữa, chỗ ngồi cao vị có một người mặc một bộ bạch bào đang mỉm cười nhìn hắn, khuôn mặt trẻ tuổi tuấn như thiếu niên, da dẻ trắng nõn không tì vết, khuôn mặt xinh đẹp đến mức con gái nhìn cũng phải ghen tỵ. Nếu như so sánh cùng với Nhược Mộc trước đó thì phải là một chín một mười. Có điều, người này lại là đàn ông. Nguyễn Long Duy cảm nhận rõ ràng người này cao khoảng tầm mình, bờ vai tuy không quá rộng nhưng là khuôn người đàn ông.
Người này, vừa gặp đã biết hắn được ông trời ưu ái, thiên y vô phùng.
Tuy vậy, khi nhìn người này, Nguyễn Long Duy toát lên một cảm giác khó chịu, cỗ cảm giác khó tả thành lời. Vô cùng chán ghét!
Ngụy quản lí ở một bên giới thiệu: "Chử Sen, đây là người phụ trách dẫn đội hàng đi về Vĩnh An Tông lần này, là Hạo phó chấp sự. Còn vị ngồi bên phải là Lục quản lý, phụ trách chi nhánh của thương minh ở Tấn quốc. Còn lại các vị này là, vân vân,..."
Nguyễn Long Duy nghe vậy, bắt đầu chào hỏi lại một lần.
"Ừm, được rồi, nghi thức phiền phức đã xong."
"Mục lão có nói qua với Đà chủ về ngươi. Ta tên là Hạo Khánh, ngươi và ta cùng chạc tuổi, không cần quá câu nệ. Tiếp đến cứ việc kể rõ sự tình là được."
Nguyễn Long Duy hơi kinh ngạc, người này ngang tuổi mình mà lại có thể ngồi ở vị trí cao nhất nơi đây? Hai mươi tuổi tu vi Trúc Cơ? Tuy nhiên, kinh ngạc thì kinh ngạc, làm việc thì vẫn phải làm. Duy hít một hơi can đảm, bắt đầu thuyết trình trước đám đông đầu đuôi sự tình.
Từ lúc bắt đầu gặp mặt Vương Khiêm, Lâm Bảo cho đến khi về đi Tấn quốc. Nguyễn Long Duy không bỏ sót bất kì chi tiết, đồng thời nhấn mạnh nhiều lần về gian nan và cực khổ mà chính mình cùng Vương Khiêm phải trải qua khi đối đầu với kẻ địch.
Hạo Khánh hỏi: "Vậy ngươi nghĩ thế nào? Bọn chúng muốn nhắm đến cái gì? Hiện tại ta đã cho các chuyên gia kiểm tr.a nhưng vẫn chưa thể xác định rõ được vấn đề nằm ở đâu."
Nguyễn Long Duy nhớ lại chuyện kỳ lạ trên xe ngựa nên nói: "Bẩm Hạo phó chấp sự. Lúc ta đột phá Luyện khí kỳ tầng 2, có một phần công lao là nhờ vào đồ vật ở trên xe. Mỗi khi ta tu luyện đều cảm thấy thiên địa linh khí xung quanh vô cùng tinh thuần, giống như được thứ gì đó hấp thu, sau đó lại thải ra, mà linh khí thải ra này được tăng cường chất lượng hơn."
Hạo Khánh nghe được đáp án thì nhòm người về trước, đưa tay gác cầm quan sát Nguyễn Long Duy thật kỹ rồi nói: "Vì sao ngươi không nghĩ là vật này trực tiếp tăng cường luôn chất lượng linh khí mà phải là hấp thu rồi mới thải ra? Còn nữa, luyện khí kỳ tầng 2 có thể cảm nhận thiên địa linh khí đến mức độ này sao?"
"Rốt cuộc, ngươi giấu gì bên trong hồ lô?" Hạo Khánh nói xong, hòa ái mỉm cười nhìn hắn. Mà nụ cười này, càng làm cho Nguyễn Long Duy nổi da gà.