Chương 50: Nguyễn Long Duy- Trời sinh thần tiễn!
Lại tới, cái cảm giác chán ghét lại tới. Công tử bột nhà ngươi ngược lại hỏi rất hay, nhưng ta cũng không thể trả lời rằng do ta có Hậu Thiên Mộc linh căn (hàng lỗi?) cho nên ta cảm nhận rất rõ ràng thiên địa linh khí?
Ực ngụm tức xuống cuống họng, nuốt trôi suy nghĩ trong đầu, Nguyễn Long Duy nhìn về phía Hạo Khánh bằng một ánh mắt chân thành: "Bẩm phó chấp sự, chính ta cũng không rõ ràng, chỉ là cảm nhận như thế. Thật đáng trách thân ta mang tu vi thấp bé nên không thể nào hiểu rõ được tường tận."
Hạo Khánh vẫn tiếp tục đối mắt cùng Nguyễn Long Duy, nói ra với giọng điệu thưởng thức: "Thú vị, cảm giác của Luyện khí kỳ tầng hai, ba còn lợi hại hơn cả Luyện khí hậu kì, viên mãn hoặc là tu sĩ Trúc Cơ như Hạo mỗ. Chử đạo hữu, ngươi quả thật rất thú vị."
Sau khi nói xong lời này, Hạo Khánh nhìn về phía Lục quản sự nhẹ giọng phân phó: "Lục quản sự, tiếp đến tăng thêm người canh giữ xe hàng, không cần thay đổi bất kỳ gì trên xe, chỉ cần thả vào đó một ít linh thạch rồi kiểm tr.a xem sau đó chất lượng linh khí có được gia tăng hay không."
"Tuân lệnh."
Hạo Khánh nhìn về phía mọi người, tiếp tục nói: "Như tất cả đã nghe thấy, bên phía thương hội bên phía Thục quốc xuất hiện một vấn đề nhỏ. Hiện tại chúng ta tạm thời dừng lại đây một thời gian, chờ xác nhận thông tin bên phía Thục quốc và Vĩnh An Tông. Trước tiên cần phải xác định được đồ vật mà bọn chúng muốn là gì rồi hẵng hành động."
Mọi người đồng thời đáp ứng một câu "Tuân lệnh" sau đó giải tán. Riêng Nguyễn Long Duy bị Hạo Khánh giữ lại.
"Hạo đại nhân, ngài tìm ta có việc gì?" Trong lòng hắn vô cùng bực bội, không muốn ở lại lâu nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra lễ phép.
Hạo Khánh nhìn Nguyễn Long Duy, hai tay xòe quạt giấy vẫy nhẹ, trên miệng không cười nhưng trong lời nói lại chứa ý cười: "Chử Sen, không cần gấp. Bản chấp sự nghe nói ngươi không có công pháp tu luyện vốn dĩ còn muốn hỗ trợ ngươi một, hai. Bây giờ xem ra lại không cần thiết. Nói thật, Hạo mỗ không hiểu vì sao bây giờ lại thấy ngươi tăng lên tu vi rồi?"
Bản chấp sự? Ta biết rõ ngươi là phó chấp sự. Không cần thiết trang bức với ta.
Nguyễn Long Duy nói ra cái cớ đã chuẩn bị sẵn:
"Bẩm Hạo phó chấp sự. Trên đường đi ta may mắn có được chút cảm ngộ nên tự nghĩ ra chút biện pháp tu luyện thô thiển, cũng như được linh khí phẩm cấp cao tụ lại bên cạnh hỗ trợ tu luyện. Nhờ đó mà tu vi mới có một chút tiến bộ."
Hạo Khánh giơ quạt che mặt, chỉ để lộ đôi mắt ngọc như có thể nhìn thấu sự thật, bình thản nói: "Chỉ tiến bộ một chút thôi sao? Nếu vậy có thể là do công pháp của ngươi thôi diễn có vấn đề. Vừa vặn, bản chấp sự rất giỏi về việc thôi diễn công pháp tu luyện, ngươi thử vận dụng phương pháp thô thiển kia ra cho bản chấp sự xem, biết đâu bản chấp sự có thể chỉ điểm ngươi một, hai."
Nguyễn Long Duy giờ phút này chỉ muốn chửi "Mẹ nó!. Tên Hạo Khánh này là thật sự khó chơi!". Năm lần bảy lượt Hạo Khánh đều chú ý đến hắn, Nguyễn Long Duy thật sự rất tủi thân. Nếu như đây là thế kỉ 21, Duy liền đã chặn mọi tài khoản của tên này. Facebook, Instagram, Thread,... Cả tài khoản MTC của hắn, tất cả đều chặn!
Nguyễn Long Duy cúi thấp đầu, không muốn nhìn thấy bản mặt người này, thấp giọng nói: "Bẩm Hạo phó chấp sự, ta nghĩ công pháp vận hành rất tốt, không có vấn đề. Chỉ là do may mắn hấp thu được linh khí quá tốt mà thôi. Ngài không cần...."
Lời còn chưa dứt đã bị Hạo Khánh cắt ngang: "Ồ, tốt sao? Nếu như vậy, ta để ngươi trông giữ đống hàng hóa đó có được không? Như vậy ngươi cũng có thể nhờ vào đó tiếp tục tu luyện, tốc độ tiến cảnh lại càng nhanh."
Thật sự chó a! Tên này muốn hố ta!
Nguyễn Long Duy cũng muốn vào đó tu luyện tiếp tục nhưng hắn sợ bị phát hiện mình tu hành Mộc hệ công pháp. Tu luyện một loại công pháp càng nhiều, cơ thể mỗi khi tu luyện sẽ càng hiển hiện rõ ràng tính chất của thuộc tính tu luyện. Nguyễn Long Duy sợ nếu có người nhìn thấy chính mình tu luyện thì sẽ bị phát hiện. Hơn nữa Hạo Khánh vô cùng kỳ quái, trong lòng Duy luôn một mực đề phòng.
Nguyễn Long Duy thẳng thừng từ chối, kèm theo một lí do khoái thác: "Phó chấp sự đại nhân, tại hạ thật sự không cần. Sắp tới ta cần củng cố lại tu vi cùng luyện tập sử dụng linh khí vừa mua trước. Trong thời gian ngắn sẽ chỉ để cho cơ thể thích nghi với cảnh giới hiện tại, tạm thời không có ý định tiếp tục tu luyện."
Hạo Khánh vốn muốn quan sát thêm Nguyễn Long Duy. Theo Khánh thì Duy có rất nhiều bí ẩn, là một đối tượng thú vị đáng để mắt đến.
Không đồng ý đành thôi, Hạo Khánh cũng không miễn cưỡng. Gương mặt tuyệt mỹ của hắn lộ ra vẻ tiếc nuối mà nói:
"Thôi vậy. Nếu như tìm ra được đồ vật kia là gì thì ta sẽ ghi công cho ngươi. Theo đó thương minh sẽ xem xét ban thưởng. Cảm thấy cần gì có thể nói ra, trong khả năng cho phép thì thương minh đề sẽ tận lực đáp ứng."
Nguyễn Long Duy cảm thấy hiện tại rất ổn, chưa cần gì thêm nên vội vàng từ chối: "Hạo đại nhân, ta Chử Sen làm việc cho thương minh, xét về bổn phận thì cống hiến vì thương minh là chuyện hiển nhiên. Việc này không đáng là bao, ta thấy vậy thôi đi. Ban thưởng lần này coi như không cần."
Ý của hắn là sau này mới cần, nhưng những cái này hẳn không cần nói ra, cả hai người đều hiểu.
Hạo Khánh bị từ chối nhiều lần sinh ra mất hứng, đành hậm hực tiễn khách: "Tốt, vậy khi khác chúng ta lại nói chuyện. Ngươi về đi. Bản chấp sự không tiễn."
"Tuân lệnh. Thuộc hạ cáo từ."
Trên đường về nhà trọ thì Nguyễn Long Duy mua vài cái bánh bao, tiện thể ghé vài tiệm sách tìm kiếm mua vài cuốn mỹ thuật của trường phái lõa thể để nghiên cứu khi rảnh. Ừm, là loại sách vô cùng thích hợp để thanh niên như hắn nghiên cứu.
"Chử đệ, không ngờ ngươi cũng yêu thích loại cấm thư này. Khặc Khặc. Ha ha ha. Cực lạc...." Vương Khiêm khoát vai Duy rồi cười to, miệng còn muốn hô to tên sách.
"Khục khục. Vương huynh, ta là đàn ông con trai. Trên đường đi khắp nơi đều nghe nói qua danh tiếng loại sách này, ta mua nó vì muốn xem thử một chút bên trong có cái gì mà thôi." Nguyễn Long Duy ho nhẹ mấy cái, nhanh trí lấy tay bịt lại miệng của Vương Khiêm.
Vương Khiêm lắc lắc đầu, mở miệng khuyên bảo: "Ngươi nếu đã như vậy thì vào thanh lâu tìm mấy cô nương mà nhìn. Cần gì phải đọc sách. Làm như này khác nào bỏ gần tìm xa đâu chứ."
Nhận thấy không thể bịt miệng của Vương Khiêm được nữa, Nguyễn Long Duy giả thành mắt điếc tai ngơ, tăng tốc bước chân tách ra khỏi đối phương, mang theo khuôn mặt đỏ bừng trở về phòng trọ.
Việc vừa rồi chỉ như một khúc nhạc dạo đầu, rất nhanh liền trôi qua một bên. Nguyễn Long Duy bỏ ra một tuần liên tục luyện tạng và củng cố lại tu vi. Hiện tại Mộc pháp lực đã rất ổn định, nếu đem so sánh cùng Phong linh lực thì không khác gì một trời một vực.
"Cái này không ổn, tu vi tăng lên càng cao mà Phong pháp lực càng yếu thì sẽ bị người hữu tâm nhận ra. Như tên Hạo Khánh kia chẳng hạn. Trước mắt cần phải tập trung tìm kiếm phương pháp tu luyện Phong hệ, nếu không thì không thể tiếp tục tăng cao tu vi."
Nếu càng tu luyện thì trình độ sẽ càng tăng, người bình thường đa phần đều sẽ làm như thế. Trên đời này có mấy ai cưỡng nổi dụ hoặc tới từ tu vi tăng nhanh?
Tuy nhiên Nguyễn Long Duy không lựa chọn làm vậy. Hắn rất tâm đắc câu nói mà Trần Thanh ở Võ quán nói trước đó là một bước một dấu chân.
Điểm hại khi tu vi tăng lên quá nhanh là căn cơ bất ổn. Mặc dù chỉ tăng có hai tiểu cảnh giới quá nhanh nhưng thân thể của hắn cũng chịu phải một chút hơi quá tải, lâu lâu xuất hiện một vài chỗ tụ máu. Đây mặc dù chỉ là một chút tụ máu nhỏ, chỉ cần tập trung điều chỉnh khí lực trong cơ thể là có thể chữa lành nhưng vẫn là tai họa ngầm.
Cho nên Nguyễn Long Duy bỏ việc rèn luyện Mộc pháp lực sang một bên, dồn hết ưu tiên cho Võ đạo.
Lại nói đến Luyện tạng kỳ, hiện tại đã qua mấy tháng từ khi bắt đầu luyện tạng, Nguyễn Long Duy nhận thấy cơ thể mình bắt đầu xuất hiện thay đổi, dù thay đổi không đáng kể nhưng là dấu hiệu tốt. Tinh thần tốt hơn trước đó, luôn cảm thấy thoải mái dù cho thể lực hay pháp lực ở mức thấp (thuật ngữ phổ thông gọi là kiệt sức, kiệt lực). Ngoài ra, độc tố tich tụ trong cơ thể do căn cơ bất ổn gây nên đều được thanh lọc và đẩy ra ngoài.
Lại nói một chút về độc tố, Nguyễn Long Duy chủ tu Mộc thuộc tính nên vô cùng nhạy cảm đối với độc tố. Những độc tố này trước đó thường xuyên bị Mộc linh khí thanh trừ.
Sang tuần tiếp theo, Nguyễn Long Duy từ bỏ căn phòng ấm áp, thân yêu. Lưng hắn đeo cung cùng tiễn, đang ra ngoài tìm kiếm bia tập bắn.
Địa điểm luyện tập mặc là bìa của một khu rừng, nhưng lại tràn đầy thú hoang. Là một nơi thích hợp cho việc tập luyện. Nguyễn Long Duy tập trung nhớ lại những gì hắn từng xem trên TV cùng với công pháp [Vĩnh An Hỏa Tiễn] mà Hoàng sư huynh cho hắn "mượn" xem qua trước đó.
Đầu tiên, Nguyễn Long Duy đặt 2 bàn chân tạo thành 1 góc tương đương khoảng 60 độ, giữ trọng tâm cho cơ thể cân bằng. Tiếp theo, Duy cầm cung tên và điều hòa lại nhịp thở. Cung tên dài bằng nửa thân người, không quá cồng kềnh được nâng lên khỏi phần đầu rồi từ từ kéo dây cung. Sau khi kéo căng dây cung, tâm thần buông lỏng, hắn hít thở một hơi thật sâu và tập trung mọi sự chú ý vào mục tiêu để ngắm bắn. Từng sợi Phong linh lực truyền từ tay vào mũi tên.
"Là lúc này." Suy nghĩ ập đến trong đầu.
Long Duy thả nhẹ tay cầm phần đuôi mũi tên ra, tiếp tục giữ cung tại vị trí vừa bắn. Đôi mắt nhìn chăm chú vào mục tiêu là một con thỏ nơi phương xa.
Đùng.
Một tiếng như đạn bắn, mũi tên xé gió mà bay, không hề bị bất kì thứ gì cản lại tốc độ, ngược lại còn đang tăng tăng dần theo thời gian.
Rầm. Rầm. Rầm.
Theo sau là rất nhiều tiếng "rầm" vang ầm lên, bụi đá thi nhau bay lên, hóa thành một màn sương bụi, che kín hết một khoảng tầm nhin. Nguyễn Long Duy chạy lại gần, giờ lên tay trái vận dụng chân khí tung ra một chưởng.
Ầm.
Chân khí lao đến mạnh mẽ, lập tức thổi bay hết khói bụi, sương mù.
Lúc này, Nguyễn Long Duy nhìn thấy được con thỏ đã ch.ết. Nhưng cũng không phải do bị tên bắn ch.ết mà là do đá vỡ đập vào đầu mà ch.ết. Còn mỏm đá thì bị đâm xuyên ra một cái lỗ lớn, bên trong cắm ngang một mũi tên.
Không ngoài dự tính, Nguyễn Long Duy cố tình bắn mũi tên trật hướng, mượn gió bẻ măng, mượn đá săn thỏ. Chính là như thế!
Nguyễn Long Duy, trời sinh thần tiễn.