Chương 51: Hạo nhiên chính khí

"Bắn không tệ, lại còn sử dụng biện pháp giương Đông kích Tây. Xem ra Chử huynh thật sự có tài năng bắn tên lẫn mưu lược, sau này ắt sẽ nổi danh thiên hạ."
Từ sau lưng truyền đến một giọng âm thanh quen thuộc đến đáng ghét. Nguyễn Long Duy nghe thấy liền thấy lạnh sống lưng, cố nhủ lòng là nghe lầm.


"Bình tĩnh, bình tĩnh. Ta ở rừng. Sao có thể gặp được Hạo Khánh cơ chứ?"
Âm thanh càng thêm rõ ràng, đồng thời còn có một cánh tay nhẹ nhàng vỗ lên bả vai của Nguyễn Long Duy: "Chử huynh, ngươi không nghe thấy ta sao?"


Cảm giác ấm áp truyền đến vai khiến Nguyễn Long Duy thất vọng nhận ra sự thật. Hạo Khánh lại đến, may mắn là mình không dùng ra Mộc pháp lực, nếu không thì thật không tưởng tượng tên cô hồn này có thể vẽ bao nhiêu chuyện nữa.


Nguyễn Long Duy xoay người liền nhìn thấy một bộ áo trắng, tư thái tuấn tú tuyệt mỹ, nho nhã như thư sinh, trên người ẩn hiện ánh hào quang màu vàng nhạt. Duy cảm nhận được ánh hào quang này không đơn giản.


Hạo Khánh cầm quạt giấy màu vàng, bên trên viết một chữ Hạo, mỉm cười đối diện Nguyễn Long Duy, trong cặp mắt kia tựa như muốn nhìn thấu toàn bộ bí mật trên người hắn.
Dưới cái nhìn này, trong đầu Duy vội bật ra một cụm từ: "Mỹ nam đóng vai chính?"


Dù ngạc nhiên là thế nhưng Nguyễn Long Duy vẫn ra vẻ sợ sệt, gấp rút cúi đầu thi lễ: "Phó chấp sự đại nhân, ngài xưng hô như vậy ta thật sự không dám nhận."


available on google playdownload on app store


Hạo Khánh cười, lắc tay phủ nhận: "Chử huynh ta thấy ngươi năm nay tầm 23, 24 tuổi. Ta năm nay mới tròn 20, ta gọi ngươi là huynh không có gì sai. Hơn nữa hai ta vừa gặp đã thân. Chi bằng kết làm huynh đệ, thân càng thêm thân, há không phải chuyện tốt?"
Nguyễn Long Duy vô cùng khó hiểu, không nói nên lời: ""


Đây là loại tình huống gì? Vì sao ta lòi ra một tên đệ đệ? Còn nữa, hào quang trên người tên này không bình thường. Tuyệt đối không được bị lừa, đây tuyệt đối là bẫy!


Hai mươi tuổi Trúc Cơ kỳ dễ dàng bị gặp như thế? Dù cho ở đâu cũng là thiên tài tu luyện, sao có thể tùy tiện gặp mặt được?


Nguyễn Long Duy dù bị đánh ch.ết cũng không tin, ngoài miệng chân thành khẩn thiết từ chối: "Hạo đại nhân, ngài đừng nói đùa. Ta năm nay mới hai mươi hai, diện mạo tuy tầm thường nhưng lại vô cùng trẻ tuổi. Không thể nào nhận nổi tiếng xưng hô của ngài. Xin ngài gọi ta là Tiểu Chử, hoặc là Chử oa nhi đều được."


Hạo Khánh cười ha ha, chuyển chủ đề: "Ha ha, khi khác nói lại chuyện này. Hôm nay ta đến tìm ngươi vốn là có chuyện khác muốn nói. Nhưng hiện tại nhìn thấy cung tên này lại nổi hứng thú khác. Có thể cho Hạo mỗ mượn dùng không?"


Nguyễn Long Duy cung kính đưa hai tay cho Hạo Khánh sau đó lại thò tay ra sau lưng rút ra mũi tên đưa cho Hạo Khánh. Dù sau cúi đầu trước kẻ mạnh là lẽ thường tình, đặc biệt Hạo Khánh hiện tại còn là kẻ mạnh khó lường, sâu không thấy đáy.
"Tất nhiên là có thể. Hạo đại nhân, mời ngài bắn."


Hạo Khánh nhìn thấy Nguyễn Long Duy chỉ lấy ra một mũi tên thì trên mặt liền lộ rõ vẻ chán ghét, cười nói: "Cho ta ba mũi đi, một mũi không đủ vui."


Nguyễn Long Duy sảng khoái đồng ý, lại lấy thêm hai mũi tên đưa cho Hạo Khánh dùng. Sau khi Hạo Khánh nhận tên thì bắt đầu đi ngược về phía vị trí mà Nguyễn Long Duy từng đứng để ngắm tên trước đó. Hạo Khánh đưa ba mũi tên vào thân cung rồi kéo căng dây cung. Duy ở bên cạnh quan sát, cảm thấy mọi cử động của người này đều vô cùng gọn gàng dứt khoát, không có nửa điểm dư thừa. Nếu như đem hai người cùng so thì rõ ràng là một trời một vực. Đúng lúc này, khi Hạo Khánh chuẩn bị buông dây cung thì lại nói ra một câu:


"Tam tiễn xuyên tâm".


Giọng nói không lớn nhưng âm vang lại truyền khắp cánh rừng. Lúc này, trên thân của Hạo Khánh tỏa sáng rực rỡ, được hào quang hoàng kim bao phủ. Đồng thời, ba mũi tên được hấp thu ánh sáng, được tăng thêm một loại lực lượng. Nguyễn Long Duy không nhận ra được lực lượng này là gì nhưng lại có cảm giác quen thuộc vô cùng.


Khi mà Long Duy còn chưa kịp nghĩ ra cảm giác quen thuộc này đến từ đâu thì phía trước đã phát ra ba tiếng "Đùng, Đùng, Đùng" thật to như từ đại pháo bắn ra.


Tên bay nhanh như đạn bắn, xuyên thẳng vào mỏm đá, toàn bộ đều ghim thẳng vào mũi tên mà Nguyễn Long Duy bắn ra khi nãy. Cả 3 mũi tên đồng loạt xuyên thẳng vào chính giữa mũi tên đầu tiên, khiến nát thành từng mảnh. Không chỉ dừng lại ở đó, ba mũi tên tiếp tục đâm xuyên qua mỏm đá bay đến tận phía bên kia rừng mới dừng lại.


Hạo Khánh nhìn thấy cảnh này, trên mặt tràn đầy vui vẻ, hài lòng mỉm cười, đưa cung tên trả về cho Nguyễn Long Duy.
"Chử huynh, ta lỡ tay làm hư mất một mũi tên, lại còn bay mất ba cái. Tổng cộng bốn mũi tên này ta bồi thường một trăm linh thạch được chứ?"


Nguyễn Long Duy vẫn còn bị ba mũi tên kia làm cho ngây ngốc, lắc đầu như con lật đật, nói: "Không cần, Hạo đại nhân tận tay dạy ta bắn cung. Đây là vinh dự của ta, vì sao phải bồi thường? Tuy nhiên có một chút vấn đề ta không hiểu, mong được giải đáp."


Hạo Khánh nghe được ý trong lời của Nguyễn Long Duy, thu hồi lại nụ cười rôi hỏi: "Ý của Chử huynh là câu nói kia? Hay còn là hào quang tỏa ra sau đó?"


"Gọi hào quang cũng không đúng. Nói cho chính xác thì lúc đó hiện ra một luồng khí từ trong cơ thể ta, đây là lí do mà ba mũi tên kia có uy lực mạnh như, được gọi Hạo Nhiên chính khí."
Nguyễn Long Duy lẩm bẩm: "Hạo nhiên chính khí? Là Hạo Nhiên chính khí của Nho gia?"


Hạo Khánh gật gật đầu, lại lắc đầu: "Trong sách có ghi chép: Chính khí hạo nhiên này là chính đại quang minh nhất, là rắn chắc mạnh mẽ nhất, dùng chính trực để bồi dưỡng nó và không gây tổn hại nó thì nó sẽ lấp đầy giữa trời đất. Chính khí hạo nhiên này tương xứng hợp với Nghĩa và Đạo. Nếu mất đạo nghĩa thì cái khí này cũng sẽ theo đó mà mất đi. Chính khí hạo nhiên này phải dựa vào đạo nghĩa hành xử lâu dài thì mới có thể bồi dưỡng được, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên làm việc nghĩa mà thành được. Người làm được như vậy mới có thể gọi là Hạo Nhiên chi tâm.


Nho gia hành xử theo đạo nghĩa thì có thể có Hạo Nhiên chi tâm. Đạo gia hành xử theo đạo nghĩa thì cũng có thể có Hạo Nhiên chi tâm. Thế gian vạn đạo, không phân tả hữu.
Chử huynh, ngươi nghe những lời này có hiểu không?"


Nguyễn Long Duy đương nhiên hiểu Hạo Nhiên chính khí là gì nhưng hắn lại không hiểu ý của Hạo Khánh khi lại nói với mình những lời này. Hắn hỏi:
"Hạo đại nhân, vì sao lại nói những lời này cùng ta? Chẳng lẽ cũng là vì ngài vừa gặp ta đã thân?"


Hạo Khánh nhìn chăm chú Nguyễn Long Duy rồi cười nói: "Không sai. Bởi vì trên người của ngươi có Hạo Nhiên chi tâm nên cơ thể xuất hiện một chút nhỏ Hạo Nhiên chính khí. Nhưng số lượng lại ít đến đáng thương nên khó có thể nào phát giác. Vả lại nó còn đang bị một loại lực lượng khác trong cơ thể của ngươi đồng hóa."


Nguyễn Long Duy thắc mắc hỏi: "Ta sống lười biếng, ít giúp đỡ người khác, vì sao lại có Hạo Nhiên chi tâm hay Hạo Nhiên chính khí? Hơn nữa, nếu như ta thật sự có vì sao ta lại không biết?"


Hạo Khánh nói: "Hạo nhiên chi tâm trên người của ngươi mới được định hình không lâu, ta đoán là khoảng 3-4 năm trước nó mới được dưỡng sinh ra. Đã vậy, khi đó ngươi ở một nơi có linh khí rất yếu, thậm chí không có, cho nên Hạo Nhiên chính khí không thể phát triển. Chắc là gần đây ngươi ra ngoài, cho nên Hạo nhiên chính khí mới được tiếp xúc với nhiều linh khí hơn, từ đó bắt đầu phát triển. Hiện tại cũng có thể tạm nói là sơ nhập."


Hạo Khánh dùng một lời đã đoán ra tình cảnh trước kia của Nguyễn Long Duy. Đây gọi là chênh lệch đẳng cấp, một cái liếc mắt đã nhìn thấu. Nguyễn Long Duy thầm cầu nguyện Hạo Khánh không có ác ý, nếu không lần này hắn khó thoát ch.ết.


Ai có thể chắc chắn được tên mỹ nam này không thèm muốn thân thể hắn đây? Xui xẻo lại đem hắn đi hút khô, nấu hắn làm đan dược.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Long Duy liền sợ hãi, lưng áo ướt đẫm lúc nào không hay.


Hạo Khánh cười, nói: "Chử huynh, không cần hoảng. Ngươi có thể tin tưởng ta. Ta và ngươi đều mang Hạo Nhiên chi tâm thuần khiết. Sẽ không làm những việc táng tận lương tâm như ngươi tưởng tượng.


Như ta đã nói, chính khí hạo nhiên này phải dựa vào đạo nghĩa hành xử lâu dài thì mới có thể bồi dưỡng được, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên làm việc nghĩa mà thành được. Cho nên ta là người mà ngươi có thể tin tưởng. Ít nhất nếu ta muốn đối phó với ngươi thì sẽ không dùng cách như vậy."


Nguyễn Long Duy nghe xong, chợt hiểu ra, lại hỏi: "Hạo đại nhân, như vậy cách dùng của Hạo Nhiên chính khí là như thế nào? Phải chăng chúng ta cần đọc thơ thì mới có thể điều khiển nó?"


Hạo Khánh nhẹ nhàng lật tay, đem một luồng Hạo Nhiên chính khí từ trong cơ thể đi ra ngoài để cho Nguyễn Long Duy tiện quan sát rồi nói:


"Không cần, chỉ cần ngươi nói ra lời đúng như đạo nghĩa của ngươi, thì nó sẽ giúp ngươi làm việc. Ví dụ khi nãy ta muốn dùng mũi tên bắn xuyên mõm đá, chính là ta thật sự muốn như vậy. Hạo Nhiên chính khí đương nhiên sẽ giúp ta."


"Ngoài ra, Hạo Nhiên chính khí có thể thay thế cho linh khí, giúp ngươi tự luyện hóa kinh mạch tắc nghẽn, từ đó một đường đột phá không gặp trở ngại."


Nguyễn Long Duy nghe vậy thì vô cùng vui mừng, nhưng trong lòng vẫn còn nghi hoặc: "Nhưng nếu như dùng Hạo nhiên chính khí như vậy thì chẳng khác nào dùng đan dược tăng lên tu vi. Như vậy chả phải là được không bù mất hay sao?"


Hạo Khánh vỗ trán chính mình, tự nhủ bản thân giải thích quá tệ khiến cho Chử huynh hiểu lầm, bèn nói lại: "Chử huynh, ngươi hiểu sai rồi. Ý của ta là Hạo Nhiên chính khí được con người rèn dưỡng bên trong mình, sau đó được thiên địa công nhận. Từ đó Hạo nhiên chính khí cùng thiên địa linh khí cộng minh, Hạo nhiên chính khí tăng cao thì pháp lực cũng sẽ tăng cao. Dùng Hạo nhiên chính khí luyện hóa kinh mạch tắc nghẽn cũng như khi dùng linh khí luyện hóa, không hề mang lại tai họa ngầm."


Nguyễn Long Duy gật đầu, tỏ ra đã hiểu: "Đa tạ Hạo đại nhân dạy bảo. Chử mỗ ngày sau nhất định báo tạ."
Đây là lời thật lòng. Hạo Khánh nói ra những điều vừa rồi vô cùng chi tiết, giúp cho hắn đỡ phải đi một quãng đường vòng.


Hạo Khánh lắc đầu, cười nói: "Không cần như thế, Chử huynh khách sáo rồi. Ta và ngươi gặp nhau là duyên, trên đời này khó nhất là gặp được người dưỡng dục ra Hạo nhiên chính khí thuần khiết như hai ta. Ngay cả nơi từng được coi là Hạo Nhiên thánh địa bây giờ cũng đã biến thành thối nát. Ai, chỉ biết tự trách mà thôi." Hạo khánh nói đến đoạn cuối, trên mặt hiện ra một vệt buồn bã hiếm thấy, rất nhanh lại hóa thành nụ cười, giống như muốn quên đi nỗi buồn vừa rồi. "Thôi, ngày khác ta sẽ lại nói tiếp thêm về Hạo nhiên chính khí, hiện tại Hạo Nhiên chính khí trong cơ thể Chử huynh vẫn còn chưa hoàn chỉnh, trước hết cứ tập trung tu luyện tăng cao tu vi là được. Cũng nên trở lại chính sự rồi. Hôm nay ta đúng thật có việc cần tìm ngươi."






Truyện liên quan