Chương 53: Phệ Hồn Thảo, Dưỡng Hồn Thảo
Phệ Hồn Thảo sở hữu công dụng như tên, có thể ăn mòn thần hồn của sinh vật. Tuy nhiên tốc độ ảnh hưởng lại vô cùng chậm, thông thường chỉ thôn phệ thần hồn bằng với của một con kiến, sau đó lại tốn thêm một hai ngày để cho nó tiêu hóa. Ngoài ra, cơ thể con người mỗi ngày chỉ có thể bị Phệ Hồn Thảo cắn nuốt một lần. Nếu như Phệ Hồn Thảo cảm ứng được trong thần hồn đã bị một cái Phệ Hồn Thảo khác thì nó sẽ không thôn phệ thần hồn.
Nguyễn Long Duy vô cùng hứng thú với loại cỏ này. Bởi vì hắn biết cơ chế "lờn thuốc" của cơ thể, ví dụ khi ta uống một loại thuốc quá nhiều thì sau lâu ngày cơ thể sẽ tạo ra một loại kháng sinh. Vì vậy, Nguyễn Long Duy có một ý tưởng táo bạo.
Sẽ ra sao nếu hắn cũng cho Phệ Hồn Thảo cắn nuốt thần hồn, từ đó để cơ thể sinh ra kháng sinh? Nguyễn Long Duy cũng không sợ thần hồn bị hao tổn, bởi vì lượng hao tổn này rất nhỏ, hắn chỉ cần dùng Dưỡng hồn Đan mỗi ngày để bổ sung là đủ.
Ngoài ra, trong Độc Thư có nhắc đến một loại cỏ tên là Dưỡng Hồn Thảo. Công dụng ngược lại với Phệ Hồn Thảo, mỗi ngày ôn dưỡng một phần nhỏ của linh hồn. Nguyễn Long Duy dùng Dưỡng Hồn Thảo đặt trên người để ôn dưỡng thần hồn. Như vậy là mất một được hai, linh hồn không thể bị tổn hại được.
Vừa có thể bồi dưỡng thần hồn mạnh lên, vừa có thể kháng lại nguy cơ bị đoạt xá trong tương lai. Việc này khiến hắn vô cùng hào hứng. Tuy nhiên, Duy cũng không ngốc nghếch, trước đó đã thí nghiệm qua trước với một con chuột. Sau 1 tháng con chuột không ngừng được ôn dưỡng linh hồn thì tinh thần không hề đi xuống, ngược lại còn vô cùng minh mẫn.
Lần này, Nguyễn Long Duy đi đến Linh Khí Đường là để lấy một cái khăn đóng. Khăn đóng màu xanh lam, sợi vải được dệt từ tơ của linh tằm, bên trong được thiết kế để đựng được hai loại Phệ Hồn Thảo và Dưỡng Hồn Thảo. Cái này là thành quả thiết kế của hắn và Tư Mã chưởng quầy.
Nguyễn Long Duy búi gọn tóc, tay cầm khăn đóng đội lên đầu. Thật sự là rất thoải mái, trước giờ để tóc dài xõa ra thật sự vướng víu. Nguyễn Long Duy vô cùng hài lòng với sản phẩm, hắn tiện tay boa thêm 20% tiền típ cho thị nữ cùng Tư Mã chưởng quầy. Hiện tại bởi vì có công lao nên Nguyễn Long Duy và Vương Khiêm đều được ban thưởng không ít linh thạch. Cuộc sống vô cùng thư thái.
Sau khi lấy xong được món hàng, Nguyễn Long Duy bước về phòng trọ, thu dọn đồ đạc trở về Hòa quốc.
"Chử đệ, cuối cùng cũng chịu về rồi? Ta còn tưởng ngươi muốn gặm nát đống sách kia đến già." Vương Khiêm chờ đợi Nguyễn Long Duy 2 tháng, bực mình than thở.
Nguyễn Long Duy gãi gãi đầu, nói câu xin lỗi: "Vương đại ca, đã để ngươi phải chờ lâu. Lần này, ta thật sự là quá đắm chìm bên trong đó, không cẩn thận quên mất ngày tháng. Thông cảm nha."
Vương Khiêm cười nói: "Được rồi, về nhanh thôi. Ta còn phải về nhìn gia đình một chút."
Trải qua mấy tháng ở chung, Nguyễn Long Duy cũng hiểu rõ hơn về Vương Khiêm, Vương Khiêm tuy là Luyện Khí kỳ tầng bốn, nhưng chỉ mang Tứ linh căn, khi còn nhỏ thất bại gia nhập tông môn, bây giờ đã hơn 30 tuổi vẫn chỉ mới luyện khí 4 tầng, trong lòng sớm đã bỏ mộng trường sinh, chỉ cầu một công việc kiếm sống, dành dụm một chút tiền nuôi dưỡng con cháu, sau này sống một cuộc đời an bình cùng thê thiếp.
Nguyễn Long Duy mỉm cười, gật gật đầu: "Được, bây giờ về."
Trên đường về, hai người mướn một tên phu xe, ngồi trên một chiếc xe ngựa. Tuy rằng cưỡi ngựa sẽ nhanh hơn, nhưng ngồi xe ngựa có thể tu luyện. Đối với Luyện khí kỳ tu sĩ, tu luyện không ngừng mới có thể làm linh khí hài hòa trong đan điền, từ đó luyện hóa kinh mạch dễ dàng hơn, làm việc quá sức sẽ chỉ ảnh hưởng đến căn cơ. Dù sao, tu sĩ vẫn là từ phàm nhân đi lên.
Lần này, Nguyễn Long Duy và Vương Khiêm đi thẳng từ Tấn quốc về Thục quốc rồi về Hòa quốc, không đi qua Ngụy quốc nữa. Mấy tháng trước, chi nhánh của Tiêu thủy thương minh tại Thục quốc đã bị Hạo Khánh âm thầm "ghé tay" tự tay thanh trừ sâu mọt. Đáng tiếc một điều là Quách quản sự không hổ danh cáo già, đã sớm chạy đi từ trước.
Một đường thông thuận trở về Hòa quốc, hai tháng sau, hai người đặt chân trước cửa Tiêu Thủy thương hội.
Nguyễn Long Duy nhìn thấy cánh cửa, tay hắn cầm túi quà, mỉm cười lẩm bẩm:
"Cuối cùng về, lần này thu hoạch ngoài ý muốn nhưng trước đó cũng đã được Mục lão dặn dò cẩn thận. May là không xảy ra sai lầm."
Cửa tiệm mở, giọng nói của Mục lão ở bên trong vang lên: "Mau vào, còn chờ gì nữa, các ngươi muốn lão già này phải ra tận cửa đón à."
Bên trong phòng, Nguyễn Long Duy và Vương Khiêm cầm tách trà trên tay, được Mục lão tự mình rót.
Mục lão: "Lão phu đã thu đến tin tức. Nghe nói các ngươi giữa đường bị Lâm Bảo và Thái sư tập kích. Đây là lỗi của ta, nhìn người sai lầm, vẫn còn may các ngươi đều bình an vô sự."
Vương Khiêm lắc đầu quả quyết: "Không, Mục lão ngươi nhìn người không lầm. Chử đệ vô cùng tài giỏi, ta làm bảo tiêu từ năm 15 tuổi đến nay còn chưa từng thấy qua Luyện khí kỳ tầng một nào phản sát Luyện khí kỳ tầng ba trong một nốt nhạc. Thực lực này xứng danh thiên kiêu. Lại nói,..."
Vương Khiêm bắt đầu tâng bốc Nguyễn Long Duy lên mây, Mục lão và Tiểu Ninh thì ở một bên vừa nghe vừa cười. Tuy nhiên, Nguyễn Long Duy vừa rồi lại có cảm giác lạnh sống lưng, giống như có ai đang dòm ngó mình, như là sư tử rình con mồi. Nguyễn Long Duy trấn định bản thân, nhắm mắt lại cảm nhận bốn phía nhưng không tìm thấy được gì chỉ đành bỏ qua. Duy không hoài nghi nhóm ba người Mục lão. Dù sao, hắn ngồi đối diện thấy hết mọi thứ, không thể nào không nhận ra được một dấu vết nào.
Sau đó, Nguyễn Long Duy lấy ra phong thư, giao cho Mục Lão: "Mục lão, thư này là của Hạo phó chấp sự gửi cho ngài. Trong thư còn nguyên vẹn, mong ngài nhận lấy."
Mục lão tay cầm lấy phong thư, không mở ra mà thu lại vào ngươi. Sau đó, Mục lão hiền lành mỉm cười, nói với Nguyễn Long Duy:
"Chử tiểu tử, theo là Vương tiểu tử nói thì ngươi chỉ trong vòng ba tháng đã có thể tiến vào Luyện khí tầng ba rồi. Nhưng vì sao đã thêm bốn tháng trôi qua nhưng ngươi vẫn chỉ dừng lại tại đó, tu vi dậm chân tại chỗ? Nếu gặp bình cảnh thì có thể nói ra, lão phu dù sao cũng là Luyện khí viên mãn, có thể chỉ bảo ngươi một hai."
Nguyễn Long Duy biểu lộ sắc mặt như thường, không ngoài dự tính, dù sao Ngụy quản sự cũng có tu vi Luyện khí viên mãn. Tuy nhiên, Vương Khiêm ở bên cạnh lại là tràn đầy kinh ngạc:
"Mục lão, ngươi có tu vi cao thâm như vậy sao? Suốt bao năm nay ta lại không hề biết, cứ nghĩ lão già ngươi chỉ có tu vi tám, chín tầng."
Đây là do Mục lão rất ít khi ra tay, chỉ làm nhiệm vụ kiểm tr.a hàng hóa và vận chuyển.
Mục lão cười, cũng không giấu giếm: "Nhiệm vụ của lão phu chỉ là trông coi thương hội mà thôi, không cần thiết phải biểu hiện ra tu vi cao làm gì. Nhưng các ngươi có biết lí do vì sao quản lý chi nhánh ở quốc gia phàm nhân phải có tu vi cao như vậy hay không?"
Nguyễn Long Duy nói ra suy đoán của mình:
"Theo ta suy đoán, quốc gia phàm nhân ở mặc dù không nhiều linh khí bằng các nơi khác tuy nhiên vẫn có thể sản sinh ra một số thiên tài địa bảo, giống như là nhân sâm lần trước."
Mục lão gật đầu, khuôn mặt hiện lên vẻ tán thưởng: "Đúng vậy, phàm nhân quốc tuy là không có các linh mạch cấp cao, nhưng dù sao cũng hội tụ linh khí. Sinh vật ở đây hấp thu linh khí, từ đó sinh ra "linh". Chữ "linh" này vô cùng huyền ảo, chính lão phu cũng không hiểu rõ. Vì vậy nên một trong số các lí do mà những thế lực lớn đều phân bố người đóng giữ tại phàm tục. Giống như Tiêu Thủy thương minh cho các quản sự tọa trấn mỗi quốc gia, nhằm tranh đoạt một chút cơ duyên, đem về cho thương hội."
Nguyễn Long Duy hỏi: "Các thế lực khác cũng có sao? Vì sao ta ở Hòa quốc chỉ tìm thấy được Tiêu Thủy thương hội. Còn nữa, chẳng lẽ Vĩnh An tông không quản những thứ này ư? Ta đã đọc qua không ít thư tịch, nơi này là địa bàn của bọn họ cơ mà?"
Mục lão lắc đầu giải thích:
"Thế lực khác cũng phân chia người sang các quốc gia khác, nhưng hiện tại Tây vực rất kém phát triển, cho nên ít bị thế lực lớn để ý đến, thành ra số chi nhánh cũng không nhiều. Hơn nữa, tu sĩ tu luyện đến Ngưng Đan kỳ đa phần đều sẽ phải lựa chọn gia nhập vào các thế lực lớn nên địa bàn của các thế lực đều sẽ ổn định, rất ít khi xảy ra vấn đề."
"Riêng Tiêu Thủy thương minh bởi vì có đặc tính phân bổ khắp nơi nên mới với một chút xúc tua chạm đến Tây vực, từ đó mới xây nên các chi nhánh này. Vĩnh An tông vốn chỉ là Địa cấp tông môn, không đáng phải bận tâm. Chúng ta tôn trọng Vĩnh An Tông chỉ là vì e ngại Vực chủ bên trên thôi. Cho nên việc phát triển ở đây không cần phải lo, trừ khi nào mấy cái Thiên cấp thế lực kia ngứa đòn thì đến lúc đó chúng ta mới cần phải động thủ."