Chương 54: Chử Lưu Manh
Nguyễn Long Duy nghe xong chợt hiểu. Trước giờ bản thân hắn vẫn còn đang xem nhẹ thực lực của Tiêu Thủy thương minh. Quả thật là ta a. Chọn đại công ty lại đứng vào hàng top. Mục lão dù chỉ là tu vi Luyện khí kỳ nhưng trong giọng nói lại tràn đầy kinh thường Vĩnh an Tông, không đem bọn họ đặt vào mắt, còn dám gọi Thiên cấp thế lực ngứa đòn.
Mục lão giống như đoán được suy nghĩ của Nguyễn Long Duy, vội vàng bổ sung thêm một câu:
"Tuy nói là như thế, nhưng nếu người của thương minh đi gây sự hoặc đắc tội với thế lực khác thì thương minh cũng không rảnh đi bảo hộ. Ngôn bất chính, danh bất thuận. Trừ khi ngươi được Đà chủ hoặc một trong 4 đại chấp sự để ý tới. Chịu ra mặt che chở cho ngươi."
Hiện tại, Tiêu Thủy thương minh phân bố ở Tây vực, đứng đầu là Đà chủ, tiếp đến là Tứ đại chấp sự, tiếp đến là Phó chấp sự rồi đến Quản sự. Bốn chức vụ này cứ lên một bậc sẽ là một đại cảnh giới. Như Mục lão, là Luyện khí kỳ. Hạo phó chấp sự là Trúc cơ kỳ.
Nguyễn Long Duy gật đầu, ngoan ngoãn trả lời Mục lão: "Mục lão, ta đã rõ. Ta sẽ chỉ tu luyện, không trêu chọc ai."
Mục lão gật đầu: "Tốt, nếu như không còn có gì, mọi người giải tán. Khi nào có nhiệm vụ lại thông báo."
Nguyễn Long Duy lấy ra một ít quà cho Tiểu Ninh và Mục lão sau đó cũng về phòng trọ. Trước đó khi còn không rõ nguyên nhân, Nguyễn Long Duy cảm giác chính mình không cần tìm nơi có linh khí nồng đậm, chỉ cần tùy tiện tu luyện ở đâu cũng đều hiệu quả. Hiện tại, hắn đã biết lí do. Bản thân hắn là thiên linh căn, hắn không cần đi tìm linh khí, linh khí tự đi tìm hắn. Nguyễn Long Duy bước vào phòng trọ cũ, bắt đầu tu luyện.
Trải qua một năm yên bình, không hề có nhiệm vụ truyền đến, sinh hoạt của Nguyễn Long Duy vô cùng đơn giản. Sáng ăn thịt, rồi luyện võ, trưa ăn thịt, rồi luyện khí, tối ăn thịt rồi tự vấn tâm, cố gắng dưỡng dục Hạo Nhiên chính khí trong người. Lâu lâu Tiểu Ninh sẽ ghé qua nhà hắn chơi, đem theo một ít trà của Mục lão.
Tuy rằng không cần phải đọc ra câu thơ vẫn có thể sử dụng được Hạo nhiên chính khí. Nhưng Nguyễn Long Duy tối nào cũng đọc thơ, bao gồm cả thơ học được ở Trái Đất hoặc là thơ văn hắn đọc được sau khi bắt đầu tu tiên, qua đó dùng chúng để tu thân, biến chúng thành chất dinh dưỡng cho Hạo Nhiên chính khí của bản thân.
Tối nay, một ngày đầu xuân, cũng như mọi ngày, Nguyễn Long Duy đang ngồi ở trong đình viện đọc thơ, vừa nhìn ngắm cảnh sắc ngày xuân:
"Nhàn trung tận nhật bế thư trai,
Môn ngoại toàn vô tục khách lai.
Ðỗ Vũ thanh trung xuân hướng lão,
Nhất đình sơn vũ luyện hoa khai."
Lúc này, ngoài cửa đình viện bỗng nhiên truyền đến tiếng nói của Mục lão.
"Đúng là một bài thơ hay. Chử tiểu tử ngươi đúng thật là cái gì cũng biết."
Nguyễn Long Duy ở bên trong đình viện, nghe thấy lời nói này liền vội vàng đứng dậy, mau chóng đi lại mở cửa, cung kính chào hỏi: "Mục Lão, không biết vì sao ngài lại tự mình đến thăm ta? Tiểu Ninh đi đâu rồi hay sao?"
Mục lão ngồi xuống ghế gỗ, lắc tay: "Không, hôm nay lão phu muốn đến nhìn ngươi một chút mà thôi."
Nguyễn Long Duy liền vội vã, lấy ra ấm trà, vội vàng pha trà cho Mục lão, khách sao nói:
"Đã để cho Mục lão chê cười, trà của ta vốn không uống bao giờ, mùi vị có lẽ sẽ hơi đắng chút."
Mục lão cũng không từ chối, yên lặng đợi chủ nhà pha trà, sau đó cầm lên uống một hơi vào cổ, lại hỏi: "Chử tiểu tử, vì sao một năm qua tu vi của ngươi vẫn không tăng? Phương pháp tu luyện tự sáng tạo gặp vấn đề sao? Đừng trách lão phu bao đồng nhưng tu vi chậm chạp tăng lên như vậy là không ổn."
Một năm qua, tu vi của Nguyễn Long Duy không tăng, tuy nhiên pháp lực trong người lại tinh thuần vô cùng, hắn luyện võ tăng cao thể chất, luyện khí tăng cao linh lực cùng pháp lực, ôn dưỡng thần hồn bằng Phệ hồn thảo, luyện đạo nghĩa của hạo nhiên bằng thơ từ. Bằng vào việc chăm chỉ rèn luyện Mộc pháp lực nên Phệ hồn thảo, Dưỡng hồn thảo thu được lợi ích không nhỏ, càng ngày càng phát triển. Tính đến nay, thần hồn của Nguyễn Long Duy đã mạnh lên gấp đôi.
Nhưng cái này là bí mật riêng tư khi tu luyện của mình cho nên Nguyễn Long Duy cũng không tiện nói cho Mục lão biết, đành biên soạn một cái cớ:
"Mục lão, dạo này công pháp của ta có vấn đề nên ta chuyển sang võ đạo tu luyện một chút. Đợi công pháp từ Tây vực chuyển tới thì ta sẽ tiếp tục đột phá Luyện khí tầng 4. Ngài cũng đừng quá lo lắng, chỉ là chậm lại một hai năm tu hành mà thôi. Sau này ta lại chăm chỉ bù vào đó."
Mục lão nghe vậy, ngoài mặt không biểu lộ thái độ gì nhưng sau lưng Nguyễn Long Duy lại xuất hiện vẻ lạnh buốt.
Ừm lại là cảm giác này? Đây là vì sao? Nguyễn Long Duy vội vàng đề phòng, nghiêm túc nhìn chằm chằm Mục lão, cẩn thận đánh giá một phen. Xung quanh không hề có ai, chỉ có một mình Mục lão. Đánh giá ở đây vừa là đánh giá xem kẻ địch là ai, vừa là xem xét chính mình phải làm thế nào để đối phó cùng Mục lão, tiên hạ thủ vi cường thế nào mới hiệu quả.
Nhưng đáng tiếc, suy nghĩ thế nào cũng không tìm ra được biện pháp. Luyện khí kỳ viên mãn ở gần mình, Nguyễn Long Duy tin chắc bản thân mình không đủ sức phản kháng. Đầu tiên là về công pháp Mộc hệ thiên về phòng thủ, không chú trọng tấn công, vả lại loại công pháp này còn thuộc cấp bậc thấp. Dù cho Nguyễn Long Duy đã điều chỉnh phương pháp tu luyện lại để phù hợp bản thân nhưng pháp lực không hề mạnh.
Tuy nhiên Mục lão không hề giống như có ý xấu với hắn. Nguyễn Long Duy vô cùng khó hiểu, cảm giác này là từ đâu ra? Sau hôm nay, phải suy nghĩ thật kỹ vấn đề này.
Mục lão ở một bên, không biết Nguyễn Long Duy đang suy nghĩ gì, nhưng khi nhìn thấy Duy đột nhiên tăng lên đề phòng thì Mục lão bèn lấy ra một cái ngọc giản, đưa cho Nguyễn Long Duy.
"Chử tiểu tử, đây là Phong thuộc tính công pháp từ trụ sở gửi tới cho ngươi. Từ giờ cố gắng tập trung tu luyện là được.
Còn có một việc, ta gần đây phải ra ngoài một phen, tầm một năm, hai năm nữa mới trở về. Khi rảnh không tu luyện thì phiền ngươi thường xuyên ghé qua thăm Tiểu Ninh một chút. Con bé dù sao vẫn còn nhỏ, lão già ta cũng không an tâm để nàng quản lý thương hội một mình."
Nguyễn Long Duy nhận lấy ngọc giản, gật đầu đáp ứng. Hắn cũng không rõ ràng Mục lão đi đâu, nhưng hắn vốn không thích bao đồng, không muốn quản việc người khác.
"Mục lão yên tâm, ta sẽ dòm chừng Tiểu Ninh. Ngươi cũng không cần quá lo lắng, ta thấy nhân viên phụ giúp cho thương hội cũng rất tốt, đều có thể thay ngài chăm sóc Tiểu Ninh."
"Được, vậy lão phu cũng an tâm ra ngoài."
Sau khi đưa tiễn Mục lão, Nguyễn Long Duy không vội mở ra ngọc giản tu luyện ngay mà là tiếp tục sinh hoạt như thường. Hiện tại tu vi không gấp để tăng cao, củng cố căn cơ mới là quan trọng.
Mục lão tuy rằng có thể cảm nhận tu vi của hắn không tăng lên, nhưng vẫn có điều mà Mục lão không thể biết. Bên trong linh căn của Nguyễn Long Duy hiện tại thì các đoạn đứt gãy đang dần được chữa trị, các vết nứt sắp sắp kín lại hoàn toàn.
Nếu như trước đây Phong-Mộc bị Chân khí cưỡng ép buộc vào nhau, thì hiện tại đã không còn cần thiết. Phong-Mộc 2 thuộc tính chung sống cùng nhau không còn có hiện tượng bài xích. Đây là nhờ Nguyễn Long Duy bỏ công ngày đêm luyện hóa Mộc linh khí, lợi dụng nó để chữa trị linh căn, đồng thời khiến cho cả hai trở nên quen thuộc. Có thể so sánh như một chàng trai ngày nào cũng sáp lại ở bên cạnh cô gái, mặc dù ban đầu cô gái không nguyện ý nhưng một, hai năm liên tục thì sẽ khác.
Lại ba tháng trôi qua, hôm nay Nguyễn Long Duy ghé sang Tiêu Thủy Thương hội thăm Tiểu Ninh.
Tiểu Ninh hiện tại đang ngồi nhìn sổ sách, vừa cầm cái bánh ăn. Nguyễn Long Duy lại gần, giựt lấy cuốn sổ trêu đùa cô bé: "Em gái Ninh, sao lần nào ta tới đây cũng không thấy ngươi chịu khó tu luyện vậy. Ngươi năm nay đã lên tám tuổi. Lười biếng không chịu tu luyện là không tốt đâu."
Khuôn mặt Tiểu Ninh đỏ bừng, miệng còn đang nhai bánh, hai tay giơ lên nắm đấm về phía Nguyễn Long Duy, bực mình mắng mỏ: "Chử khốn nạn, Chử lưu manh. Ai cho ngươi gọi bản quản lý là em gái? Hơn nữa, bản quản lý đã là Luyện khí tầng hai, ngươi gà mờ Luyện khí tầng ba mới là làm biếng tu luyện."
Nguyễn Long Duy nhìn thấy khuôn mặt em bé của Tiểu Ninh đang bắt đầu thay đổi, hai má bánh bao phúng phính bắt đầu biến mất, khuôn mặt càng ngày càng sắc sảo. Hắn thầm nghĩ tương lai bé con này sẽ là một cái phú bà. Ừm, là dạng phú bà mặc đồ bó sát suốt ngày cầm roi quát tháo nhân viên.
Ghi chú: Bài thơ tên Mộ xuân tức sự- Cảnh sắc cuối xuân của tác giả Nguyễn Trãi.