Chương 55: Chử Bảo Mẫu
Nguyễn Long Duy lấy tay nhấn nhấn cái đầu nóng của tiểu cô nương, tiếp tục trêu: "Bé gái Ninh, ca ca đến tìm ngươi chơi là vì sợ ngươi buồn đó. Gác công việc sang một bên, về rồi lại làm tiếp. Ca ca dẫn ngươi đi tìm Vương đại ca chơi. Mục lão dặn dò ta phải quan tâm ngươi, ca ca ta đây cũng không thể để cho ngươi làm đến ch.ết trước khi Mục lão về nha."
Tiểu Ninh nghe đến đây, nước mắt đã chảy xuống, nàng thút thít nói: "Hu hu. Chử lưu manh, ngươi tha cho bản quản lý đi. Hu hu. Gia gia sợ ta buồn chán mới nhờ ngươi nhưng ta không hề buồn chán. Ngược lại mỗi lần ta gặp ngươi đều muốn tức ch.ết. Cho nên bản quản lý không cần đi chơi. Ngươi buông tha ta nha, nha, nha."
Nguyễn Long Duy vốn có ý định chọc giận Tiểu Ninh, mà là hắn nhận thấy Tiểu Ninh tu luyện quá nhanh, lại còn không chăm chỉ. Vừa đột liền tiếp tục tu luyện, không hề đánh bóng cơ sở. Hắn nghe Vương Khiêm nói qua, Tiểu Ninh tu luyện từ khi năm tuổi đến bây giờ đã tám tuổi, khi mở ra linh căn đã bắt đầu tu luyện đến Luyện khí kỳ tầng 2 viên mãn, sắp tới có thể sẽ đột phá đến tầng 3. Cứ đà này, căn cơ của nàng sẽ càng lúc càng bất ổn, cho dù nàng có lên đến luyện khí kỳ viên mãn chẳng khác nào một cái kim tự tháp xếp bằng bài giấy, gió thổi nhẹ cũng có thể đổ. Thử để Luyện khí kỳ tầng 4 Vương Khiêm đánh cùng nàng, có khi nàng còn không chịu được mười phút.
Cũng không phải tu luyện quá nhanh là không tốt, nhưng Nguyễn Long Duy đã đọc qua nhiều sách. Các thiên tài được bồi dưỡng từ nhỏ đều chỉ mất mấy tháng để tăng lên một tiểu cảnh giới. Nhưng đây là trường hợp của con nhà giàu, Tiểu Ninh không giàu, không có tiền nuốt một đống đan dược trợ giúp tu luyện.
Nguyễn Long Duy thấy cô bé khóc nhè thì cũng không trêu chọc, chân thành nói với nàng: "Tiểu Ninh, ngươi ngươi nghe ca ca, đi ra ngoài chơi. Ngươi còn nhỏ không nên bị gò bó. Lần trước chúng ta dẫn ngươi đi nhìn mấy cái thôn quê, đúng thật là có hơi chán. Lần này, ta chọn một nơi khác, vô cùng là thú vị."
Tiểu cô nương bị lời này khơi gợi tò mò, nín khóc, dụi mắt hỏi: "Nơi nào mà thú vị?"
Nguyễn Long Duy nhìn thấy đối phương đã rơi vào tròng, liền tung ra lưới: "Đi vào rừng săn bắt thú, nghe nói trong đó có nhiều hồ ly lắm. Ca ca thấy ngươi rất hay đọc sách có hình hồ ly. Ca ca bắt cho ngươi một con về nuôi có được không?"
Tiểu Ninh nghe thấy như vậy, hai mắt sáng rực lên, liền xém chút đã mở miệng hô to đồng ý, nhưng nàng biểu hiện ra vẻ mặt lưỡng lự.
Nguyễn Long Duy bắt đầu vung tay thu lưới, nói câu quyết định: "Ngươi nghe ca ca, đi vào rừng săn bắt thú rừng, ca ca tiện tay nướng mấy chục xiên thịt cho ngươi ăn. Không phải lần trước ngươi rất thích ăn thịt xiên nướng tẩm gia vị hay sao? Lần này ngươi sẽ được ăn thỏa thích."
Tiểu Ninh lúc này cùng với cô bé cáu kỉnh ở vào năm phút trước giống như hai người khác biệt, đã hoàn toàn bị rơi vào cám dỗ, nàng lia lịa gật đầu, giơ ngón tay út lên hỏi: "Chử lưu manh khi nào chúng ta xuất phát? Còn nữa, ngươi phải móc tay hứa với ta, không được nuốt lời."
Nguyễn Long Duy mỉm cười, lại nhắc nhở: "Được thôi. Ngươi tranh thủ bàn giao công việc cho mọi người rồi hãy đi. Chúng ta có thể phải rời đi vài ngày."
"Được, một lát là xong ngay." Tiểu Ninh hớn hở trả lời.
Buổi trưa, trời chiếu thẳng vào cây cột mà không đổ bóng. Nhóm ba người Nguyễn Long Duy ngồi trên xe ngựa khởi hành đi vào rừng. Vương Khiêm ngồi ở ghế đánh xe, vừa cười vừa nói: "Tiểu Ninh, nghe nói ngươi muốn bắt hồ ly về nuôi? Ta nghe đồn hồ ly hóa thành tinh sẽ đẹp lắm đấy, coi chừng sau này ngươi bị nó câu hồn lạc phách, tình nguyện làm lô..." Lời còn chưa dứt đã bị tiếng ho của Nguyễn Long Duy chen vào.
Nguyễn Long Duy âm thầm oán trách. Ở cái thế giới này, mọi người ở thế giới này nói chuyện rất lịch sự tao nhã. Vì sao tên Vương Khiêm này lại thô tục như thế?
"Khục khục. Vương đại ca, ngươi là tu tiên giả, cũng có con rồi, nói chuyện cho tinh tế một chút. Khục khục."
"Ha ha, Chử đệ. Con người ta thô tục quen rồi. Có cái gì phải ngại. Lại nói, ta vừa nãy là lo lắng mới nhắc nhở cho Tiểu Ninh." Vương Khiêm cười nói.
Tiểu Ninh ở một bên thì miệng còn đang há to, không biết là nàng nghe không hiểu hay là không quan tâm đến hai người này nói nhảm, trong đầu nàng chỉ nghĩ đến việc mình sắp được có một bé tiểu hồ ly nên vô cùng vui vẻ, hai mắt híp lại mỉm cười thật tươi.
Trên xe cứ như vậy trôi qua, đến tầm tối mọi người đã đến bìa rừng. Nguyễn Long Duy trổ tài bắn tên, một mũi tên luôn trúng rất nhiều đích, nhờ đó luôn có thể tiện tay thu thập được chỉ một con mồi. Tiểu Ninh thì đi xung quanh thu thập nấm cùng linh thảo các loại để nấu canh súp. Vương Khiêm thì điều khiển thổ thuộc tính, xây dựng tạm nhà bếp và nhà đá cho mọi người ở. Đây là vì Tiểu Ninh còn nhỏ, Nguyễn Long Duy sợ nàng không chịu được gió đêm. Nếu như chỉ có hai người Nguyễn Long Duy cùng Vương Khiêm thì lại khác, không cần chuẩn bị quá nhiều, một đốm lửa nhỏ đã đủ.
Vương Khiêm nhìn thấy đám thú rừng bị Nguyễn Long Duy mang về, rầu rĩ nói:
"Chử đệ, hiệu suất bắn tên của ngươi quá kinh khủng, bách phát bách trúng. Tuy nhiên, lần sau ngươi có thể nhẹ tay được không? Vì sao lần nào trên người bọn thú này cũng giống như bị đá va đập mạnh vào vậy, còn nữa vì sao không thấy vết mũi tên đâm vào?"
Tiểu Ninh cũng cằn nhằn: "Chử ác quỷ, sao ngươi có thể độc ác như vậy chứ? Giết chúng là đủ rồi, cần gì phải tr.a tấn bọn chúng như vậy?"
Nguyễn Long Duy trong lòng không hiểu, hắn giết bọn thú vô cùng nhanh gọn, làm gì mà tr.a tấn? Tất cả đều ch.ết trong một khoảnh khắc, không con nào sống nổi a. Nghĩ như vậy nhưng hắn không nói ra, lại trả lời:
"Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Mau mau gọt cây gỗ làm xiên thịt, chúng ta cùng nhau nướng bọn chúng lên."
Nguyễn Long Duy một bên vận dụng công pháp Phong thuộc tính, một bên cầm ngọc giản xem công pháp. Cái này là mấy ngày gần đây hắn mới đọc qua một chút. Tuy không thành thạo nhưng cũng nắm được đại khái, từ đó thôi diễn ra công pháp mới cho mình. Tuy dùng từ thôi diễn công pháp nghe rất hoa mỹ nhưng nói thô tục một tí thì chính là xào nấu một đống thuật pháp tu luyện lại làm một để tìm ra phương pháp phù hợp nhất với bản thân.
Đúng vậy, trước đó Nguyễn Long Duy thôi diễn không ra công pháp hệ Phong nhưng lại rất thường xuyên sử dụng Phong linh lực nên ý tưởng có rất nhiều, bây giờ chỉ cần tìm hiểu trong quyển công pháp mà Mục lão đưa là có thể từ đó suy diễn thành công công pháp của chính mình.
Tuy vậy, Duy cảm thấy tu luyện công pháp của chính mình vẫn tốt hơn. Công pháp của người khác giống như bản công pháp Mộc thuộc tính hắn đang tu luyện vẫn có vài chỗ không ổn.
Nguyễn Long Duy đã thôi diễn xong, hắn dồn Phong pháp lực vào tay, vận chuyển pháp lực theo biên độ giống trong ngọc giản. Lúc này, từng sợi pháp lực Phong hệ tập trung ở trên lòng bàn tay không ngừng chui vào người của từng con thú, dần dần dung nhập vào từng lỗ chân lông, sau đó điên cuồng thổi ngược ra ngoài, đẩy tất cả lông thú ra khỏi người. Nguyễn Long Duy thôi diễn công pháp, chính là công pháp vặt lông thú!
Vương Khiêm đứng ở một bên vỗ tay: "Chử đệ, ngươi mới nghĩ ra chiêu mới? Vì sao lần trước chúng ta săn thú không thấy ngươi dùng?cái này thật sự rất là tiện lợi nha. Không phải bỏ thời gian ra vặt lông, chúng ta vẫn có thể ăn da hổ nướng. Thời gian rảnh có thể ngủ nhiều hơn rồi."
Nguyễn Long Duy ở một bên, khuôn mặt không hề che giấu vẻ đắc ý, cười ha hả: "Ha ha ha. Vương đại ca, chỉ ngươi hiểu ta. Ta mới kết hợp công pháp mà Mục lão cho cùng với chút ý tưởng trong đầu."
Vương Khiêm nghe như vậy, hỏi: "Ngươi sáng tạo ra sao? Đặt tên chưa?"
Nguyễn Long Duy lắc đầu: "Chưa cần thiết, ta còn phải hoàn chỉnh công pháp của chính mình. Trong đầu còn rất nhiều thứ cần phải thử nghiệm. À đúng rồi ngươi có biết ở đâu bán bong bóng hay không?"
Vương Khiêm nghe đến hai từ "bong bóng" mắt sáng to, dồn dập hỏi: "Chử đệ, ngươi để ý cô nương nhà nào rồi? Tiến tới nhanh như vậy sao, phải cần tới bong bóng cá rồi?"
Nguyễn Long Duy sầm mặt, nghiêm túc nói: "Không phải bong bóng cá, mà là bong bóng cao su. Loại mà cho trẻ con chơi."
Vương Khiêm sắc mặt thất vọng, rầu rĩ hỏi: "Để làm gì?"
Nguyễn Long Duy mỉm cười, trên tay liên tục vận chuyển chân khí, xoay tròn thành từng luồng, chậm rãi mở miệng nói ba chữ: "La Toàn Hoàn."
(Bong bóng cá: công dụng như bcs, dùng vào thời cổ đại)
(La toàn hoàn: rasengan)