Chương 70: Xin ứng lương, mua đồ tốt
Hải Triều bí cảnh.
Xung quanh toàn là nước, sóng biển ào ạt vỗ, Nguyễn Long Duy và Phí Vũ đang tìm cửa ra của Hải Triều bí cảnh. Bọn họ đã ngồi linh thuyền đi đến vị trí của cửa ra vào. Trên đường đi, hai người bắt gặp rất nhiều tu sĩ đi ngược hướng để vào bên trong, hẳn là đi vào tìm hiểu dị tượng do truyền tống trận gây ra lúc trước. Đồng thời, âm thanh bàn tán, xì xào truyền đến không ít.
"Các ngươi mau chóng dẫn ta đi tới nơi kia. Ta đã truyền tin về Vĩnh An thành, rất nhanh sẽ có sư thúc Ngưng Đan đan kỳ tới đây điều tra."
- "Hòa An thượng nhân, ta khuyên Vĩnh An tông của các ngươi nên ngoan ngoãn ở ngoài chờ đợi, ta đã truyền linh phù thông báo cho Lâu chủ. Tông môn hàng Địa cấp như các ngươi không có cửa để cạnh tranh với Cửu U Lâu của chúng ta. Nếu còn không nghe lời lui ra, đừng trách ta lấy đi mạng ngươi."
"Hừ, cơ duyên chia đều cho mọi người. Bản thượng nhân không ngại liều một phen."
Nguyễn Long Duy ở nơi xa vẫn cảm nhận được khí tức truyền tới, không giống với luyện khí viên mãn bình thường. Hắn quay người, chỉ tay về phía nhóm người kia, vừa nói với Phí Vũ nghi vấn:
"Phí phó chấp sự, ngài có cảm thấy mấy người này không bình thường hay không? Chẳng phải Lỗ chấp sự nói rằng nơi đây chỉ có Luyện khí kỳ mới vào được hay sao?"
Phí Vũ suy nghĩ một chút, cảm giác khí tức trên người nhóm người kia, đưa ra câu trả lời:
"Tiểu Chử, có vẻ như bọn họ cũng giống như chúng ta, dùng mánh khóe để đi vào. Chúng ta dùng truyền tống trận kỳ để lén vào, còn bọn hắn cưỡng ép tu luyện công pháp của Hải Triều tông, làm cho bí cảnh không còn bài xích."
Nguyễn Long Duy gật đầu, miệng mấp máy chuẩn bị nói thêm thì đột nhiên bị một âm thanh ầm ầm chen ngang. Phí Vũ phản ứng trước tiên, vội nói:
"Có người giao chiến, là luyện khí kỳ viên mãn."
Nguyễn Long Duy nghe vậy, nổi lên hứng thú, nói với Phí Vũ:
"Phí phó chấp sự, hay là qua nhìn xem bọn hắn một chút? Trước giờ ta còn chưa có dịp thấy qua Luyện khí viên mãn giao chiến."
Phí Vũ cảm thấy không có gì nguy hiểm nên đáp ứng: "Được, dù sao cũng tiện đường. Sẵn dịp này để cho ngươi mở mang tầm mắt cũng là chuyện tốt."
Lúc này, ở phía trước đang có năm người giao chiến trên mặt biển.
Một người vừa đuổi theo vừa khiêu khích: "Biển này mênh mông như vậy, thuyền đã bị chúng ta hủy, các ngươi chạy không thoát, còn không đứng yên chịu trói, ngoan ngoãn trở thành hồn thực của ta, giúp ta thành tựu Chuyển Âm."
Đây là ba người mặc quần áo màu đen đang truy đuổi theo hai vị tu sĩ khác. Nguyễn Long Duy nhận ra được trang phục của hai người kia, là đệ tử Vĩnh An Tông.
Nguyễn Long Duy hỏi: "Phí phó chấp sự, vì sao 2 đệ tử của Vĩnh An tông này không đi cùng nhóm người kia mà lại bị truy đuổi? Vừa rồi rõ ràng chúng ta thấy được có tu sĩ của Vĩnh An Tông đi vào trước."
Phi Vũ giải thích: "Tốc độ hai người này khá chậm, có thể là bị bỏ lại phía sau. Ta thấy nhóm người lúc trước kia khá nóng vội, sẽ không có dư lực đi chờ đợi. Ừm, chờ đã. Ngươi hỏi như vậy làm gì? Chẳng lẽ muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân?"
Nguyễn Long Duy lắc đầu, nhìn về phía một vị đệ tử nữ của Vĩnh An Tông, nói:
"Không hẳn. Trên người của vị nữ tử có mùi của linh dược thoang thoảng phát ra, khả năng cao là vừa mới hái. Chiếu theo như ngài nói, ta đoán tám, chín phần hai người bọn họ dừng lại để hái linh dược nên mới chậm trễ mà bị bỏ lại, sau đó mới xui xẻo gặp phải những tên áo đen kia."
Phí Vũ nghe vậy mới tập trung ngửi, phát hiện được đúng như lời của Duy nói, ngạc nhiên nói ra: "Đúng thật là có mùi linh dược, vậy mà lúc đầu ta không nhận ra được."
Nguyễn Long Duy gật đầu, nói: "Ta cảm thấy linh dược này có vẻ rất thích hợp với mình nên dự định giúp đỡ họ, vừa tiện hỏi xin bọn họ trao đổi linh dược cho ta."
Phí Vũ nói: "Được, nếu vậy ngươi ra tay đi. Ta sẽ không giúp, đây dù sao cũng là tiểu bối tranh đấu với nhau, ta chen vào thì có hơi..."
Lời Phí Vũ còn chưa nói xong, Nguyễn Long Duy liền đã hô to hướng hai vị đệ tử Vĩnh An Tông kia:
"Hai vị đạo hữu Vĩnh An Tông, mau chạy đến chỗ chúng ta. Tại hạ không có ác ý, chính là một cái người tốt. Bên cạnh ta vừa vặn có một tiền bối Trúc cơ, bọn người kia không dám đuổi theo đâu."
Phí Vũ nghe vậy, mới nhận ra mình đã bị Nguyễn Long Duy hố, cũng chỉ có thể lựa chọn đứng tại chỗ, không bỏ đi. Trúc cơ tu sĩ gặp Luyện khí kỳ mà bỏ chạy thì còn xấu hổ hơn.
Không đợi hai vị đệ tử của Vĩnh An Tông đưa ra quyết định, nhóm người truy đuổi phía sau vừa nghe thấy lời nói của Nguyễn Long Duy đã dừng lại, đánh giá một chút tu vi của Phí Vũ, liền lập tức mặt mày đổi sắc. Không nhìn ra được tu vi, chỉ có thể là tiền bối!
Dù cho nói tu vi của tu sĩ ở trong bí cảnh bị hạ xuống chỉ còn là Luyện khí nhưng cũng không phải đồng dạng với những tu sĩ Luyện khí kia. Cơ thể của bọn họ khác biệt.
Nhóm ba tên cướp mau chóng chắp tay chào hỏi, bịa đại một cái cớ, sau đó xoay người bỏ chạy:
"Tiền bối, ba người chúng ta không biết ngài ở đây, xin đừng hiểu lầm. Chúng ta liền đi ngay, không dám quấy rầy ngài."
Dù cho Phí Vũ không tỏ bất kỳ thái độ gì nhưng tu vi chênh lệch đã hiện ra trước đó. Nếu ba người áo đen tiếp tục hành động thì có thể sẽ đắc tội Phí Vũ. Rủi ro lớn như vậy khiến bọn họ không dám đánh cược.
Hai vị đệ tử của Vĩnh An tông vô cùng ngạc nhiên, trên mặt đầy ắp sự biết ơn, nhìn về phía hai người Nguyễn Long Duy và Phí Vũ, hành lễ:
"Vãn bối Tô Ly (Thôi Trình) đệ tử của Vĩnh An tông xin ra mắt tiền bối. Cảm tạ tiền bối đã ra tay tương trợ."
Phí Vũ không trả lời, đưa mắt nhìn về phía Nguyễn Long Duy ra hiệu. Nguyễn Long Duy hiểu ý, đưa tay lên che miệng vờ ho, lại nói:
"Khục khục, hai vị đạo hữu quá lời. Chúng ta vừa đúng lúc đi ngang qua, giúp đỡ cũng chỉ là tiện tay mà thôi. Tên ta là Chử Sen, người ở bên cạnh là trưởng bối của ta, họ Phí."
Một nam đệ tử tên là Thôi Trình bước lên, nói: "Xin ra mắt Phí tiền bối, Chử đạo hữu. Hai người chúng ta sẽ nhớ kỹ ơn cứu mạng lần này. Sau này tiền bối có việc nhờ vả chỉ cần yêu cầu, chúng ta nhất định cố gắng."
Nguyễn Long Duy chỉ đợi câu này, hắn giả vờ suy nghĩ, sau đó trên mặt lại lộ ra biểu cảm kinh ngạc, hai mắt liên tục đảo quanh người Tô Ly, nhìn nhiều đến nỗi khiến cho cô nàng này ngượng ngùng mà đỏ mặt. Cảm thấy thời cơ chín mùi, Long Duy nói:
"Ta vốn có cái mũi rất thính, vô tình ngửi thấy trên người của Tô đạo hữu có mùi linh dược tản ra. Chỉ riêng mùi thơm của linh dược này đã khiến cho ta cảm thấy rất hào hứng, hẳn là vật đại bộ với tại hạ. Không biết Tô đạo hữu có thể lấy cho ta xem thử được không? Nếu được có thể làm trao đổi cùng ta, ta có thể trao đổi công bằng."
Tô Ly cùng Thôi Trình đưa mắt nhìn nhau, chắp tay xin phép Phí Vũ, sau đó bắt đầu truyền âm trao đổi. Sau khi hai người này thương lượng xong, Tô Ly lấy ra một đóa hoa sen trắng từ trong nhẫn trữ vật, không hề do dự dùng pháp lực đưa về phía Nguyễn Long Duy, đồng thời giới thiệu:
"Đạo hữu nói mùi linh dược chắc là của bông sen này. Hoa này là khi vừa nãy chúng ta vô tình phát hiện ở gần lối vào bí cảnh, bị tảo biển xung quanh che lấp. Đây là một loại linh dược nhị phẩm tên Bạch Linh Liên, thường được các luyện đan sư dùng để luyện chế các đan dược của cấp bậc Luyện khí, Trúc cơ, đa phần chuyên về trị liệu hồi sức, bồi dưỡng thần hồn, nhất là Bạch Linh Liên đặc biệt hiệu quả với tu sĩ tu luyện công pháp Mộc hệ."
"Nếu như đạo hữu cùng tiền bối đã muốn vật này thì hai người chúng ta xin phép đưa tặng."
Nguyễn Long Duy không giấu dục vọng trong đôi mắt, đưa tay chộp lấy hoa sen, mừng rỡ nói: "Đúng vậy, ta muốn cái này. Nhưng là trao đổi công bằng, cũng không phải là phường trộm cắp như bọn người kia. Nhìn thấy hai vị tình nguyện lấy hoa này ra, hẳn có thể bán cho ta đúng không? Giá cả thế nào? Chỉ cần đưa ra một cái giá hợp lí, Chử mỗ đương nhiên sẽ ỷ thế ép người."
"Việc này... việc này..." Thôi Trình nghe như vậy, cảm thấy chính mình có vẻ nghe lầm, miệng lắp bắp nói không ra lời.
Tô Ly thì ngược lại, trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm Nguyễn Long Duy hỏi: "Đạo hữu nói thật chứ?"
Nguyễn Long Duy gật gật đầu: "Không sai."
Tô Ly nhìn thấy Nguyễn Long Duy hào phóng như vậy, trong lòng buông lỏng chút ít, hơi cân nhắc giá cả lại nói:
"Chử đạo hữu, chúng ta hái sen này vốn ban đầu muốn đem về tông môn bán lấy linh thạch hoặc đổi thành điểm cống hiến để mua Trúc Cơ đan mà thôi. Hiện tại, nếu như ngươi đã muốn mua thì chúng ta có thể giao dịch. Giá cả trên thị trường của Bạch Linh Liên dao động khoảng tầm 1000 đến 1300 linh thạch, bởi vì ơn cứu mạng trước đó, chúng ta tình nguyện giảm giá còn 700 linh thạch cho đạo hữu. Không biết đạo hữu cảm thấy đã đủ hợp lý?"
Thôi Trình nghe được sư muội của mình còn muốn lấy tiền của ân nhân cứu mạng thì muốn can ngăn. Nhưng khi hắn nhận được một cái liếc mắt sắc sảo đến từ người sư muội kia thì lời nói đã nghẹn lại ở cuống họng.
Nguyễn Long Duy nghe Tô Ly phân tích rất có đạo lý, cảm thấy giá cả này còn thấp hơn suy đoán trước đó. Dù sao hắn mang Mộc linh căn, rất mẫn cảm với linh dược, không thể bị lừa gạt bởi mấy lời hoa mỹ được. Duy nhìn sang Phí Vũ, xoa xoa hai tay vào nhau, nói nhỏ chỉ có Phí Vũ mới nghe thấy được:
"Phí phó chấp sự, lần này ta hoàn thành công việc được phân phó, vốn đã được Lỗ chấp sự hứa ban thưởng ta 1000 linh thạch sau khi hoàn thành kèm thêm 1000 linh thạch mà thương minh muốn khen thưởng cho ta. Hiện tại trong người thiếu một khoản nhỏ, liệu ngài có thể ứng trước một chút được không?"
Phí Vũ cười khổ, biết chắc tên nhóc này sẽ mượn tiền của mình. Phí Vũ phất tay lấy ra một cái túi, nói:
"Trong đây là 1000 linh thạch, ngươi cầm lấy trước đi. Khi nào gặp Lỗ chấp sự lại ứng tiếp cho ngươi phần còn lại. Bản phó chấp sự chỉ là tu sĩ Trúc Cơ, cũng không giàu có, trong người chỉ còn lại 2000 linh thạch thì phân nửa đã giao cho ngươi rồi."
Nguyễn Long Duy vui vẻ nhận lấy, ríu rít cảm ơn Phí Vũ:
"Đa tạ Phí đại nhân."
Nguyễn Long Duy cầm lấy linh thạch, tiến hành trao đổi cùng với Tô Ly. Người này giống như một nhân viên vừa mới nhận lương vào đầu tháng, vừa có tiền liền vội vàng cầm đi mua sắm. Chốt đơn vô cùng nhanh, không hề có nửa điểm ý nghĩ trả giá.
Trao đổi thuận lợi hoàn thành, hai bên đều vô cùng vui vẻ.
"Tô đạo hữu, thuyền đã bị hư rồi thì các ngươi dự tính sẽ đi đâu? Ta cảm thấy bên trong không an toàn, các ngươi có muốn ra ngoài cùng chúng ta hay không? Dù sao ở nơi nguy hiểm thế này thì đi đông người vẫn tốt hơn." Nguyễn Long Duy vừa cầm hoa sen vuốt ve, vừa hỏi. Hiện tại Duy lấy được hoa sen, tốc độ tu luyện trong tương lai có thể tăng nhanh, tâm tình không tệ.
Tô Ly nhìn Thôi Trình, chờ đợi đối phương quyết định. Thôi Trình tiến lên trước nói ra:
"Nếu hai vị không phiền, vậy thì hai người chúng ta xin phép được đi cùng ra ngoài. Đương nhiên, hai vị ân nhân có yêu cầu gì đều có thể bàn."
Nguyễn Long Duy cười ha hả, cũng không quan sát thái độ của Phí Vũ, khoát tay lên vai Thôi Trình nói:
"Khách sáo cái gì cơ chứ? Càng đông càng an toàn. Đi thôi, cùng nhau ra ngoài."
Lúc này, một tiếng cười vang vọng vùng biển, trong giọng cười tràn đầy châm chọc:
"Ra ngoài ư? Hôm nay, ngay cả một người cũng không thể đi ra. Hắc hắc hắc."