Chương 73: Minh Nguyệt Kiếm
Đó là cái gì, là con người hay sao? Vì sao lại ẩn trong phi kiếm? Phải chăng phi kiếm sinh ra linh trí? Là một cái motip cũ hay sao? Chẳng lẽ Mục lão thu hoạch được một vị sư phụ thần bí ẩn trong phi kiếm?
Không đúng. Linh này không phải linh trí. Linh này chỉ được tạo thành bằng việc dùng linh khí rèn luyện phi kiếm thôi, không thể là loại vũ khí đạt đến cấp bậc kia.
Nguyễn Long Duy nghĩ xong liền bắt đầu quan sát phi kiếm, đưa ra đánh giá. Chất liệu vô cùng bình thường, cấp bậc chỉ là linh khí mà thôi, còn chưa phải là pháp khí, bên trên lại còn không có phù văn hay vết tích nào, rõ ràng là một thanh phi kiếm thường không thể thường hơn.
Bỏ đi trường hợp bên trong kiếm có linh trí, như vậy thì chủ nhân của kiếm linh bên trong là ai? Làm sao có thể điều khiển kiếm linh từ xa?
Nguyễn Long Duy suy nghĩ, lại bắt đầu nhớ đến nhớ những gì từng đọc về luyện kiếm chi đạo.
Lẽ nào là phân thân hóa thành kiếm linh? Không giống, cái kia không giống phân thân. Lúc đó do ta xông vào nên mới khiến người kia phát hiện rồi hỏi ta là ai.
Tu sĩ tu luyện đến bước thứ 4 của kiếm đạo sẽ dưỡng được kiếm ý. Nếu vậy tu sĩ dùng kiếm ý đưa một ý thức vào kiếm có được không?
"Kiếm ý: đưa niệm vào kiếm, nhất niệm sinh kiếm. Như vậy không phải kiếm linh cũng giống như vậy sao? Nhất niệm sinh kiếm, nhất niệm dưỡng kiếm? Đối phương là Nguyên Anh kỳ trở lên ư?"
Nguyễn Long Duy nghĩ đến đây, liền nhớ đến câu hỏi lúc trước hắn từng hỏi Lỗ Thâm. Liệu rằng có người sắp xếp tất cả, đưa Lỗ Thâm rơi vào bẫy hay không? Hay Lỗ Thâm cũng chỉ là một con cờ, để đưa một người khác vào bẫy? Càng nghĩ thì càng sợ, hắn không dám tiếp tục truy đến cùng.
Hiện tại, yêu cầu cấp bách là thoát khỏi khống chế của 10 thanh phi kiếm này. Giọng nói vừa rồi không có hành động gì, đã lâu như vậy còn không có hiện ra, chắc là đang có việc không thể phân tâm được. Như vậy thì đối thủ mà ta cần hóa giải chỉ là kiếm linh, không phải kiếm ý. Cấp độ giảm từ bốn xuống một, dễ làm nha.
Nguyễn Long Duy tiếp tục suy nghĩ. Hắn nghĩ đến một chuyện. Kiếm tu chia ra các bước tu luyện là kiếm linh đến kiếm cơ, kiếm tâm. Nhưng liệu có thể bỏ qua các bước ở giữa hay không? Nhảy từ không có lên thẳng kiếm tâm? Ta lấy tâm làm kiếm, chém nát mấy cái kiếm linh kia?
Luận về thực lực hiện tại của ta không phải là đối thủ của Mục lão. Nhưng luận về các bước tu luyện của kiếm đạo lại khác. Kiếm linh cùng kiếm tâm cách nhau hai bước, chênh lệch này khó có thể ước lượng. Nếu như thật sự có thể có được kiếm tâm thì kiếm linh này không làm khó được ta.
Giả thuyết rất hợp lý nhưng thực hành lại là một vấn đề khác. Lấy kiếm tâm ở đâu ra bây giờ?
Nguyễn Long Duy lẩm bẩm: "Lấy tâm làm kiếm, lấy kiếm làm tâm."
Sau đó, hắn lại nghĩ đến Hạo Nhiên chính khí của mình.
"Nếu như đem Hạo nhiên chính khí biến thành kiếm thì sao?"
"Hạo Khánh từng nói Hạo nhiên chính khí đến từ Hạo nhiên chi tâm. Là thế nào đây?"
"Tâm ta là Nhàn. Tâm ta thức tỉnh, từ đó sinh ra Hạo nhiên. Nhàn là tâm ta. Hạo Nhiên cũng là tâm ta."
"Tâm ta làm việc không bàn đúng sai, chỉ cần an lòng. Ta vốn không phải là loại người ngang ngược bá đạo nhưng ta tin tưởng phán đoán của mình, cũng tin tưởng bản tâm của mình. Bản tâm ta phù hợp đạo nghĩa, từ đó phù hợp Hạo Nhiên chi tâm."
Nguyễn Long Duy suy suy, nghĩ nghĩ, lại rơi vào trạng thái Vong ngã lúc nào không hay. Lúc này hai mắt của Nguyễn Long Duy nhắm lại, nhưng hắn lại có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng. Hạo nhiên chính khí cùng chân khí xuất hiện trước mắt hắn. Hạo nhiên chính khí nằm trong, chân khí hóa cương bao phủ bên ngoài.
Nguyễn Long Duy lại tiếp tục nghĩ, trong đầu liên tưởng đến một hình ảnh, là một thanh kiếm treo cao giữa trời, tỏa ra hào quang chiếu rọi.
"Hóa thành kiếm đi."
Hạo nhiên chính khí tỏa ra ánh sáng màu vàng, phối hợp cùng với Chân khí tạo thành hình kiếm.
Nguyễn Long Duy vừa nghĩ, Hạo Nhiên chính khí vừa làm, như hai mà một:
"Chân khí hóa cương."
Hạo nhiên chính khí ngoan ngoãn làm theo, lại hòa vào chân khí, khiến cho chân khí biến thành cứng rắn vô cùng.
"Lấy kiếm hóa giải phong bế."
"Dùng Mộc làm chuôi, Phong làm lưỡi."
Kiếm tự hành bay đến cơ thể, rạch ra rất nhiều vết cắt nhỏ, bắt đầu hấp thu linh lực trong cơ thể. Mộc linh lực được giải phóng, bắt đầu tràn vào phần chuôi của khí kiếm, khí hóa thành gỗ, bên trên chuôi kiếm được trang trí bằng họa tiết hoa sen. Phong linh lực không hề kém cạnh, tiến về phía lưỡi kiếm, xuất hiện nhiều dòng sương trắng dao động nhấp nhô lên xuống, sau đó như là đám mây nhỏ vờn quanh lưỡi kiếm. Nhưng đây lại không phải là mây khí bình thường, mà mây khí nén đọng bởi toàn bộ Phong pháp lực.
Kiếm do Hạo nhiên chính khí tạo ra rốt cuộc đã hoàn chỉnh. Nguyễn Long Duy nhìn kiếm này rất hài lòng, quên mất bản thân còn chưa thoát khốn, đã bắt đầu suy nghĩ cho nó một cái tên thật ngầu.
"Hạo nhiên kiếm? Nghe rất hay."
"Long Duy kiếm? Không hay lắm."
"Phong Mộc Chân Hạo Long Duy kiếm? Không cần phải nói, quá lố rồi."
Suy nghĩ một hồi lâu, Nguyễn Long Duy nhớ tới ngọc bội trên cổ của mình.
"Ừm, Nguyệt Ngọc Liên là biểu tượng của ta. Vậy kiếm này cũng lấy chữ Nguyệt đi. Kiếm này chính là do tâm ta dưỡng thành, nhiệm vụ là chiếu rọi con đường của ta đi. Thêm một chữ Minh (sáng rọi) vào trước nữa. Từ nay sẽ gọi kiếm này là..."
"Minh Nguyệt Kiếm."
Minh Nguyệt Kiếm được chủ nhân ban tên, phấn khởi rung lên, sau đó hiện ra hai chữ [Minh Nguyệt] khắc trên lưỡi kiếm. Hai chữ này, chữ có Nguyễn Long Duy hiểu được.
Nguyễn Long Duy lẩm bẩm:
"Dùng tâm làm kiếm, lấy kiếm làm tâm.
Dùng kiếm nhìn thay tâm, lấy tâm chém thay kiếm."
Duy phát hiện bản thân cùng Minh Nguyệt Kiếm có một tầng liên kết vô cùng mờ ảo, lại vô cùng chắc chắn. Chỉ cần hắn suy nghĩ, kiếm liền sẽ hiểu ý.
"Đường đường là Hắc Ngưu tiên sinh lại có thể bị phi kiếm rác rưởi cầm chân? Chỉ bằng ngươi cũng dám cản Nhàn tâm của ta? Chém!"
Ý nghĩ vừa xuất hiện, Minh Nguyệt kiếm liền động, lập tức chém bỏ kiếm linh của cả 10 thanh phi kiếm.
Kiếm tâm đã dưỡng thành, kiếm linh kia căn bản không phải đối thủ!
Mặc dù cách làm của Nguyễn Long Duy không giống như các bậc tiền bối, sức mạnh của nhát kiếm chỉ ở tầm cỡ của Luyện khí kỳ. Tuy nhiên, kiếm tâm chính là kiếm tâm. Kiếm linh so với kiếm tâm chẳng khác nào so bông gòn cùng kim cương.
10 thanh phi kiếm mất đi kiếm linh nên bị hạ cấp, không còn khả năng phong ấn kinh mạch. Chân khí rục rịch vận chuyển, đem 10 thanh kiếm đẩy ngược ra khỏi cơ thể. Khi phi kiếm biến mất, máu tươi không ngừng tuôn trào. Duy vội vàng sử dụng chân khí chặn lại mười lỗ máu này rồi móc ra đan dược từ trong nhẫn trữ vật, bắt đầu hồi phục thương tổn.