Chương 74: Nhất niệm sinh diệp, diệp sinh diệp.
Không qua bao lâu, Nguyễn Long Duy đã có thể đứng dậy, hắn vội vàng ăn vào một viên Hồi linh đan, lại lợi dụng Mộc linh lực tăng cao khả năng hấp thu dược lực. Nhờ có dược lực của Bạch Linh Liên và Hồi Linh Đan, pháp lực dần dần khôi phục, hiện tại đã về đến tám phần, đã có thể chạy trốn khỏi đây. Duy vừa bơi lên mặt biển, vừa suy nghĩ bước đi tiếp theo.
Tiếp đến cần phải cân nhắc lựa chọn thật kỹ. Rời đi hay là ở lại bí cảnh? Vừa rồi Mục lão không hạ sát thủ có lẽ là vì Mục lão còn có việc muốn làm.
Nhưng Mục lão lại rời đi, như vậy hẳn là sự tình quan trọng, phải chăng là đi đối phó với Phí Vũ phó chấp sự? Không đúng, thực lực của Mục lão mạnh như vậy, chỉ cần một kiếm đã có thể nhẹ nhàng xử lý ta. Nếu hắn muốn thì trước đây khi ta ở cùng Phí Vũ, Mục lão cũng đã có thể phối hợp cùng người bí ẩn kia ra tay.
Ừm, rất có thể Mục lão cùng với người bí ẩn mai phục bốn người chúng ta là cùng một bọn. Nói như vậy, Mục lão đợi ta chạy ra rồi mới đánh ta, phải chăng cũng chỉ là tiện tay mà thôi? Khi đó đường đi của ta đã bị Mục lão đoán trước? Hắn đoán ra ta sẽ chạy tới chỗ Hàn Vũ? Tình huống như vậy, chẳng lẽ mọi thứ đều đã được sắp đặt hay sao? Là ai đang sắp đặt tất cả?
Nguyễn Long Duy bị vô số suy luận ập tới, nhận ra được những chuyện này mới chỉ là khởi đầu. Trước đó, Mục lão rời đi khả năng cao là muốn giao thủ cùng Hàn Lạc và tu sĩ Trúc cơ khác bên trong bí cảnh. Bọn hắn không sợ đắc tội các thế lực của Tây Vực, hẳn là vì bên trong bí cảnh này có bí mật gì phải giấu sao?
"Chẳng lẽ bên trong bí cảnh sắp xảy ra đại sự? Nói đến đại sự, là Thanh Diệp chân nhân cùng Lỗ chấp sự?"
"Tiếp tục lần theo mạch suy nghĩ này, sự kiện bên trong khả năng cao là liên quan đến Thanh Diệp chân nhân và Lỗ chấp sự. Trước khi đi, Thanh Diệp chân nhân từng nói hắn đi đến đây vì muốn tìm lại Sơn Hải Kiếm Kinh."
"Nhưng Sơn Hải Kiếm Kinh là gì? Giống nhau một chữ Hải, lẽ nào lại liên quan đến Hải Triều Tông? Nếu thật sự là như vậy thì Thanh Diệp rõ ràng là mục tiêu chân chính của đối phương, cũng là quẻ Đại Hung mà Thanh Diệp bói ra trước đó."
"Vậy thì Đại Cát chỉ cái gì? Khi Thanh Diệp chân nhân nói ra câu này, hắn nhìn chăm chú vào ta. Ừm, vậy ta là điềm may mắn? Từ khi vào trong bí cảnh, ta từng gặp may mắn hay sao? Có đạt được cơ duyên gì không?"
Nguyễn Long Duy nhớ lại từ lúc mình bắt đầu tiến vào bí cảnh. Hắn chắc chắn chừa từng gặp phải cơ duyên lớn hay là truyền thừa nào hết. Chỗ tốt duy nhất mà Nguyễn Long Duy thu được là hắn dưỡng thành kiếm tâm.
"Chuyện này nói tốt cũng không quá đáng nhỉ?"
"Dù sao kiếm tâm không phải ai cũng có thể luyện thành."
"Có vẻ như Đại cát ám chỉ cái này. Thanh Diệp chân nhân từng nhắc nhở ta phải lập tức rời khỏi sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Hiện tại có nên rời đi hay không? Còn mọi người thì sao?"
Đối thủ là ai? Là cường giả phía trên Kết Đan kỳ, ngoài ra còn có cấp dưới là hai tên tu sĩ Trúc cơ kỳ. Lực lượng của đối phương mạnh như vậy thì một Luyện khí kỳ 5 tầng có thể nhúng tay vào chuyện này không? Sẽ không thể, chỉ là như lấy đá bỏ biển mà thôi, không thể tác động đến. Vậy thì phải nhân lúc Mục lão còn chưa trở về, chạy hướng lối ra. Chỉ có thể cầu mong Hàn phó chấp sự có thể biến nguy thành an mà thôi.
Suy nghĩ xong kế hoạch, Nguyễn Long Duy lấy ra ván gỗ, bắt đầu lướt sóng. Bởi vì khi trước Mục lão có thể dễ dàng bắn hạ Nguyễn Long Duy trên trời nên hắn quyết định không bay nữa, để dành pháp lực cùng tinh thần để phòng bị.
Nguyễn Long Duy vận dụng Hạo nhiên chính khí, khiến cho Minh Nguyệt Kiếm xuất hiện, Minh Nguyệt Kiếm bay lượn khắp nơi, thay thế cho đôi mắt, nhìn thấu mọi chuyển động xung quanh.
Nguyễn Long Duy lướt đi trên biển, ván nhẹ đường quen, không mất mấy phút đồng hồ liền đã ở gần vị trí trước đó hắn và Phí Vũ gặp nạn. Nguyễn Long Duy đang đắn đo. Phí Vũ hi sinh thân mình, mở một đường máu cho hắn chạy thoát. Chẳng lẽ có thể bỏ chạy hay sao, hay là qua đó nhìn xem sao? Sau khi quyết định, Nguyễn Long Duy dùng Phong linh lực biến ra rất nhiều cơn gió, bay về phía trước nhằm thăm dò tình huống.
Đúng lúc này, cả bí cảnh bị rung chuyển, giống như là núi lửa sắp phun trào. Sóng biển cất cao như dãy núi, bầu trời nứt vỡ, thiên địa linh khí như đàn ong vỡ tổ, ào ạt đổ về một phương hướng. Nguyễn Long Duy nhìn thấy nơi kia trong lòng liền sốt ruột, đó rõ ràng là phương hướng của Vực sâu, nơi mà Lỗ Thâm và Thanh Diệp chân nhân đi vào.
Hải Triều Bí cảnh. Ở nơi lưng chừng chỗ Vực sâu.
Thanh Diệp chân nhân bước về phía trước một bước.
Trên bộ áo vải màu lục lần lượt hiện ra từng tia Mộc linh lực. Linh lực chuyển động theo ý niệm của Thanh Diệp, biến ảo thành hình của chiếc lá. Một chiếc, hai chiếc,... mười chiếc, hai mươi chiếc,... một ngàn chiếc lá xuất hiện, nhưng quá trình này vẫn không hề dừng lại, vẫn tiếp tục có thêm nhiều chiếc lá sinh ra.
Hạ Hầu Trường Giang nhìn thấy cảnh tượng này ở phía xa thì nụ cười đắc ý trên mặt hơi cong xuống. Hắn vô cùng kinh ngạc, ngay lập tức nói:
"Ngô Thừa, ngươi lấy tu vi Kết đan kỳ, dưỡng ra Kiếm ý, quả là nhân tài hiếm có. Lão phu bắt đầu không nỡ giết ngươi rồi. Nhưng chỉ vẻn vẹn Kiếm ý cỏn con thì có thể làm gì được ta? Mau ngoan ngoãn chịu trói, giao ra Thiên Sơn Kiếm Kinh và bằng lòng làm Kiếm nô của ta giống như bọn cỏ rác kia. Lão phu có thể cho ngươi tiếp tục sống, tiếp tục bảo hộ Thiên Kiếm Sơn Trang của ngươi."
Thanh Diệp chân nhân không hề để ý những lời nói này, nhưng khi nghe được 6 chữ cuối cùng "Thiên Kiếm Sơn Trang của ngươi" tâm tình bỗng xuất hiện dao động. Hắn lại thở dài một hơi, nói ra một câu tràn ngập tiếc hận:
"Diệp Sinh."
Hơn một ngàn chiếc lá, vốn đang dừng lại một nhịp do tâm tình chủ nhân bị dao động, lại tiếp tục sinh ra. Lần này, không chỉ là linh lực tạo ra chiếc lá, mà từng chiếc lá lần lượt tách ra một phần của mình đem ra ngoài, mượn nhờ thiên địa linh khí tạo thành chiếc lá mới.
Nhất niệm sinh diệp, diệp sinh diệp. Đệ Thất Biến: Diệp Sinh.
Hàng ngàn, hàng vạn chiếc lá xanh, bao quanh Thanh Diệp chân nhân, không ngừng khiêu vũ. Tiếng lá phát ra thanh âm xào xạt, như có một sợi dây vô hình liên kết, không để cho nước biển xâm nhiễm.
Thanh Diệp hoàn thành Đệ Thất Biến, tiến thêm một bước về trước, xung quanh đồng thời vang lên giọng nói của hắn, vô cùng thanh khiết, vô cùng mộc mạc, tựa như là thiên địa chi âm:
"Diệp sinh Diệp, tế bái thiên địa. Thỉnh thiên địa chi nguyên."
Vô số chiếc lá xung quanh nghe theo hai chữ này mà tan biến, hóa thành Mộc linh lực còn tinh thuần hơn trước đó rất nhiều lần. Mộc linh lực hấp thu lẫn nhau, không ngừng tinh luyện bản thân, cũng không ngừng biến nhỏ lại.
Thanh Diệp chân nhân đưa tay lên trán, kéo chiếc khăn trắng vốn luôn ngự ở trên đầu xuống. Chỉ trong một nháy mắt, toàn bộ linh lực còn sót lại đều tan biến, một đoàn khí màu xanh lá từ mi tâm bắt đầu xuất hiện.
Khí vừa ra, trời đất như rung chuyển, vạn vật như quay cuồng. Không gian bí cảnh giống như không thể chịu nổi lực lượng của dòng khí này mà rung rẩy không ngừng, bí cảnh tùy thời đều có khả năng sụp đổ, cũng tùy thời có khả năng tăng cấp.
Thể tích của dòng khí này không hề lớn, chỉ một nhịp thở đã có thể hút trọn. Dù vậy, bên trong nó lại chứa dựng vô số đạo vận, tinh hoa của thiên địa. Biển nước xung quanh cộng minh cùng dòng khí này, được khắc lên vô số đạo vận, phù văn. Cả vùng biển, nói đúng hơn là cả một vùng bí cảnh, đang tự động diễn hóa, mượn nhờ cơ hội ngàn năm một thuở khi Thiên Địa Nguyên Khí hiện thế để tự động nâng cấp chính mình.