Chương 79: Trúc cơ sư huynh

Nguyễn Long Duy rời khỏi sảnh nghị sự nên không nghe được những điều tiếp sau mà các Trưởng lão bàn bạc cùng Lỗ Thâm.
"Lỗ đạo hữu, những gì ngươi nói đều là thật?"


- "Đúng vậy, không sai một lời. Thanh Diệp đạo hữu dặn dò ta rất kĩ, còn cùng ta kí vào hồn thệ, các vị xin hãy kiểm tra." Lỗ Thâm nói xong, lấy ra một cái tờ giấy da, bên trên vẽ chi chít phù văn, phát sáng màu trắng ngọc.


Một trưởng lão nhìn ra được chất liệu, kinh ngạc hô lên, sau đó lại biến thành buồn bã: "Hồn Bì Khế? Ngươi cùng tông chủ liệu trước được nguy hiểm sao? Vì sao... Vì sao vẫn phải đi?"


Hồn Bì Khế là khế ước được làm bằng da của yêu thú Yêu Tướng Kỳ hoặc tu sĩ Kết Đan. Sau đó lấy máu tươi của hai người tuyên thệ vẽ nên phù văn làm vật dẫn, đưa linh hồn truyền vào da thú, tạo thành khế ước. Quy trình này phải hoàn toàn có sự tình nguyện của hai bên, nếu không sẽ không thể tạo thành. Người lập nên khế ước phải tuân thủ hoàn thành điều kiện. Chỉ cần trong lòng có suy nghĩ làm trái đều sẽ tự làm thương tổn thần hồn của mình. Nếu làm trái hồn khế, linh hồn lập tức tan rã, trở thành cái xác không hồn.


Lỗ Thâm rầu rĩ trả lời: "Ta lúc đầu cũng không rõ vì sao. Chỉ nghĩ đơn giản là Thanh Diệp đạo hữu cẩn thận, lo trước sợ sau. Hơn nữa, điều kiện kích hoạt của khế ước bên trong rất hà khắc, ta không ngờ rằng lại xảy ra đến nước như vậy."


Nhị trưởng lão điều khiển pháp lực, mở ra Hồn Bì Khế, khiến cho mọi người nhìn thấy được nội dung bên trong. Có hai khung chữ máu hiện ra, mỗi bên viết:


available on google playdownload on app store


"Ta Thanh Diệp chân nhân, hôm nay lập nên hồn thệ: nếu như Lỗ Thâm đạo hữu khi tiến vào Hải Triều bí cảnh bỏ mạng, ta sẽ vì hắn mà hoàn thành tâm nguyện. Đợi khi ta tấn thăng Nguyên Anh kỳ, liền sẽ đi giết ch.ết Huyền U chân nhân, người là tam trưởng lão đương nhiệm Vũ Thực Tông của châu Thất Nguyên, Nam Bộ. Cho dù có ch.ết, cũng phải liều mạng."


"Ta Lỗ Thâm, hôm nay lập thệ: nếu như Thanh Diệp đạo hữu khi tiến vào Hải Triều bí cảnh bỏ mạng, ta sẽ vì hắn mà hoàn thành tâm nguyện. Thay hắn bảo vệ Thiên Kiếm Sơn Trang, dùng hết sức của mình giúp Thiên Kiếm Sơn Trang mỗi khi gặp khó khăn. Cho dù có ch.ết, cũng phải bảo vệ Thiên Kiếm Sơn Trang. Ngoài ra, không được có ý đồ lừa gạt với người của Thiên Kiếm Sơn Trang."


Các vị trưởng lão chăm chú nhìn thật lâu, xác nhận đây đúng là khế ước của Trang chủ. Sau đó nhìn về phía Lỗ Thâm, hỏi thêm:
"Lỗ đạo hữu, không biết ngoài Hồn Bì Khế này, Trang chủ có còn dặn dò gì khác hay không?"
Lỗ Thâm gật đầu, lấy ra một cái lá nhỏ, viết đầy chữ, nói:


"Lần đó, Thanh Diệp đạo hữu cảm nhận được Hải Triều Kiếm Kinh, mượn nhờ Thiên Địa Nguyên Khí diễn hóa ra được một phần nhỏ của Kiếm Kinh, truyền thông tin vào chiếc lá này. Ta trả về cho các vị, xem như vật quy nguyên chủ."


Các vị nghe thấy lời này, trong lòng càng thêm xúc động. Nhị Trưởng lão dùng linh lực bao trùm chiếc lá, lại lấy ra hộp ngọc bỏ lá vào, lại nói:


"Lá này hiện tại sẽ được toàn bộ trưởng lão của sơn trang trông chừng. Đến khi nào có người lĩnh ngộ được toàn bộ Sơn Hải Kiếm Kinh thì sẽ đưa cho hắn bảo quản. Chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể hoàn thành tâm nguyện của tất cả tiền bối cùng trang chủ, thu hồi lại Sơn Hải Kiếm Kinh, đưa sơn trang trở thời huy hoàng"


Tất cả trưởng lão đồng lòng hô to, sảnh đường như muốn rung chuyển: "Đúng. Thu hồi Sơn Hải Kiếm Kinh, trọng chấn sơn trang, uy chấn Tây Vực."


Ở bên ngoài, Nguyễn Long Duy đang thong dong đi bộ xuống núi, hành trình cũng không ngắn nhưng lại không hề có chút vất vả nào. Hắn thân là người luyện võ, luôn dành ra thời gian để luyện võ cùng vận động. Hiện tại, Duy đang suy nghĩ đến một vấn đề khác.


"Lỗ chấp sự suy nghĩ cho ta rất hợp lý. Bây giờ nếu như chạy lung tung bên ngoài, hoặc kiếm nơi nào ở ẩn. Như vậy không khác nào lạy ông con ở bụi này, ta chắc chắn sẽ trở thành đối tượng tình nghi. Lúc đó, cả Tây Vực đều sẽ truy nã. Chi bằng trước tiên cứ ở Thiên Kiếm Sơn Trang tu hành, dù gì nơi đây mọi người cũng rất tốt. Vừa hay có thể tập trung dưỡng ra kiếm linh. Đồng thời chỉnh sửa lại Kình Phong Chưởng."


Nói đến kiếm linh, lại nhớ đến giọng nói bí ẩn bên trong phi kiếm của Mục lão. Người này là ai? Ta đã nói chuyện này cho Lỗ chấp sự nhưng ngài ấy cũng không biết. Có vẻ lần sau có dịp nên hỏi thăm các trưởng lão việc này. Ừm, hoặc có thể đi vào Tàng Thư Các đọc một chút cũng được. Nơi đây là thế lực cấp địa, hẳn phải có không ít văn tịch."


Bởi vì vừa đi vừa suy nghĩ nên bước chân đi vô cùng chậm, chỉ mới đi được hơn 100 mét mà thôi. Chợt, một tiếng nói quen thuộc vang lên bên tai, kèm theo đó là phi kiếm xé gió mà đến.


Ở nơi xa, Thẩm Bình An đạp kiếm đứng thẳng người, áo bào trắng xen đỏ phấp phới trong gió, pháp lực tinh thuần đem đến một loại cảm giác tu vi đã tăng lên gấp mấy lần so với một tháng trước đó.
"Chử huynh, đã lâu không gặp. Xin lỗi vì đã để ngươi chờ lâu."


Nguyễn Long Duy bất ngờ khi thấy cảnh tượng này, mới có hơn một tháng, Thẩm Bình An đã tấn thăng Trúc cơ rồi sao? Chỉ có Trúc cơ tu sĩ mới có thể phi kiếm, cưỡi mây. Luyện khí kỳ không làm được. Mà khí tức trên người còn vô cùng ổn định, không hề giống như vừa mới tấn thăng, ít nhất phải qua hơn 1 tuần.


Tuy là có nhiều suy nghĩ trong đầu nhưng Nguyễn Long Duy vẫn mỉm cười hành lễ, thoải mái gọi đối phương một tiếng sư thúc:
"Thủ tịch sư thúc, đệ tử Chử Sen xin ra mắt ngài."


Thẩm Bình An thả người, nhảy xuống đất, thu hồi phi kiếm, khiêm tốn nói: "Chử đạo huynh, không cần khách sáo. Ta và ngươi quen biết đã lâu. Cứ xưng hô Bình An như cũ là đủ."
Nguyễn Long Duy nghe vậy, cảm thấy không ổn thỏa lắm nhưng hắn vốn không phải loại người thích lễ nghi rườm rà, vui vẻ đáp ứng:


"Được, nếu Thẩm sư huynh đã nói như vậy thì sư đệ xin tuân lệnh. Sư đệ nhỏ tuổi hơn, gọi ngài một tiếng sư huynh là điều phải làm."


Thẩm Bình An vui vẻ gật đầu, khoát tay lên người Nguyễn Long Duy, cười nói: "Chử sư đệ, nghe nói một tháng nay ngươi trốn đi tu luyện sao? Là ở động phủ nào vậy? Ngoại môn hay nội môn? Bây giờ lại còn có nhã hứng gia nhập bản trang, còn xin phép Nhị trưởng lão vào ngoại môn sao?"


Nguyễn Long Duy gật đầu, nói ra lời nửa thật nửa giả: "Đúng vậy, một thấy nay tham ngộ kiếm pháp. Ta cảm thấy rất có duyên với kiếm đạo, muốn bái nhập Thiên Kiếm Sơn Trang, trở thành ngoại môn đệ tử, một đường vấn kiếm đăng đỉnh, thiên hạ vô song."


- "Ha ha ha. Có khí phách, rất hay. Sư huynh tin ngươi sẽ làm được. Nhờ có lần trước nhìn thấy ngươi thi đấu với các đệ tử khác mà ta ngộ ra được nhiều thứ. Vì thế liền quyết định bế quan ngồi xuống cảm ngộ, thật không ngờ lại may mắn đột phá Trúc cơ kỳ."


"May mắn sao? Vậy sư huynh cũng dưỡng ra kiếm cơ sao?" Nguyễn Long Duy nhăn mặt không vui.


Người này khoác loác cũng không kém hắn. Chỉ bằng vài đường kiếm kia liền có thể cảm ngộ sao? Nếu vậy chẳng phải toàn bộ khán giả khi đó đều có cảm ngộ sao? Tên này nhìn chững chạc đàng hoàng thế mà lại còn thích vuốt mông ngựa a.


- "Đúng vậy, ta dùng kiếm linh cô đọng thần hồn, chém bỏ phàm cơ sinh ra kiếm cơ."
Nghe xong lời này, Nguyễn Long Duy ngây ngẩn tại chỗ. Chém bỏ? Lời nói còn có thể nhẹ nhàng như vậy?


Thẩm Bình An nhìn thấy Nguyễn Long Duy không nói gì, biết rằng hắn không hiểu, lại giải thích: "Quá trình chém bỏ phàm cơ quả thực rất đau. Nhưng bởi vì ngươi đã cô đọng thần hồn trước đó, khả năng chịu đựng của linh hồn được tăng cao cho nên không cần phải lo lắng việc loại đau đớn cấp bậc này ảnh hưởng."


Nguyễn Long Duy hiểu ra nên cảm ơn: "Đa tạ sư huynh giải thích, sư đệ đã hiểu rõ thêm."
Thẩm Bình An khoát tay, nói: "Không cần khách sáo. Đều là người một nhà. Nhưng sư đệ vẫn chưa trả lời câu hỏi trước đó của ta. Một tháng nay sư đệ tu hành ở đâu? Có chỗ nào khó hiểu hay không?"


Nguyễn Long Duy nghe lời này, trong lòng vui vẻ, ngoài miệng chuẩn bị nói ra rất nhiều nghi hoặc khi bản thân tu luyện Thiên Phong kiếm pháp, nhưng lời chưa ra đến lại bị Thẩm Bình An cắt ngang mà nói tiếp:


"Là sư huynh ngốc nghếch. Với tư chất và ngộ tính của sư đệ, chắc là đã dưỡng thành Kiếm linh rồi. Sao lại có thể có vấn đề gi chứ?"
Nguyễn Long Duy ho nhẹ: "Khục khục. Sư huynh, ta thấy trời sắp tối rồi. Ngươi đưa ta đi đăng ký thân phận ngoại môn đệ tử đi, kẻo lại lỡ mất giờ lành."


- "Sư đệ nói đúng. Thẩm mỗ hồ đồ, không phân biệt được việc trọng yếu."
- "Sư đệ. Lên kiếm!"






Truyện liên quan