Chương 80: Đệ tử ngoại môn
Thẩm Bình An ngự kiếm phi hành, mang theo Nguyễn Long Duy lao thẳng xuống núi. Mây lạnh ập vào mặt đem đến cảm giác dễ chịu.
Tuy rằng nói rằng ngoại môn nằm ở chân núi nhưng vẫn phải biết rõ vị trí mới có thể tìm đến được. Chân núi của Thiên Sơn bao phủ diện tích rộng bằng 1 phần 4 Hòa quốc, xung quanh xây dựng rất nhiều thành trấn cho phàm nhân sinh hoạt.
Thẩm Bình An ngự kiếm vừa đưa tay giới thiệu, vừa nói:
"Lần trước mặc dù có giới thiệu qua cho sư đệ nhưng cũng chỉ nói sơ lược, không đề cập đến chi tiết. Hiện tại vừa vặn có thời gian, ta sẽ nói rõ cụ thể."
"Thiên Kiếm Sơn Trang bao gồm hai ngọn núi Thiên Sơn và Kiếm Sơn. Thiên Sơn là nơi tu sĩ tập trung chủ yếu, vị trí càng lên cao càng quan trọng, linh khí càng nồng đậm."
"Kiếm Sơn thì khác, là một nơi chôn kiếm. Kiếm ở đây toàn bộ đều là của các bậc tiền bối lưu lại cho đệ tử đời sau. Người nào có duyên thì kiếm về với người đó. Kiếm Sơn được sương mù bao phủ quanh năm, nhìn từ xa khó mà thấy rõ, bị rất nhiều kiếm ý che đậy, nếu ngươi đi vào đó không cẩn thận có thể mất mạng như chơi. Kiếm ý này không phải chỉ của riêng Nguyên Anh cảnh tiền bối lưu lại. Mà còn có kiếm của các bậc tiền bối Trúc cơ, Kết đan để lại. Trước khi các vị ấy ch.ết đều đem tâm niệm chưa hoàn thành ký thác vào bên trong kiếm, đem kiến giải về luyện kiếm chi đạo của mình truyền vào trong kiếm."
Nguyễn Long Duy thắc mắc hỏi: "Kiếm ý này khác gì với Kiếm ý cảnh của Nguyên Anh kỳ?"
Thẩm Bình An gật đầu, hơi nhếch lên miệng, tỏ ra kiêu ngạo:
"Cái này không giống nhau. Cảnh giới kiếm ý là đem tâm niệm làm kiếm, nhất niệm sinh kiếm."
"Còn về kiếm ý của các bậc tiền bối để lại thì khác, chữ Ý ở đây là chỉ di nguyện của họ, gửi lại bên trong thanh kiếm, lưu lại cho hậu bối. Không liên quan gì đến cảnh giới Kiếm ý kia."
Nguyễn Long Duy vô cùng bội phục: "Cảm ơn sư huynh, sư đệ đã hiểu."
Thẩm Bình An lại chỉ về hướng các thôn trấn, nói tiếp: "Thiên Kiếm Sơn Trang được lập ra bởi Tổ sư gia, ý nguyện trở thành một nơi có thể cho người khác nương tựa, có thể trừ gian diệt ác, cũng là nơi để tu luyện kiếm đạo."
Nguyễn Long Duy cảm thấy mâu thuẫn lại hỏi:
"Thành tiên không phải hướng tới con đường vô tình hay sao, vì sao lại có thể suy nghĩ cho người khác? Tiên nhân không buông bỏ hồng trần thì có khác gì người phàm?"
Thẩm Bình An lắc đầu nói: "Ta không rõ ràng ở bên ngoài ra sao, nhưng trưởng lão lẫn đệ tử trong trang, bề ngoài nhìn như vô tình, không màng thế sự. Tuy nhiên, các vương triều trên địa bàn của chúng ta mấy trăm năm qua rất ít khi xuất hiện các vụ án giết người luyện thi, luyện hồn. Dù cho có xuất hiện thì rất nhanh sau đó liền bị giải quyết. Ngươi đoán được lí do không?"
Nguyễn Long Duy đoán: "Là do sơn trang tiêu diệt? Hoặc là do thanh danh của thế lực địa cấp quá lớn khiến cho bọn chúng phải kiêng dè?"
Thẩm Bình An gật đầu đồng tình nói: "Kiêng dè là chuyện dĩ nhiên. Bởi vì kiêng dè nên bọn chúng mới không dám làm loạn. Riêng những tên dám làm loạn đều là người của các thế lực lớn khác thừa nước đục thả câu."
- "Là người của các thế lực khác? Như vậy thì phải làm sao? Chẳng lẽ Thiên Kiếm Sơn Trang cũng dám đắc tội các thượng môn hay sao?"
"Giết thôi. Bọn hắn xâm phạm vào địa bàn của chúng ta, cho dù là thượng môn có Nguyên Anh chân quân thì cũng phải tuân theo quy tắc. Người dưới phạm tội thì sao có thể bao che?"
Nguyễn Long Duy lại hỏi: "Không sợ bọn hắn âm thầm trả thù hay sao? Lén trả thù thì sẽ không có bằng chứng để buộc tội."
Thẩm Bình An nghe vậy nói: "Lén trả thù? Bọn hắn không sợ các tông môn khác phát hiện sao? Tây Vực từ lâu đã có quy tắc ngầm, không can thiệp vào nội vụ lẫn nhau."
Sau khi cùng với Thẩm Bình An trao đổi, Nguyễn Long Duy đã hiểu, kiếm tu quả nhiên là kiếm tu. Suốt ngày cầm kiếm chơi đùa, suy nghĩ vẫn có phần đơn giản, không thể nào nham hiểm bằng người trong xã hội.
Nguyễn Long Duy mỉm cười, khoát vai Thẩm Bình An mà nói: "Thẩm sư huynh, vấn đề này không nói tiếp. Về sau nếu có chuyện gì, ngươi trước tiên thông báo sư đệ, để sư đệ suy nghĩ cách giúp sư huynh."
Thẩm Bình An không hiểu lắm, chỉ gật đầu cho có. Liền ngay sau đó, hai người đã bay tới Ngoại môn.
Nguyễn Long Duy cùng Thẩm Bình An bay tới Điện chấp pháp thì nhìn thấy một cảnh tượng quen thuộc. Một nhóm đệ tử vây quanh khắp nơi, đang hóng chuyện. Nguyễn Long Duy căng tai lắng nghe tiếng nói chuyện.
"Ngươi nói xem, lần này trưởng lão sẽ phạt ai?"
"Tất nhiên là Cao Bá Thành rồi. Hắn đánh Lục sư huynh suýt ch.ết, hai chân đều gãy"
"Không đúng. Ta nghe nói Lục sư huynh tới động phủ của Cao sư đệ gây sự, còn uy hϊế͙p͙ hắn nên mới thành ra như vậy."
"Ngươi nói cũng có lý. Vậy chúng ta chờ xem trưởng lão xử lý."
Nguyễn Long Duy nghe được mấy lời bàn tán này, hai mắt nheo lại.
Họ Cao sao? Là đồng bitcoin kia?
Nguyễn Long Duy nhìn về phía Thẩm Bình An, hỏi thăm: "Thẩm sư huynh, Cao sư đệ gần đây có ổn không?"
Thẩm Bình An nghe thấy cái tên này, giống như nhớ tới cái gì, vội vã khen ngợi: "Sư đệ, ngươi quả thật có tài nhìn người. Cao sư đệ chỉ trong một tháng đột phá từ Luyện khí kỳ tầng một lên tầng sáu, hơn nữa còn đánh bại mấy tên đệ tử đồng cấp."
Nguyễn Long Duy nghe vậy, không rõ ràng mình nên gọi hắn là Cao sư đệ hay Cao sư huynh nữa. Bản thân vất vả mấy năm mới tu đến Luyện khí tầng năm, còn hắn thì chỉ mất một tháng nhảy cóc từ 1 lên 6.
"Sư huynh, hắn đánh nhau như vậy liệu có bị đuổi ra khỏi sơn trang không?"
- "Tiểu đả tiểu nháo mà thôi. Nếu như xuất thủ có lí do chính đáng thì sẽ không bị đuổi. Ta nghe nói mấy lần trước đều là như thế. Đáng tiếc, lúc đó ta đang bận rộn đột phá Trúc cơ nên không thể chiêm ngưỡng." Thẩm Bình An tiếc nuối nói ra.
Nguyễn Long Duy cười khổ, ra chỉ là chuyện thường ngày. Vậy thì không cần để tâm. Hắn quay sang Thẩm Bình An nói: "Sư huynh, ta nghĩ vẫn nên đi đăng ký thân phận thôi. Lát nữa, chúng ta quay lại gặp Cao sư đệ cũng không muộn."
- "Được, vậy chúng ta đi đăng ký thân phận cho ngươi trước."
Thẩm Bình An tiếp tục ngự kiếm bay thêm mấy vòng, cuối cùng dừng lại tại một nơi tên là Điện chấp sự. Không mất bao lâu thời gian, Nguyễn Long Duy được một vị trưởng lão ngoại môn hỏi thăm thông tin bao gồm lai lịch, thân phận,... Tuy rằng nói là trưởng lão ngoại môn, nhưng thực ra tu vi chỉ là Trúc Cơ kỳ, ngang ngửa với đệ tử nội môn như Thẩm sư huynh.
Những thông tin này đều đã được Nhị Trưởng lão và Lỗ chấp sự chuẩn bị trước, Nguyễn Long Duy vốn là mọt sách, dễ dàng thuộc làu tất cả nhuyễn như ăn cháo, trả lời không vấp một câu.
Một tay trưởng lão này giơ lên che lại miệng ngáp ngủ, tay còn lại cách không đẩy lệnh bài về trước nói ra: "Đây là lệnh bài thân phận của ngươi, bên trên có một viên ngọc. Tin tức đều có đủ ở bên trong, sau này không cần phải tới đây hỏi thăm nhiều làm phiền lão phu. Đi đi."
Nguyễn Long Duy không giận mà còn mỉm cười, chắp tay hành lễ rồi rời đi. Không thể giận được, đồng đạo thích ngủ nha.
Thẩm Bình An ở bên ngoài nhìn thấy Nguyễn Long Duy đã xong, háo hức nói vọng về phía cửa vào:
"Chúc mừng sư đệ đến với Thiên Kiếm Sơn Trang."
- "Ha ha, đa tạ sư huynh chào đón. Ta cũng rất vui mừng khi đến đây. Được rồi, tiếp đến chúng ta đi xem Cao sư đệ nào."
"Ha ha, được."