Chương 81: Sư đệ à, ngươi làm bẩn mắt ta
Bên trong Điện chấp sự, hai mắt người trưởng lão kia vừa nhắm lim dim, vừa hướng đầu về phía ngoài cửa tận hưởng ấm áp của tia nắng chiều hoàng hôn. Nhưng khi vừa thấy được bóng dáng của Thẩm Bình An, hắn liền trừng to mắt, bất ngờ vô cùng:
"Đệ tử mới này quen biết cùng thủ tịch đệ tử? Vì sao khi nãy người kia lại báo cáo thông tin thân phận bình thường như vậy? Chẳng lẽ có ẩn tình?"
Trưởng lão của chấp sự điện vội vàng lấy ra mộc giản chứa thông tin của Nguyễn Long Duy ra dò xét.
"Nơi sinh ra ở Hòa quốc, là thành viên của Tiêu Thủy thương minh, Phong linh căn, Luyện khí kỳ tầng năm. Ừm, chờ đã. Phong linh căn?" Trưởng lão này ngạc nhiên nhìn kỹ dòng chữ Phong linh căn, sau đó lại chạy sang nơi ở các trưởng lão khác hỏi thăm về đệ tử này. Lúc nãy hắn không có để ý kỹ. Khi vừa nghe thấy Nguyễn Long Duy nhắc đến hai chữ "bình thường" thì liền không thèm để ý nữa, vội vàng qua loa cho xong.
Nguyễn Long Duy lúc này đã rời đi, không hay biết những việc này.
Điện chấp pháp bây giờ đã vắng đi rất nhiều người so với một canh giờ trước, trên sàn nhà lại có nhiều thêm một vũng máu. Cao Bá Thành mặc một bộ áo bào màu vàng đen, đứng ở sâu bên trong điện, yên lặng cúi đầu ở bên cạnh một vị trưởng lão, lắng nghe người này khuyên răn.
"Cao sư điệt, tuy rằng hành động lần này của ngươi là tự vệ nhưng hành xử như vậy quá độc ác. Các ngươi dù sao cũng là đệ tử một môn. Sau này đừng nên làm như vậy nữa, người tu kiếm phải lấy lý trí không chế kiếm của mình, không phải là bị kiếm khống chế. Ngươi có hiểu không?"
"Bây giờ, ngươi về động phủ suy ngẫm một thời gian rồi hẵng tiếp tục tu luyện, hạn chế tìm người khác gây chuyện."
Sắc mặt Cao Bá Thành lộ rõ vẻ không phục nhưng vẫn cúi đầu nhận sai:
"Thiệu trưởng lão, đệ tử đã biết. Đa tạ trưởng lão dạy dỗ. Đệ tử sẽ cố gắng thay đổi."
Thiệu trưởng lão cười khổ lắc đầu, sau đó quay người rời đi. Ai lại không biết thiếu niên bồng bột khó dạy ra sao, vài câu nói không thể nào thay đổi được.
Thiệu trưởng lão vừa rời đi, Nguyễn Long Duy đã xuất hiện bên cạnh của Cao Bá Thành, vỗ lên bả vai rồi cười nói, nhưng gióng cười này lại không hề mang ý cười, mà lộ rõ vẻ bất mãn:
"Hơ hơ. Cao đệ rốt cục vẫn không nghe lời vi huynh."
Bị người lạ chạm vào cơ thể, trên mặt của Cao Bá Thành biến thành hung ác. Hắn sợ hãi rút kiếm ra, đồng thời gầm thét: "Là ai?"
Kiếm vừa ra khỏi vỏ, không gian xung quanh như ngừng động. Gió thổi chậm lại. Kim linh khí ngưng tụ từ khí hóa lỏng, từ lỏng thành rắn, lơ lửng vô định trên không trung. Liền ngay sau đó, hóa thành một thanh cự kiếm bổ thẳng về bên cạnh
Nguyễn Long Duy bị đòn tấn công này làm cho kinh ngạc, nụ cười trên mặt dần khép lại, sắc mặt trở nên nghiêm túc. Phong linh lực truyền khắp cơ thể, mỗi một bước chân đều trở nên lưu loát linh hoạt. Di chuyển không nhanh nhưng luôn vừa kịp né tránh từng đường kiếm. Trên tay trái bắt đầu ngưng tụ rất nhiều chân khí cùng Mộc thuộc pháp lực, đang liên tục xoay tròn, tạo thành La Toàn Hoàn.
Cao Bá Thành dùng cự kiếm tấn công, đồng thời xoay người lại về sau, vung tay cầm kiếm chém về phía cổ đối thủ.
Thiệu trưởng lão vừa rời đi cách đó không lâu thì cảm giác được bên trong điện có biến, vội vàng quay lại can thiệp. Nhưng khi hắn vừa bước được hai bước liền đã bị một thân ảnh áo trắng cản lại. Thiệu trưởng lại nhìn thấy người đến, vội vàng chào hỏi:
"Thẩm thủ tịch. Không biết vì sao ngươi lại chặn đường?"
Thẩm Bình An không có nhìn về sau nơi hai người đang giao chiến, bất đắc dĩ cười khổ:
"Thiệu trưởng lão không cần lo. Chuyện ở đây chỉ là sư huynh cùng sư đệ giao thủ nhẹ nhàng, không việc gì phải vội vã ngăn cản. Mà phong mang trong trang gần đây ta đều đã biết, quả thật là Cao Bá Thành cần một chút giáo huấn."
Bên trong sảnh điện, Nguyễn Long Duy tiếp tục bất ngờ, lời nói không còn chút vui vẻ nào, chỉ có tràn ngập bất mãn:
"Vừa gặp đã tung sát chiêu, đúng thật là không nghe lời."
Nguyễn Long Duy gập người xuống thấp để né đòn kiếm, dùng chân phải làm trụ, mượn thế chống tay phải xuống đất dồn lực cùng trọng tâm. Sau đó, chân trái được chân khí gia cố, vung lên thật mạnh sút thẳng về giữa ngực của Cao Bá Thành. Vị Cao sư đệ này bị bất ngờ sút tung lên trời, cơ thể gặp phải trùng kích rất lớn. Tuy vậy, hắn kịp phản ứng được nguy hiểm, đem toàn bộ linh lực tụ lại ở trước người.
Không dừng lại ở đây, Nguyễn Long Duy mượn thế của cú đá vừa nãy để bật dậy, xoay người một vòng giữa trời, sau đó đưa tay trái nhắm thẳng vào giữa bụng của đối phương. La Toàn Hoàn xuyên thủng áo bào, chạm vào da thịt, lập tức đánh cho thân ảnh áo vàng này bay xa. Đòn đánh này dù cho không dùng toàn lực nhưng sát thương lại rất lớn. La Toàn Hoàn có lực sát thương rất lớn khi cận chiến, cùng với khả năng công phạt mạnh mẽ của Chân khí.
"Rầm". Một tiếng va chạm vang lên, Cao Bá Thành bay thẳng vào cột đá, in lại thân hình thiếu niên của chính mình lại bên trên làm kỉ niệm. Miệng của hắn tuôn ra máu tươi, quần áo rách rưới, để lộ một phần da thịt. Nhưng nhờ có một ít Mộc linh lực của Nguyễn Long Duy thêm vào La Toàn Hoàn trước đó giúp đỡ chữa trị thương tổn trên người nên trạng thái của Cao Bá Thành hiện tại vẫn còn chưa ở vào tình trạng nguy hiểm đến tính mạng.
"Ghim chặt hắn."
Vèo, vèo, vèo, vèo.
Chấp Pháp Điện vang lên tiếng xé gió hướng về phía cột đá. Nguyễn Long Duy hạ xuống linh cung, 4 mũi tên đã ghim chặt vào cột, cố định lại vị trí của Cao Bá Thành.
"Ọe."
Nguyễn Long Duy nhìn thấy nam nhân khỏa thân, trên mặt như gặp phải thứ khó ăn, quay đầu sang một bên vỗ ngực. Lại dùng nhẫn trữ vật lấy ra một tấm lụa vải, truyền pháp lực đưa khăn bay đến che lại chỗ da thịt lộ ra. Xong xuôi hết thảy, Nguyễn Long Duy đưa hai tay ra sau đầu, làm động giãn vai một cái rồi nói với Thẩm Bình An đang đứng phía sau:
"Thẩm sư huynh, tên nhóc con này vừa gặp ta đã hành động như vậy. Ta thật sự nghi ngờ khả năng đào tạo đệ tử của phái Thiên Kiếm các ngươi."
Thẩm Bình An bước đến, vui vẻ phản bác:
"Ha ha. Sư đệ, ngươi nói sai. Là Thiên Kiếm chúng ta.
Hơn nữa, đệ tử ngoại môn tuổi còn nhỏ, có một chút xung đột cũng không sao. Hành vì mặc dù hơi tàn bạo một chút tuy nhiên sau này có thể uốn nắn lại."
Nguyễn Long Duy thầm nghĩ: "Có người điên mới tin ngươi. Kiếm tu các ngươi rảnh đi quan tâm mấy việc này sao? Ta sợ lúc đó các ngươi chỉ thở dài lẩm bẩm mấy câu trẻ nhỏ dễ dạy rồi lại cho qua."
Nghĩ vậy nhưng Nguyễn Long Duy lại nói:
"Sư huynh, ta thấy vẫn nên để ta đi dạy nên nghịch đệ này. Sau này hắn càng tăng cao tu vi thì càng khó dạy."
Thẩm Bình An giơ hai tay lên biểu thị chính mình không có ý kiến:
"Sư đệ thích làm gì thì cứ làm. Ta tin tưởng năng lực của sư đệ."
Nguyễn Long Duy nghe vậy cũng yên tâm, sau đó nhìn về phía Thiệu trưởng lão ở ngoài cửa, cúi người hành lễ.
Thiệu Trưởng lão nhìn thấy vậy chỉ chẹp miệng khẽ gật đầu sau đó rời đi. Cũng không phải Thiệu trưởng lão không vừa ý với cách làm của Nguyễn Long Duy, chỉ là hắn không nỡ nhìn thiên kiêu của sơn trang bị bạo hành.
Hai người Thẩm Bình An cùng Nguyễn Long Duy tiếp tục nói chuyệ,n không bận tâm đến phạm nhân Cao Bá Thành đang bị ghim trên tường. Lúc này, vị Cao sư đệ này bắt đầu tỉnh lại, mơ hồ nhìn về phía trước, cố gắng suy nghĩ không người này là ai. Trước đó hắn chỉ kịp rút kiếm, còn chưa kịp nhìn rõ thì đã bị ăn một cước cùng một chưởng dẫn đến bất tỉnh.
Cao Bá Thành thấy một vị nam thanh niên mặc áo xanh lam, đầu quấn khăn vải, tay cầm cung tên đang tán gẫu cùng một thanh niên mặc áo trắng, lưng đeo lên kiếm. Cả hai người này đều nhìn rất quen thuộc, giống như trước đây đã từng gặp qua.
"Tỉnh rồi à? Mới một tháng không gặp đã muốn giết sư huynh ta sao? Sư đệ thân mến."
Khi mà lời nói này truyền đến tai, toàn thân của Cao Bá Thành run lẩy bẩy. Bởi vì hắn vô cùng kính trọng chủ nhân của giọng nói này. Người này là người đầu tiên đưa tay giúp đỡ hắn khi sa cơ, cũng là người đầu tiên đặt niềm tin ở hắn trong suốt bao nhiêu năm qua. Tuy rằng tâm tình trong lòng đang hỗn loạn, Cao Bá Thành vẫn hít một hơi thật sâu rồi hỏi: "Chử huynh, là ngươi sao?"
Nguyễn Long Duy chậm rãi bước đến gật đầu nói ra, lại rầu rĩ ngâm thơ:
"Là ta. Hôm nay ta lựa chọn bái nhập vào Thiên Kiếm Sơn Trang, trở thành ngoại môn đệ tử. Vốn dự định tìm Cao sư đệ hỏi thăm một chút, không ngờ lại bị ngươi coi như tử thù, vừa gặp liền muốn giết. Ngươi tăng lên tu vi, sớm đã siêu việt ta, đâu còn để kẻ kém cỏi vào mắt."
"Một thoáng không gặp, ngỡ qua trăm năm
Tưởng rằng tri kỷ, hữu ý vô tình."
Thẩm Bình An ở một bên lấy tay che mặt, cúi đầu nhìn đất mà cười. Không hổ Chử sư đệ, mắng chửi còn cần gieo vần.
Cao Bá Thành nghe vậy, lắc đầu lia lịa phủ nhận:
"Chử huynh, là hiểu lầm. Sư đệ ta không có ý đó. Trời đất chứng giám, ta nếu như nói sai, Thiên Lôi đánh xuống."
Rột, rột, rột, rột.
Vèo, vèo, vèo, vèo.
Bụp.
Nguyễn Long Duy thu hồi pháp lực, đưa 4 mũi tên trở về tay. Sau đó lấy tay vuốt ve đuôi cung, không để ý Cao Bá Thành bị ngã đập đất, lẩm bẩm tự nói:
"Cao sư đệ, hình tượng của ngươi vừa nãy làm bẩn mắt ta. Lần sau gặp lại nhau, hi vọng ngươi đã có thể xem trọng vi huynh hơn một chút. Không còn giống như hiện tại, để toàn bộ lời nói của ta ở ngoài tai." Nguyễn Long Duy nói xong, phất tay áo khiến cho Phong linh lực tụ lại ở chân, đạp không mà đi.
"Chử huynh, Chử huynh..." Cao Bá Thành nằm sấp trên đất, cố gắng kêu theo bóng hình đang rời đi xa nhưng không được đáp lại.
Thẩm Bình An ở bên cạnh không nói gì, trong lòng tấm tắc khen hay, thầm ghi lại cách trang bức này để về sau có dịp dùng đến.