Chương 83: Chỉ tu luyện
Nguyễn Long Duy tự lẩm bẩm, đưa ra quyết định trước tiên cần phải tăng cảnh giới lên cao rồi sau đó dùng tầm mắt của Trúc Cơ để nhìn thấu lí do dưỡng ra kiếm linh thất bại.
Thật ra Duy có thể đi hỏi thăm các trưởng lão ngoại môn nhưng hắn lại không chọn làm vậy ngay. Nếu có thể tự mình ngộ ra vấn đề mới là tốt nhất, sau này không làm được thì hẵng hỏi thăm.
Từ đó, vấn đề của kiếm linh được gác sang một bên, lịch trình tu luyện chỉ bao gồm luyện khí, tập võ, đọc thơ.
Một tháng lại trôi qua, sáng sớm hôm nay ở nơi trước động phủ vốn luôn quạnh quẽ của Nguyễn Long Duy xuất hiện một bóng người. Giọng nói từ bên ngoài truyền vào trong, đánh thức Nguyễn Long Duy dậy.
"Sư đệ Cao Bá Thành hôm nay đến tạ lỗi với sư huynh. Mong sư huynh gặp mặt ta."
Vốn đang mớ ngủ, Nguyễn Long Duy giơ tay vận đầy chân khí, chưởng về phía ngoài, kèm theo là một thanh âm mang theo vẻ lười nhác truyền ra:
"Cút a. Bản công tử đang ngủ. Tiểu Tam ngươi mau cút cho bản công tử. Đừng có làm phiền. Khò khò..."
Cát bụi văng đầy trước cửa hang làm bẩn hết quần áo của Cao Bá Thành. Dù vậy trên mặt thiếu niên lại không hề biểu lộ ra bất kỳ vẻ tức giận, ngược lại với mọi khi là vô cùng điềm tĩnh. Cao Bá Thành đứng yên tại chỗ, cất giọng hô to lần hai: "Là lỗi của sư đệ đến đây quá sớm, không để ý đến giờ giấc nên làm phiền đến sư huynh. Sư đệ sẽ đứng ở đây chờ. Mong sư huynh tiếp tục nghỉ ngơi."
Bên trong không có tiếng đáp lại, một mực yên tĩnh suốt ba ngày liền nhưng thiên địa linh khí xung quanh vẫn luôn chăm chỉ hội tụ về bên trong hang. Điều này rõ ràng chứng tỏ có người đang tu hành bên trong.
Cao Bá Thành ở ngoài hang động thất vọng nhìn vào bên trong hang động. Hắn xiết chặt nắm đấm, âm thầm đưa ra quyết định rồi nói: "Lần này sư đệ tới đây đường đột, chưa kịp chuẩn bị công việc ổn thỏa nên không thể nán lại lâu. Lần sau ta sẽ lại tới tạ lỗi với sư huynh." Sau khi nói xong, hắn hành lễ tạm biệt rồi xoay người rời đi
Nguyễn Long Duy đang nhắm mắt ngồi xếp bằng tu luyện ở bên trong hang động, sau khi nghe thấy lời này thì mở một mắt ra, lẩm bẩm ngoài miệng: "Có tiến bộ, tâm tính cải thiện khá đó nha. Nhưng không biết ngươi kiên trì được bao lâu?"
Việc này chỉ như một nốt nhạc dạo đầu, theo thời gian mà trôi qua. Mỗi ngày của Long Duy đều như một, lịch trình giản dị vô cùng. Bởi vì sử dụng Tích cốc đan mà điện chấp sự phát cho để tăng cao hiệu quả tu luyện, Nguyễn Long Duy hạn chế lại việc vào rừng săn thú để nướng lên ăn.
Lí do tất nhiên không phải là vì mỗi khi ăn uống, hắn đều sẽ nhớ lại hai người vị bằng hữu ở Hòa quốc mà cảm thấy buồn. Chỉ là ăn thịt thú rừng quá ngán, ngừng ăn một khoảng thời gian thôi.
Bởi vì một lòng tập trung tu luyện, không bị ngoại vật đả động cùng với căn cơ được củng cố vững chắc ở mỗi cảnh giới trước đó nên tu vi của Nguyễn Long Duy tăng lên nhanh như tên bắn, lần lượt chạm đến cột mốc Luyện khí kỳ tầng 6, Luyện khí kỳ tầng 7, Luyện khí kỳ tầng 8.
Võ đạo cũng có bước tiến triển, Luyện Tạng kỳ cuối cùng đã đạt đến tình trạng viên mãn. Sau khi luyện thành, ngũ tạng tiết ra thêm một loại khí, được xưng là Tạng thần khí. Lấy chữ thần trong tên là vì sau khi võ phu luyện thành thì các giác quan trong cơ thể đều được tăng cường gấp mười lần, có thể ví von như nghe được âm thanh dưới lòng đất, nhìn được cảnh tượng trên trời.
(Võ phu: người luyện võ)
Tiếp sau Luyện tạng kỳ là Luyện cốt kỳ. Luyện cốt ở đây không phải hoa mỹ như trong sách truyện thường miêu tả tiên phong đạo cốt, mà chỉ đơn giản là rèn luyện xương cốt cứng rắn hơn thôi. Luyện nhiều thì xương sẽ cứng còn hơn cả đồng sắt, yêu thú cắn vẫn không gãy.
Lại nói đến yêu thú, bên trong rừng có một chút yêu thú cấp 1 lảng vảng, thường được các trưởng lão ngoại môn dùng làm nhiệm vụ cho các đệ tử luyện tập. Nguyễn Long Duy không hứng thú với mấy con thú này, trừ khi chúng lại gần chọc hắn thì mới động tay thôi. Nhưng động phủ của đệ tử ngoại môn đều sẽ có trận pháp cơ bản để bảo vệ, yêu thú thường sẽ không dám tới gần.
Về phần các yêu thú cấp cao hơn càng là hiếm gặp. Trong thư tịch có ghi chép về yêu thú, đa phần đều được các thế lực lớn nuôi nhốt, rất ít khi xuất hiện ngoài tự nhiên.
Hôm nay, trước động phủ lại xuất hiện một bóng người, không phải ai khác mà chính là Cao Bá Thành. Đây đã là lần thứ ba vị thiếu niên này tới đây.
"Sư đệ Cao Bá Thành hôm nay đến tạ lỗi với sư huynh. Mong sư huynh gặp mặt ta."
Tiếng động truyền vào bên trong, không một lời đáp lại. Không gian yên tĩnh chỉ có tiếng chuông gió và linh khí chuyển động vang lên.
"Keng" "ào ào,... lặp đi lặp lại.
Sau ba ngày, bóng người lại rời đi.
Hơn một năm trôi qua từ lần đó, Nguyễn Long Duy tiếp tục tu luyện, một đường tiến thẳng không phanh. Đạp vào luyện khí kỳ tầng 9, giẫm lên luyện khí kỳ tầng 10, lại an vị ở Luyện khí kỳ tầng 11.
Hôm nay là một ngày đẹp trời, bên ngoài đã được tuyết trắng bao phủ. Nguyễn Long Duy thở ra một hơi, hơi thở lập tức hóa thành sương trắng. Hắn chắp tay lại vỗ vào sương khí đùa giỡn, đem dòng khí ấm đập lòng bàn tay, sau đó ngẩng đầu nhìn trời lẩm bẩm. Sở dĩ có thể nhìn trời bởi vì động phủ này có một cái lỗ nhỏ ở chính giữa, khiến cho ánh sáng có thể chiếu vào, hình thức tương tự như giếng trời ở xã hội hiện đại.
"Tu luyện không nghỉ ngơi, thoắt cái đã quên ngày tháng. Mùa đông vậy mà lại đến lần nữa. Thiên linh căn đúng là thiên linh căn, chỉ cần hít thở là có thể tăng cao tu vi. Ông trời ưu ái, thật quá may mắn nha."
Nguyễn Long Duy phóng thẳng lên đỉnh động phủ, xuyên qua lớp pháp trận che đậy mà bay lên trời, ngắm nhìn bốn phía. Tâm trạng của hắn bây giờ vô cùng tốt, đột phá dễ như ăn bánh vậy. Vốn dĩ tốc độ còn thể tăng lên nhanh hơn nếu thời gian dành cho việc luyện khí không bị cắt giảm còn một phần ba lịch trình tu luyện.
Bây giờ, việc Nguyễn Long Duy đã có thể điều khiển Phong linh lực vô cùng dễ dàng. Hắn lượn quanh vài vòng, lại bay thẳng lên cao, triệu hồi ra Minh Nguyệt Kiếm. Tâm chính là kiếm, kiếm chính là tâm. Minh Nguyệt Kiếm bay lượn xung quanh, chém đổ rừng cây, mãi đến khi gần chạm đến một bóng người đang đi bộ lên núi thì mới dừng lại.
Nguyễn Long Duy nhìn về phía người kia, trên mặt lộ ra thêm bốn nếp nhăn, thái độ trong giọng lộ rõ vẻ chán ghét:
"Là ngươi?"
Người kia cùng Nguyễn Long Duy mắt đối mắt. Một người chân phủ đầy tuyết, một người đạp mây xanh. Người ở dưới đất mỉm cười chào hỏi, giọng điệu tràn ngập chân thành:
"Sư huynh, là ta. Đã lâu không gặp ngài, sư huynh vẫn như xưa, khí độ át cả trời xanh. Thật là may mắn, chúng ta rốt cuộc đã chạm mặt. Không biết có thể vào bên trong nói chuyện được không sư huynh?"
Nguyễn Long Duy nhíu mày, vờ nhìn sang nơi khác, lại lấy tay che miệng đang ngáp, thẳng thừng nói:
"Không gặp."
Lời nói vừa truyền đến tai, người đã biến mất. Xung quanh bầu trời mây xanh bị gió lốc thổi bay mà hóa thành khói trắng, bao phủ cả một vùng xung quanh. Thân ảnh áo xanh kia theo đó mà trở về hang động. Minh Nguyệt Kiếm bên cạnh thiếu niên hòa vào thiên địa, tiêu tán vô tung.
"Vẫn không được." Bóng người chậm rãi lắc đầu, hơi thở hòa vào sương trắng, lại tiếp tục bước tiếp đến trước động phủ của Nguyễn Long Duy mà đứng dưới mưa tuyết, sau ròng rã ba ngày mới rời đi.
Nguyễn Long Duy vô cùng cảm thán. Tên nhóc này đổi tên rồi hay sao? Chuyển từ Cao Bá Thành sang Cao Chân Thành rồi?
Mấy nốt nhạc đệm này thường xuyên diễn ra, Nguyễn Long Duy không để tâm nhiều, tiếp tục vùi đầu vào tu luyện.
"Luyện cốt kỳ đã xong, tiếp đến là Luyện bì kỳ. Nếu như luyện cốt là mình đồng, thì lần này là da sắt.
Lấy da sắt chịu hàn nhiệt, lấy da sắt ngâm dung nham. Ừm, như vậy thì cần phải ra ngoài luyện tập nhỉ? Nếu vậy thì cứ tập các động tác cơ bản trước đã, đột phá đến Trúc Cơ kỳ rồi hẵng ra ngoài.
Hạo nhiên chính khí đã đạt đến đỉnh phong, đã hơn một tháng mà nó vẫn không tiếp tục tăng trưởng nên không tạm thời không cần quan tâm đến. Đọc mấy năm nay, cũng đến trình độ tâm tâm, niệm niệm rồi, đạo nghĩa hẳn đã rõ ràng. Không cần phải bỏ thời gian mỗi tối."
Cứ mỗi khi Nguyễn Long Duy chọn ra định hướng, quá trình tu luyện lại tiếp diễn. Lần này, hắn dành ra toàn bộ thời gian để luyện khí.