Chương 84: Tắm suối
Tu luyện không giống như người đời thường nghĩ là chỉ ngồi yên một chỗ ròng rã trong thời gian dài. Nguyễn Long Duy vẫn dành ra thời gian để nghỉ ngơi cùng thư giãn.
Bởi vì thế giới này không có game hay internet nên hắn chỉ có thể thư giãn bằng cách đọc sách, chơi cờ, câu cá,...
Hôm nay rơi vào lịch nghỉ nên Nguyễn Long Duy cầm cần câu đi ra bờ suối ngồi câu cá. Đôi chân thong dong dạo bước, tâm trí bắt đầu suy nghĩ.
"Đã lâu không nghe thấy tin tức gì của Lỗ chấp sự, có vẻ như mọi chuyện không quá nghiêm trọng. Vậy cũng tốt, cuộc sống vui vẻ của ta không bị xáo trộn là được. Đợi sau khi Trúc cơ lại xuống núi đi chơi một chút, lâu rồi cũng không gặp con người, nhìn mấy cô nương xinh đẹp nhiều một chút. Như vậy mới là sống a.
Lại nói, tông môn đối với ngoại môn đệ tử vẫn tính là dễ dãi. Không hề ép buộc ta phải đi làm nhiệm vụ, thật là tiêu dao tự tại."
Nguyễn Long Duy không biết được rằng, đệ tử khác không có Thiên linh căn, không thể chỉ thở đều mỗi ngày như hắn là sẽ tăng cao tu vi. Công pháp cũng phải làm nhiệm vụ để đổi từng tầng. Ngay cả trường hợp cá biệt như Cao Bá Thành cũng phải làm nhiệm vụ. Riêng Nguyễn Long Duy thì sướng rồi, được Thanh Diệp chân nhân đem toàn bộ công pháp cho một lần, không cần làm gì.
"Lại nói, dù cho ta đã tìm cách cảm ứng với Thiên Sơn Kiếm Kinh trong đầu nhiều lần vẫn hiệu quả. Chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một chút hình ảnh lặp đi lặp lại, toàn bộ là cảnh vật mà thôi. Như thế thì làm sao có thể nhìn được chứ đừng nói là phải đi lĩnh ngộ? Nên đi hỏi các trưởng lão vấn đề này không đây?"
Ừm, trước hết cứ bình tĩnh không vội, làm theo kế hoạch đã định, sau khi dưỡng ra kiếm linh thì tìm hiểu Thiên Phong Kiếm Pháp, không nên tham lam mà bước hai chân một lần. Tu vi của ta hiện tại đã tăng nhanh, về sau bỏ thời gian từ từ nghiên cứu kiếm đạo cũng sẽ hiểu thông."
Nguyễn Long Duy mải mê suy nghĩ, đã đi đến bên bờ suối lúc nào không hay. Hắn đặt mông ngồi xuống tảng đá sát bờ suối, vung tay về sau phất cao cần câu về phía trước, rồi đem cán cần câu cắm vào sỏi đất để cố định.
"Tõm". Tiếng móc câu đập vào mặt nước phát ra thanh âm êm ái. Nguyễn Long Duy cảm thấy dễ chịu vô cùng, tận hưởng ngày nghỉ ngắm nhìn dòng nước chảy bên suối.
Thời gian trôi qua 15 phút, Nguyễn Long Duy đã thấy chán. Hắn mở nhẫn trữ vật, lấy ra một cái ghế dựa làm bằng gỗ linh trúc lúc trước mua ở Tấn quốc cùng một số quyển sách mát mẻ. Nguyễn Long Duy thả người nằm về sau, dựa lưng trên ghế, hai chân bắt chéo lại, đôi tay cầm sách lật từng trang ra.
"Ừm, rất cong. Chỗ này rất đẹp."
"Rất tốt, lâu rồi mới có cảm giác thoải mái thế này."
"A, đã ra rồi sao? Ừm, cũng đã nửa tiếng trôi qua."
Nguyễn Long Duy lấy ra khăn giấy lau tay, lại cất sách vào trong nhẫn, mắt nhìn sang cần câu, miệng lại lẩm bẩm:
"Suối nước đẹp thế này, lại còn được ngắm mĩ nữ. Quả thật là tuyệt vời. Chỉ còn mỗi ngươi thôi cần câu, khi nào mới có cá?"
Nói xong câu này, Nguyễn Long Duy tiện tay triệu hồi Minh Nguyệt Kiếm, kéo tay tạo thành một đường ngang. Minh Nguyệt Kiếm tạo ra kiếm khí, xông thẳng về phía thượng nguồn.
"Rầm, rầm, rầm." Hàng loạt thân cây lần lượt đổ sụp, kiếm khí chém vào khe suối để lại một vết rạch ngang. Nước văng lên tứ tung, bị ánh sáng chiếu thẳng vào, hóa thành cầu vồng. Cầu vồng hòa vào khung cảnh tự nhiên tạo thành một cảnh tượng vô cùng đẹp mắt.
"Ờm, cầu vồng à? Nhìn đẹp đó, lên cao nhìn xem một chút." Nguyễn Long Duy nghĩ ra ý tưởng này liền ngồi thẳng lưng dậy, nhún chân bật nhảy lên cao, mượn nhờ Phong pháp lực mà bay lên.
Tuy nhiên, đập vào mắt của Nguyễn Long Duy không phải là một cảnh tự nhiên gì cả. Mà là một người con gái bị nước văng tung tóe khắp người, đang nhìn chằm chằm hắn.
Người con gái búi tóc cao trên đầu, cố định lại bằng cây châm gỗ, chỉ mặc một bộ áo trong. Đây là thiết kế váy ngủ, vải xuyên thấu được tận dụng tối đa khi may, có thể nhận thấy rõ ràng từng đường cong uốn lượn tựa như nét bút của một nghệ nhân vẽ ra.
Nguyễn Long Duy không hề dời mắt, bản thân vẫn còn choáng ngợp bởi cảnh tượng trước mắt. Kiểu mặc như vũ công ballet giúp nàng khoe được toàn bộ cơ thể "mình hạc xương mai" của mình. Thêm nữa, hắn còn cảm nhận được, bộ váy này không phải là thứ duy nhất nàng mặc lên, bên trong còn mặc một bộ đồ bó, trông gần giống như bodysuit hiện tại mà phái nữ thường mặc.
"Ừm, nàng đang đi tắm suối ư? Thôi kệ đi, nhìn rất đẹp."
Bộ bodysuit này giúp người con gái khoe trọn đôi chân dài duyên dáng, làn da trắng như sứ ngọc. Thân hình nàng hoà quyện với không gian thiên nhiên nên thơ, trữ tình. Nguyễn Long Duy đánh giá, ngay cả ở thời hiện đại, nơi hắn thường xuyên ngắm nhìn các tiên tử trên điện thoại cũng phải kém phần. Có thể là do hoàn cảnh tăng lên vẻ đẹp của nàng, hoặc cũng có thể là do nàng sinh ra đã đẹp hơn người thường. Hoặc là nhờ có trang phục xuyên thấu kèm theo đường ren cùng với bộ đồ mỏng sát mặc ở bên trong vừa giúp hạn chế sự cố, vừa tạo sự tương phản nhẹ nhàng như hoa in trên da dưới sự phản chiếu của ánh cầu vồng.
Đang lúc Nguyễn Long Duy đăm chiêu, người con gái kia ở nơi phương xa đã giơ tay phải ngang người, thẹn quá hóa giận, dùng ánh mắt căm phẫn như muốn ăn tươi nuốt sống.
Nguyễn Long Duy nghe được một tiếng hô của nàng thanh cao như oanh vàng đang hót, thuần khiết như suối chảy róc rách:
"Kiếm đến."
Một tiếng "Vèo" vang lên, xuyên phá rừng cây, bay thẳng về đến tay nàng. Nàng nhảy lên phía tảng đá, lấy đà bật nhảy, phóng thẳng về hướng của Nguyễn Long Duy. Kiếm trên tay nàng hiện ra màu đỏ rực, Hỏa linh lực không ngừng được rót vào.
Tóc nàng bởi vì bay nhanh mà rũ xuống, trâm gỗ rơi xuống mặt suối, phất phơ bay trong gió.
Đạt đến khoảng cách vừa đủ, nàng giơ kiếm chém về ngay cổ áo Nguyễn Long Duy. Lúc này, Nguyệt Ngọc Liên trên cổ của Nguyễn Long Duy chớp sáng, giúp hắn lấy lại một chút trấn tĩnh.
Lúc nhắm mắt toàn là hình ảnh đẹp của mỹ nhân, khi mở mắt ra đã thấy một hình ảnh nữ ma đầu, hai mắt tràn ngập sợi đỏ, giơ tay cầm kiếm chém thẳng về phía mình.
Nguyễn Long Duy hoảng sợ với thân ảnh bốc lửa trước mắt, vội vàng giơ tay vận dụng chân khí, chưởng thẳng về nàng, hòng lợi dụng phản lực mà lấy đà lùi lại.
Tuy nhiên, nữ tử lách đầu sang một bên, ưỡn người né tránh, tiếp tục vung tay đẩy thẳng kiếm. Nguyễn Long Duy không có nhu cầu đánh nhau, trong lòng chỉ muốn tẩu thoát nên giải tỏa toàn bộ Phong pháp lực đang dùng trên người, thả người rơi tự do xuống mặt đất.
"Rầm". Một tiếng đập đất vang lên, Duy thành công né tránh sát chiêu của mỹ nhân kia nhưng lại bị thương khắp cả thân thể.
Thanh niên áo lam chật vật bò dậy, lấy hai bàn tay xây xát cọ vào nhau để rũ bỏ đất cát, vừa lẩm bẩm: "Nàng thật là nóng bỏng nhưng cũng thật nóng nảy. Ta vừa mới mất tập trung thôi đã xém tí bay đầu, tốt nhất vẫn nên đọc sách thôi. Nữ nhân thật quá nguy hiểm."
Lại một tiếng "Rầm" vang lên. Lần này là ở cách xa vị trí hiện tại, là hướng mà nữ tử kia lao đến.
Nguyễn Long Duy nhìn nơi xa một chút, vừa dùng Mộc linh lực điều trị mấy vết trầy xước, lại tính toán kỹ lưỡng một phen: "Vì sao cô nàng này lại ở đây? Ở nơi này hẳn là đệ tử của sơn trang rồi. Chẳng lẽ là đi làm nhiệm vụ săn yêu nên tiện đường tắm rửa tại bờ suối? Lại nói, vì sao lại còn chuẩn bị cả y phục đẹp như thế để đi tắm?"
Hai tiếng "Bốp, bốp" vang lên. Nguyễn Long Duy tát mình hai cái, lấy lại tập trung.
"Khi nãy cô ấy lấy đà bật nhảy để tấn công ta. Tuy nhiên ta lại bất ngờ rơi xuống, chắc chắn nàng cũng sẽ không đoán trước được tình huống này, từ đó sẽ không thể dễ dàng đáp đất. Như vậy có nghĩa là tiếng rầm kia là do va chạm khi ngã tạo ra sao? Có nên giúp đỡ hay không?"
"Ừm, bản ý của ta là tốt. Chỉ nhìn một chút, tiện thể giúp đỡ người gặp nạn."
Nguyễn Long Duy suy nghĩ một chút, lại đè xuống suy nghĩ đối phương từng muốn chém rụng cổ mình trước đó xuống mà lựa chọn đến nhìn xem.
"Ừm, nên đi giúp nàng. Dù sao cũng là đồng môn."