Chương 85: Trúc cơ
Nguyễn Long Duy nhảy lên từng cành cây gỗ, hướng về nơi nữ tử rơi xuống. Khi đến thì hắn đã nhìn thấy nàng đang chật vật nằm trên mặt đất, làn da trắng tinh xuất hiện rất nhiều vết trầy xước, áo quần rách rưới vì cọ xát vào đất. Duy nhảy xuống bên dưới, lấy ra một tấm lụa vải lớn, phủ lên người nàng. Hắn truyền một ít Mộc linh lực vào người nàng để kiểm tr.a thương tích, vẫn không quên gia cố chân khí hộ thể đề phòng trường hợp giả vờ bất tỉnh.
"Ừm, thương tổn ngoài da mà thôi. Nhờ có hai tay che đầu nên chỉ choáng dẫn đến ngất xỉu, không có vấn đề lớn. Lấy ra một viên đan dược trị thương chắc là ổn."
Nhờ vào nhiều năm hành tẩu giang hồ ở Tuyệt Linh chi giới nên Nguyễn Long Duy từng học qua một số ít phương pháp bắt mạch chuẩn bệnh, đồng thời sáng tạo được phương thức sử dụng chân khí xem mạch tượng. Nhân lúc cô nương xinh đẹp này còn đang bất tỉnh, hắn tranh thủ lấy ra một viên đan dược đút vào miệng nàng. Khi tay chạm vào bờ môi thì vô tình cảm nhận được một chút xúc cảm mềm mại ở đầu tay. Sau khi đút đan xong, hắn lấy ra một cỗ xe ngựa từ bên trong nhẫn trữ vật, đặt nàng nằm vào bên trong đệm ấm, lại lấy ra một tấm vải phủ lại toàn thân, chờ đợi đối phương tỉnh lại rồi giải thích hiểu lầm.
Làm xong hết thảy, Nguyễn Long Duy ra ngoài, đi dạo xung quanh, nhặt lên thanh kiếm mà cô nàng này sử dụng khi nãy. Bên trên có khắc hai chữ Linh Lung.
"Linh Lung? Là tên người hay tên kiếm?"
Nguyễn Long Duy vừa thắc mắc vừa lấy khăn ra lau kiếm. Chợt, hắn cảm giác được thanh kiếm rung động. Cùng lúc đó, trong thùng xe truyền ra tiếng hô thất thanh, giọng điệu tràn ngập căm phẫn: "Đây là đâu? Kiếm đến. Mặc kệ đây là đâu, lão nương phải đi giết ch.ết tên ɖâʍ tặc kia, chọc mù mắt hắn."
Trong kiếm vẫn còn một ít pháp lực đọng lại, liền lập tức bay về phía chủ nhân. Kiếm bay đâm thủng thùng xe, mảnh gỗ văng tứ tung. Nữ tử đứng dậy bắt lấy kiếm, đảo mắt tìm kiếm xung quanh.
Lúc nàng cùng Nguyễn Long Duy chạm mắt vào nhau, trên mặt Nguyễn Long Duy chợt ửng đỏ. Hắn vừa vội vàng đưa năm ngón tay lên che mắt, vừa tranh thủ đưa mắt nhìn lén qua khe hở trên ngón tay:
"Tiểu sư muội, ngươi bình tĩnh. Sư huynh không có ý xấu. Ngươi hạ kiếm xuống, thay đổi quần áo rồi cùng sư huynh nói chuyện."
"Sư huynh? ɖâʍ tặc, ngươi dám nhìn trộm ta, còn dám... A, a a, a.... ɖâʍ tặc mau nhắm mắt, ngươi mau nhắm mắt lại. Nếu ngươi còn dám giơ mắt chó ra nhìn, thì đừng trách bản cô nương móc mắt ngươi." Nữ tử vốn còn đang định mắng thêm nhưng khi nghe được câu sau liền lúng túng, vội vàng phủ lên lớp vải che lại thùng xe.
Sau đó ít phút, một tiếng "Rầm" vang lên. Thùng xe rung bần bật, mảnh gỗ lại văng đầy ra đất, khói bụi bay tán loạn.
Nguyễn Long Duy thầm nghĩ: "Ừm, nàng thẹn quá nên chạy trốn sao? Còn chưa kịp biết tên nha. Linh Lung a?"
Người đã rời đi, Nguyễn Long Duy cũng không còn tâm trạng ở lại bờ suối thả câu nữa. Hắn thầm than một phen. Chuyến đi này lỗ mất một thùng xe, một ghế dựa, một cần câu, một viên đan dược, một cái khăn, tốt nhất về sau không có việc gì vẫn nên trốn trong động phủ tu luyện.
Lại một năm trôi qua kể từ lần đi ra bờ suối. Nguyễn Long Duy chỉ chui bên trong hang tu luyện, một tuần chỉ ra ngoài một lần để vận động cơ thể. Khi nào dùng hết Tích cốc đan thì mới thấy được bóng dáng của hắn ở Chấp sự điện, nhưng rất nhanh liền trở về. Thẩm Bình An vẫn chưa trở lại, nghe nói lần lịch luyện này kéo dài đến tận 5 năm.
Sau tiến vào Luyện khí kỳ tầng 13, Nguyễn Long Duy dừng lại việc luyện khí mà tìm đến một mỏm núi lửa ở gần ngoại môn, dành ra 60 ngày để da thịt chịu đựng nhiệt lượng do nham thạch và hỏa linh khí tỏa ra.
Lại bỏ thêm 2 tháng ngâm mình tu luyện tại hồ băng cùng với việc trải qua rèn luyện bởi chân khí cùng Hạo nhiên chính khí, luyện bì kỳ (còn gọi là luyện da) đã đạt đến mức độ hoàn thiện, kiếm bình thường chạm vào chỉ có thể bị đẩy ra xa. Bởi vì mục đích hướng đến là tiên-võ đồng tu nên hắn vô cùng nghiêm túc làm theo thứ tự từng bước. Nhất là sau bài học của Phí Vũ phó chấp sự trước đó, Duy càng có thêm quyết tâm rèn luyện thân thể để có thể chịu đựng được độc dịch.
Tiếp theo, đến giai đoạn đột phá Trúc cơ kỳ.
Tu vi tăng lên không ngừng, Mộc-Phong linh khí đã luyện hóa toàn bộ 13 đường kinh mạch. Mười ba đầu kinh mạch được đả thông đồng nghĩa hắn tùy thời có thể đột phá Luyện khí kỳ. Ở giai đoạn này, tu sĩ sở hữu Ngụy linh căn đều phải dùng đan dược hỗ trợ, tu sĩ Tam linh căn không mượn nhờ đan dược thì chỉ có 3 phần xác xuất thành công. Riêng Nhị linh căn và Đơn linh căn được trời xanh ưu ái, chỉ cần chậm rãi tu luyện là có thể vượt qua dễ dàng.
Nguyễn Long Duy ngồi trong động phủ, vừa cảm nhận thân thể mình, vừa lẩm bẩm:
"Luyện khí viên mãn, cô đọng thần hồn, dưỡng nên tân cơ."
Lúc này, 13 kinh mạch được đổ đầy linh khí, không ngừng làm mới tế bào trong thể, thần hồn cũng dần dần ngưng thực. Nếu như trước đây Nguyễn Long Duy chỉ có thể cảm giác được linh hồn mình khi tiến vào trạng thái Vong ngã, thì bây giờ đây hắn lại không cần tiến vào vẫn có thể cảm nhận rõ ràng được. Linh hồn hắn hiện tại khi thì giống như sương mù mờ ảo lúc thì như là một khối nước đặc quạnh.
Quá trình này diễn ra liên tục ba ngày ba đêm, toàn thân Nguyễn Long Duy chỉ hấp thu và vận chuyển linh khí. Từng tế bào được tái cấu trúc lại, tăng cường thêm khả năng chịu đựng ngoại vật ảnh hưởng, tính dẻo dai, sức bền, thể lực. Cộng với việc luyện tập võ đạo không ngừng, lần Trúc cơ này khiến cho cơ thể của Nguyễn Long Duy đạt được sự tăng lên rõ rệt về chất. Cơ bắp liên tục được linh khí kích thích, gia cố. Nguyễn Long Duy mượn nhờ cơ hội này để tranh thủ tiến thêm một bước của võ đạo, bước vào Luyện cơ kỳ. Hắn đứng dậy co duỗi toàn bộ cơ thể, đánh ra từng bài quyền luyện tập, dự định một lần đột phá 2 cảnh giới Trúc cơ của tu tiên giả và Luyện cơ của võ giả.
Lúc này, linh khí trong cơ thể ngừng lại chuyển động, thần hồn cũng trở nên cô đặc hơn, không còn mờ mờ ảo ảo nữa. Nguyễn Long Duy mở ra hai mắt, linh khí trong cơ thể bắn thẳng ra ngoài.
Một tiếng nổ "bùm" vang lên, khí tức trên người tăng vọt gấp 2 lần, cơ thể phình to vì không kịp thích ứng, sau một thời gian mới dần dần trở về bình thường. Tu vi từ Luyện Khí viên mãn đạt đến Trúc Cơ sơ kỳ.
Nguyễn Long Duy vô cùng hài lòng, hắn thử tìm hiểu xem bản thân có gì thay đổi hay không. Hắn tập trung suy nghĩ một chút, nhìn vào bàn tay của mình.
"Ừm, tuy chỉ có thể nhìn thấy lòng tay. Nhưng có thể cảm giác rõ toàn bộ cấu tạo của bàn tay. Đây là thần thức sao?"
Không dừng lại ở đó, Nguyễn Long Duy tiếp tục lấy ra một miếng gỗ vụn ném lên không trung, sau đó tập trung ý nghĩ để phá nát nó. Theo ý nghĩ vừa động, trong cơ thể phóng thích ra một loại năng lực kỳ lạ mang theo lực lượng của Trúc Cơ sơ kỳ, nhắm thẳng về miếng gỗ.
Rắc.
Miếng gỗ nứt ra thành hai, rơi xuống mặt đất.
"Ừm, cô đọng thần hồn vừa giúp ta dưỡng ra thần thức vừa có được uy áp để chấn nhiếp kẻ yếu. Đúng như trong sách nói."
"Đột phá xong, ổn định căn cơ một chút rồi đi nhận nhiệm vụ thôi. Ngoài ra cũng cần phải hỏi thăm các vị trưởng lão về tình hình bên ngoài. Đã ba năm vẫn không có tin tức gì của Lỗ chấp sự."
Bởi vì mục đích hạn chế hiềm nghi nên Nguyễn Long Duy không bao giờ chủ động liên lạc với các trưởng lão. Tương tự các trưởng lão cũng sẽ không tùy tiện liên lạc cũng hắn, trừ khi là thông tin khẩn thiết.
Nguyễn Long Duy lại dành ra 1 tuần ổn định lại căn cơ cùng với tập trung suy nghĩ về kiếm linh. Hắn gọi ra Minh Nguyệt Kiếm, thử dùng linh khí để ôn dưỡng. Đáng tiếc, thần thức của hắn không thể tìm ra được nguyên nhân, y như trước kia.
"Minh Nguyệt Kiếm do năng lượng trong cơ thể ta tạo thành, vốn đã trải qua quá trình luyện khí rồi nên không cần phải luyện thêm một lần nữa sao? Nếu vậy thì đổi sang một thanh kiếm khác."
Nguyễn Long Duy lại lấy ra một thanh kiếm khác, là kiếm của Lâm Bảo, người lúc trước phản bội Tiêu Thủy thương minh, lập âm mưu đánh cắp nhân sâm 600 năm.
Nguyễn Long Duy chậm rãi truyền linh khí của mình vào kiếm, nhẹ nhàng dùng tinh hoa của Phong thuộc tính giao lưu cùng thanh kiếm. Bằng thần thức quan sát, linh khí chạm vào thanh kiếm sinh ra một ít dao động nhỏ, từng sợi linh khí bắt đầu chui vào bên trong từng nguyên tố sắt. Nguyễn Long Duy lại thêm vào một chút linh khí tinh túy nhất của mình vào trong, dùng Hạo nhiên chính khí điều khiển từng sợi linh khí lẻn vào từng vị trí trên thanh kiếm để tăng cao độ chuẩn xác.
Đúng lúc này, kiếm bỗng chấn động mạnh. Sau đó phát ra một tiếng vang "Đùng" lớn, vỡ thành từng mảnh. Nguyễn Long Duy mặc dù ở gần nhưng linh giác nhạy bén, lại là thân thể võ giả nên không bị mảnh kiếm làm bị thương. Hắn tiếc nuối nhìn về phía kiếm gãy, lẩm bẩm:
"Đáng tiếc, chỉ suýt nữa thôi."