Chương 91: Ngô Oánh sư tỷ
Nguyễn Long Duy dùng 6 ngày ở trên Kiếm Sơn, thu được Thừa Phong Kiếm. Trên đường xuống núi, hắn tận dụng thời gian suy nghĩ một chút về Thừa Phong kiếm pháp và công pháp hiện tại của mình.
Hiện tại Nguyễn Long Duy chỉ dùng Phong pháp lực để bay lượn và hỗ trợ cho các đòn tấn công khác như là La Toàn Hoàn và bắn cung. Bây giờ Thừa Phong kiếm quyết lại đem đến thêm khả năng biến đường kiếm thành gió, từ hướng đi này không biết sẽ có thể sáng tạo ra chiêu thức mới hay không?
Đang lúc Nguyễn Long Duy suy nghĩ, hắn đã bước gần đến chân núi.
"Sư huynh, ta ở đây."
Một tiếng hô to truyền về phía Nguyễn Long Duy, trong giọng nói tràn đầy thân thiện nhưng lại tỏa ra một chút cảm giác cường ngạnh, sắc bén khi truyền vào trong tai.
Nguyễn Long Duy cảm giác được bên trong lời nói, liền biết được người đến là ai. Cao Bá Thành đứng gần rừng cây, giơ tay vẫy chào.
Nguyễn Long Duy thể hiện vẻ mặt lạnh băng, ngạc nhiên hỏi thăm:
"Cao sư đệ, ngươi vì sao tới đây? Ồ, ngươi đột phá Trúc cơ rồi sao? Xin chúc mừng, quả thật là chuyện tốt."
Cao Bá Thành khiêm tốn nói:
"Nhờ có sư huynh hộ pháp cho ta, sư đệ mới có thể bình an đột phá."
Ừm, là ai nói? Ta đã trốn đi rồi cơ mà?
Nguyễn Long Duy trả lời, trong giọng nói hơi có chút bất đắc dĩ:
"Sư đệ, ngươi nghe ai nói cái này? Sư huynh lúc đó tiện đường ghé sang, vung tay đuổi mấy đứa bé con Luyện khí kỳ mà thôi."
"Sư huynh, là Thiệu trưởng lão nói cho ta. Ngươi không cần khiêm tốn, ta biết hết thảy.
Mấy lần trước ta đến tìm ngươi đều không thể gặp mặt. Bây giờ thì tốt, cuối cùng đã có cơ hội.
Ba năm trước, sư đệ còn nhỏ chưa biết suy nghĩ, không thèm để tâm lời răn dạy của sư huynh còn tung ra sát chiêu tấn công ngài. Sư đệ biết sai, mong sư huynh thứ tội." Cao Bá Thành cúi đầu, khom lưng xin lỗi, giọng nói mang mười phần thành khẩn.
Nguyễn Long Duy cảm thấy rất vui vẻ, tên sư đệ này ít ra cũng biết thay đổi, đáng khen nha. Nhưng bên ngoài vẫn làm mặt lạnh, nói:
"Không cần khách sáo, ta tiện tay giúp đỡ thôi. Ta chỉ là ưa thích thiên phú của ngươi, hi vọng ngươi sau này có thể thành tựu càng cao thôi. Thôi được rồi, ta còn có việc. Ngày khác lại gặp."
Cao Bá Thành nghe vậy, vốn còng định nói thêm nhiều lời. 3 năm không gặp, hắn còn ấp ủ rất nhiều lời nói trong lòng.
Nguyễn Long Duy không hề quan tâm, lập tức đem ra phi kiếm, cưỡi gió mà đi.
Trợ giúp là phần trợ giúp, Nguyễn Long Duy không muốn đi cùng Cao Bá Thành quá gần. Dù sao Cao Bá Thành tương lai bất phàm, dễ dàng đoán được hắn sẽ có nhiều kẻ thù. Tốt nhất vẫn nên tránh ra xa một chút.
Trước khi thân hình của mình biến mất, Nguyễn Long Duy truyền âm lại một câu cho Cao Bá Thành:
"Cao sư đệ, hẹn gặp lại ngươi khi đã kết đan."
Cao Bá Thành vừa nãy còn hơi buồn bực, mặt mày ủ rũ thì liền phấn chấn, lại tràn đầy tinh thần, hắn hét to lên trả lời:
"Sư huynh yên tâm, ta sẽ không làm ngươi thất vọng."
Nguyễn Long Duy hướng phía Nội môn mà bay đi, trên đường hỏi thăm vị trí của Nhiệm vụ đường.
Nhiệm vụ đường là một văn phòng tiếp nhận và ban bố nhiệm vụ của Sơn Trang, bất kỳ ai đều có thể nhờ Nhiệm vụ đường ban hành nhiệm vụ.
Nguyễn Long Duy bước vào bên trong, nhìn thấy một nữ tu sĩ tầm 25 tuổi đang ngồi phân loại ngọc giản, tu vi Trúc cơ sơ kỳ. Hắn đưa tay che miệng, ho vài tiếng "khục khục".
Nữ tu sĩ ngẩng đầu lên, hỏi:
"Xin hỏi, sư đệ cần gì sao?"
Nguyễn Long Duy mặc dù đã 30 tuổi, nhưng hình dáng như khi còn 20. Bởi vì Trúc cơ tu sĩ có tuổi thọ lên tới 350 năm, dung nhan của tu sĩ cũng sẽ vì thế mà bị ảnh hưởng. Nguyễn Long Duy lấy ra lệnh bài thân phận, nói:
"Sư tỷ, ta là Chử Sen, là đệ tử ngoại môn mới tấn thăng Trúc cơ kỳ. Hôm nay đến đây nhận nhiệm vụ để ra ngoài lịch luyện. Đây là lệnh bài thân phân."
Nữ tử cầm lệnh bài kiểm tr.a thông tin, vừa rót thần thức vào thì hai mắt nàng liền căng to ra, nhìn chằm chằm Nguyễn Long Duy trong giây lát, sau đó lại mỉm cười, nói:
"Ra là Chử sư đệ. Nghe danh đã lâu, nghe danh đã lâu. Ta tên là Ngô Oánh, ngươi có thể gọi ta là Oanh sư tỷ.
Không biết sư đệ có nghĩ ra yêu cầu gì khi tìm nhiệm vụ không? Như là muốn đi đến đâu, thời gian ra ngoài dài hay ngắn chẳng hạn."
Nguyễn Long Duy giả bộ suy nghĩ, lưỡng lự một chút mới nói:
"Có, ta muốn làm nhiệm vụ nào đó gần Tấn quốc, thời gian dài một chút. Phiền sư tỷ kiểm tr.a giúp." Nói xong lời này, Nguyễn Long Duy lấy ra một chút linh thạch đưa lên phía trước.
Ngô Oánh nhìn thấy động tác này, nụ cười càng thêm tròn trịa. Nàng giống như làm việc đã quen, phủi nhẹ tay liền đem toàn bộ linh thạch cuộn vào trong ống tay áo. Sau đó lại từ bên trong đống ngọc giản, lấy ra ba cái:
"Địa phận của Vĩnh An Tông sao? Cũng không quá xa. Soạt, soạt...
Sư đệ, ta có 3 cái nhiệm vụ, ngươi tự mình xem thử một chút."
Nguyễn Long Duy nhận lấy ngọc giản, đưa thần thức vào bên trong để nhìn.
Cái ngọc giản đầu tiên là một nhiệm vụ hộ tống. Có một quốc gia yêu cầu tu sĩ Trúc cơ bảo vệ một người đến Ngô quốc, địa điểm sát biên giới, gần ngay Tấn quốc. Thời gian ra ngoài làm nhiệm vụ là nửa năm.
Thứ hai, Thục quốc gần đây xuất hiện yêu quái chuyên ăn thịt người. Vĩnh An Tông chậm chạp không chịu xử lý, Thục Vương hết cách đành phải gửi thư nhờ vả Thiên Kiếm Sơn Trang. Thời gian ra ngoài làm nhiệm vụ là 1 năm.
Thứ ba, Tàng thư các của Tấn quốc xuất hiện kẻ trộm, một vị Trúc cơ hộ pháp vì ngăn lại kẻ trộm mà đã bị giết. Tấn quốc gửi thư cho các thế lực tìm thuê một tu sĩ Trúc cơ thay vào đó, thời gian thủ hộ 5 năm. Thời gian ra ngoài làm nhiệm vụ vì vậy mà tăng lên thành 6 năm.
Nguyễn Long Duy cân nhắc lựa chọn kỹ càng, lại từ đó nghiệm ra được rất nhiều thông tin.
Vĩnh An Tông gần đây có chuyện gì? Vì sao không xử lý việc trong địa bàn của mình, để cho tình thế bị náo loạn đến mức này?
Tàng thư các của Tấn quốc có gì để cho tu sĩ Trúc cơ động tâm?
Người cần hộ tống là ai? Vì sao phải cần đến tu sĩ Trúc cơ? Chẳng lẽ bên ngoài đã loạn đến vậy.
Nguyễn Long Duy suy nghĩ, lại lấy ra thêm 20 viên linh thạch, đưa cho Ngô Oánh sư tỷ, hỏi thăm:
"Ngô sư tỷ, sư đệ quanh năm chỉ bế quan tu luyện, không để tâm đến thế sự. Bây giờ bên ngoài loạn lắm hay sao? Ngươi có thể nói cho sư đệ biết một chút hay không?"
Đây cũng không phải là phung phí tiền. Ngô Oánh là nhân viên của Nhiệm vụ đường, lượng thông tin tiếp xúc là rất nhiều, từ đó có thể thu được lượng hiểu biết lớn vô cùng. Lại nói, để công bố nhiệm vụ, Ngô Oánh cũng phải nắm rõ ràng tình hình của Tây Vực, từ đó tính toán chi phí tiếp nhận nhiệm vụ, thời gian ra ngoài làm nhiệm vụ. Những thứ này đều cần rất nhiều thông tin.
Nguyễn Long Duy thân là một kỹ sư logistics, làm sao có thể không nhận ra?
Ngô Oánh lại phất nhẹ tay, làm ảo thuật cho 20 viên linh thạch tan biến vào hư không. Nàng từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cái ngọc giản, nói:
"Sư đệ, ngươi đúng thật rất hiểu chuyện. Đây là bản ghi chép tình hình Tây Vực ta vừa mới soạn ra tuần trước, đều được cập nhật thông tin từ nguồn uy tín. Tuy nhiên nha..." Ngô Oánh xoa xoa tay, lại vuốt ve từng ngón.
Nguyễn Long Duy hiểu ý, lại lấy ra thêm 100 viên linh thạch, mỉm cười hỏi:
"Sư tỷ, liệu đã đủ chưa?"
Ngô Oánh lại phất tay, đưa ngọc giản cho Nguyễn Long Duy, mỉm cười nói:
"Sư đệ, ngươi cầm, kiểm tr.a ngọc giản xem."