Chương 92: Nhan Hải Trâm
Nguyễn Long Duy tiếp nhận ngọc giản, kiểm tr.a thật kỹ từng mục thông tin. Sau 10 phút, hắn mở mắt ra, bên trong nội tâm vô cùng nhiều suy nghĩ. Tuy vậy, Nguyễn Long Duy vẫn tỏ ra bình thường, nói tiếng cảm ơn Ngô Oánh, hắn cân nhắc một chút, nói ra lựa chọn của mình:
"Sư tỷ, ta chọn nhiệm vụ hộ tống."
Bên trong ngọc giản ghi lại thông tin cho thấy Tây Vực 3 năm qua bị xáo trộn không hề nhỏ.
Đầu tiên là ở Hải Triều bí cảnh, toàn bộ Thập đại tông môn đều có tổn thất về người. Đồng thời, toàn bộ Tây vực có một số lượng lớn phàm nhân bị mất tích một cách bí ẩn. Toàn bộ tông môn đều yêu cầu tìm ra hung thủ, vì thế mà cả Tây Vực đều phân tán người của các thế lực, địa bàn mỗi tông môn đều có đệ tử nơi khác xen lẫn vào.
Thứ 2, Cửu U Lâu bất ngờ lật mặt, âm thầm gây nên rất nhiều vụ tập kích đệ tử các thế lực khác, khiến cho người thì ch.ết, người thì bị thương.
Thứ 3, nhiều quốc gia xuất hiện thiên tai bất ngờ, số lượng yêu quái xuất hiện cũng tăng lên. Người phàm mất tích tăng lên gấp mấy chục lần các năm trước.
Thứ 4, nhiều người cho rằng Cửu U Lâu sắp trở thành Hải Triều Tông thứ 2, chuẩn bị nếm phải lửa giận của Kim Hoàn Thần Tông.
Thứ 5, Tiêu Thủy thương minh hạn chế lại hoạt động, điều động toàn bộ nhân viên ở các chi nhánh Tiêu Thủy thương hội quay trở về trụ sở tại Tây Vực, đề phòng tình huống xấu.
Chỉ trong 3 năm, mọi thứ liền giống như nghiêng trời lệch đất. Nguyễn Long Duy hoài nghi mình đọc nhầm, nhưng rất tiếc là không phải. Đây là sự thật, hắn đành phải dũng cảm tiếp nhận.
Lỗ Thâm từng kể cho Nguyễn Long Duy. Thập đại Tông môn bao gồm 1 tông môn đỉnh cấp, 3 tông môn Thiên Cấp, 6 tông môn Địa cấp.
Trong đó, Kim Hoàn Thần Tông là tông môn đỉnh cấp, thống trị toàn bộ Tây Vực.
Bạch Vân Tông, Linh Võ Môn, Cửu U Lâu là tông môn Thiên cấp.
Vĩnh An Tông, Thiên Kiếm Sơn Trang, Bách Khôi Tông, Bách Thi Tông, Địa Ám Tông, Luyện Hồn Môn là tông môn Địa cấp.
Mỗi tông môn đều sẽ nắm cho mình một vùng địa bàn, chịu trách nhiệm quản lý các quốc gia xung quanh đó. Qua đó có thể thu được một số lượng không nhỏ phàm nhân sở hữu linh căn làm đệ tử.
Thập đại tông môn nằm rải rác toàn bộ Tây Vực, tự bảo vệ địa bàn của mình, cũng có thể kinh doanh, phát triển tại nơi đó. Tuy nhiên, Cửu đại tông môn còn lại đều phải nghe theo mệnh lệnh của Kim Hoàn Thần Tông.
Lí do Nguyễn Long Duy lựa chọn nhiệm vụ hộ tống là vì nhiệm vụ này bề ngoài không giống như là nhiệm vụ của một tu sĩ tông môn. Chỉ giống như một chuyến di chuyển của phàm nhân mà thôi. Rất khó để bị người khác để mắt.
Thứ 2, Tiêu Thủy thương minh đã rút lui người về trụ sở. Có thể nhóm Vương Khiêm cũng được điều đi. Nếu như vậy thì Nguyễn Long Duy sẽ không tốn nhiều thời gian ở lại Hòa quốc.
Thứ 3, thời buổi loạn lạc, rối rắm như vậy chỉ nên làm nhiệm vụ có thời gian ngắn thi hành ngắn mà thôi, giảm lại khả năng có điều bất ngờ ngoài ý muốn xảy ra.
Thật ra, nếu được lựa chọn thì Nguyễn Long Duy sẽ trốn lại trong động phủ mà tu luyện. Tuy nhiên, hắn vừa mới đột phá Trúc cơ, phải giống như các đệ tử khác đi chấp hành nhiệm vụ.
Nếu như cư xử quá khác thường, sẽ dễ dàng bị các tông môn khác chú ý đến. Cái tên Chử Sen dù sao vẫn nằm trong hồ sơ đối tượng theo dõi của vụ án Hải Triều bí cảnh.
Ngô Oánh tiếp nhận ngọc giản nhiệm vụ, kiểm tr.a lại một lần, sau đó vui vẻ đồng ý. Nàng lấy ra một cái dấu ấn bằng ngọc, truyền linh lực vào đó rồi đè lên ngọc giản. Ngô Oánh kéo tay ra, trên mộc giản hiện ra một đạo phù văn.
"Sư đệ, đây là ngọc giản nhiệm vụ của ngươi. 6 tháng sau ngươi phải quay về đây trả lại ngọc giản cho ta. Nếu như không làm được sẽ bị tính là nhiệm vụ chưa hoàn thành, phải hoàn lại gấp 5 lần phí thưởng của nhiệm vụ."
Dù sao cũng chỉ là hộ tống phàm nhân, Nguyễn Long Duy gật đầu đồng ý. Tính ra thì 50 linh thạch nhân 5 lên cũng không quá nhiều, dù sao vẫn còn hơn 2000 linh thạch mà Lỗ chấp sự trả cho hắn trước đó.
"Được. Cảm ơn sư tỷ. Lần sau quay lại ta sẽ lại mang "quà" cho ngươi."
- "Sư đệ quá khách sáo. Ta sẽ ở đây chờ đợi ngươi khải hoàn trở về." Ngô Oánh trả lời, trong giọng nói tràn đầy chờ mong.
Nguyễn Long Duy rời khỏi Nội môn, trở về động phủ của mình thu dọn Tu Phong Chuông trận kỳ sau đó rời đi.
Lúc đi tới khe suối rút ra trận kỳ, Nguyễn Long Duy lẩm bẩm:
"Đáng tiếc không còn gặp lại mỹ nữ kia. Dáng người rất đẹp nha."
Tây Mộc quốc cách Thiên Kiếm Sơn Trang khoảng 4 ngày bay, là một quốc gia chuyên về sản xuất vải và mĩ phẩm, kinh tế vô cùng phát triển. Đây là khách hàng lần này của Nguyễn Long Duy.
7 ngày sau khi rời khỏi Thiên Kiếm Sơn Trang, Nguyễn Long Duy đạp kiếm đứng trên phủ tể tướng của Tây Mộc quốc, nhìn xuống mấy bóng người đang nói chuyện. Mấy ngày qua Nguyễn Long Duy chỉ rèn luyện kiếm linh và học tập Thừa Phong Kiếm Quyết cho nên hiện tại cũng đã chạm đến chiêu thức đầu tiên.
Nguyễn Long Duy cầm lên Thừa Phong Kiếm, cổ tay phải hơi xoay chuyển, kiếm xoay vẽ một nét tròn, hóa thành một cơn gió nhẹ. Nguyễn Long Duy dùng Phong linh lực của minh truyền vào cơn gió kia, biến nó trở nên ngưng thực hơn. Tiến lên một bước, Nguyễn Long Duy chạm chân lên cơn gió, lại mượn nhờ nó mà nhẹ nhàng hạ xuống một cái cây trong sân.
"Cha, vì sao ta phải đi một mình? Còn ngài và mẹ thì sao? Ca ca thì sao?" Một thiếu nữ đưa tay chống cằm, lắc đầu nói chuyện, giọng nói ngọt ngào mang theo vẻ non nớt.
"Con à. Cha cũng không muốn phải cách xa ngươi. Nhưng đây là để ngươi an toàn. Thiên sư nói muốn lấy ngươi làm thiếp, nếu cha không đưa ngươi đi thì sẽ không kịp mất. Ngươi chẳng lẽ muốn làm vợ của hắn sao."
Thiếu nữ tên là Nhan Hải Trâm. Nàng là con gái của Nhan Thường, người là tể tướng của Tây Mộc quốc.
Nhan Hải Trâm nhăn mặt, nói lời nói chứa đầy thái độ khinh thường:
"Cha, ngươi nghĩ gì vậy? Con làm sao có thể đi ưa tên quỷ già, béo ú kia? Con gái vừa thấy hắn đã phát tởm, không chịu nổi.
Nhưng con cũng không chịu nổi việc phải rời xa cả nhà."
Nhan Thường tiến lại gần, xoa đầu của Nhan Hải Trâm, nói ra lời động viên:
"Con yên tâm, ta đưa con đi đến nhà dượng. Dượng con là tướng quân trấn giữ biên giới, là một cao thủ Luyện khí trung kỳ chính hiệu. Thêm cả anh họ con gần đây bái nhập vào Vĩnh An Tông, danh tiếng của nhà dượng con đã trở nên rất cao. Có cho tên Thiên sư kia 100 lá gan cũng không dám đến Ngô quốc đòi người."
Nhan Hải Trâm lắc đầu, nói:
"Cha, con không lo lắng cái này. Chuyện này con đều đã biết. Con chỉ lo cho mọi người mà thôi."
Nguyễn Long Duy nhìn thấy cảnh này, cũng cảm thấy buồn ngủ. Hắn mở miệng nói ra lời chen vào:
"Không cần lo, tu sĩ luyện khí kỳ mà thôi, đè ép người dân một chút thì được. Hắn nếu dám ỷ thế giết người thì sẽ bị Thiên Kiếm Sơn Trang truy nã, đến lúc đó chỉ có thể sống như con chuột nhắt, suốt ngày sợ hãi trốn chạy khắp nơi."
Nhan Thường nhìn thấy người thanh niên áo lam đang ngồi trên cây, liền vội vàng quỳ xuống hành lễ.
"Hạ nhân Nhan..."
Nguyễn Long Duy giơ Thừa Phong Kiếm lên vẫy vài cái, lại hóa thành cơn gió nâng đỡ Nhan Thường đứng dậy.
"Không cần thiết, ta tới làm nhiệm vụ mà thôi. Mọi người cứ đối xử với ta như thường. Nếu mọi người không phiền, có thể gọi ta một tiếng Chử tiên sinh." Nguyễn Long Duy nhảy từ trên cây xuống nói, lại tiện tay bẻ một trái táo bỏ vào miệng, áo dài ngũ thân màu lam cũng theo gió tung bay.