Chương 94: Không cần vội
Phi chu trôi nổi trên không suốt 2 tháng trời, đi qua rất nhiều thành trấn, làng mạc. Bởi vì Nguyễn Long Duy phải điều khiển phi chu di chuyển nên không thể tập trung tu luyện, đành phải luyện tập Thừa Phong Kiếm quyết.
Một ngày này, Nguyễn Long Duy đứng trên mũi tàu, nhắm hai mắt lại, đưa tai lắng tiếng gió thổi, hai tay cầm Thừa Phong Kiếm giơ lên giữa trời. Rất nhiều tiếng gió thổi rào rào, xào xạt chạm vào cơ thể Nguyễn Long Duy, tuy vậy hắn vẫn đứng yên không động đậy. Giống như đang chờ đợi thứ gì đó. Nhan Hải Trâm thì ngồi ở một góc boong thuyền đọc sách vừa, lâu lâu lại quan sát một chút đến phía này.
Bỗng dưng, Nguyễn Long Duy có hành động. Tay trái hắn thả kiếm ra, cổ tay phải xoay nhẹ, đẩy thẳng mũi kiếm tiến về hướng Tây Nam. Động tác vô cùng nhẹ nhưng cũng đủ tạo thành một cơn gió. Gió thoảng hiện lên liền tan vào không khí.
"Ào ào ào."
Bầu trời vốn đang yên tĩnh, không hề có dấu hiệu gì chợt hiện ra một trận cuồng phong. Gió thổi mạnh đến mức phi chu muốn nghiêng sang một bên. Nhan Hải Trâm bị bất ngờ, ngã nhào vào mặt bàn, đập đầu vào quyển sách.
Nguyễn Long Duy mở mắt ra, khuỵu thấp người xuống, truyền Phong linh lực vào Thừa Phong Kiếm, vung tay chém thẳng một kiếm về phía của cuồng phong. Cuồng phong nuốt trọn đường kiếm kia, lại giống như bị kích thích, tốc độ dần dần ổn định, cũng không gây ra thêm ảnh hưởng về phía phi chu.
Nguyễn Long Duy bẻ cổ tay, nâng Thừa Phong Kiếm hướng một ngọn núi ở hướng Đông. Kiếm rời khỏi tay chủ nhân, phóng đi như một viên đạn. Cuồng phong bị kích động, điên cuồng đuổi theo Thừa Phong Kiếm. Từng sợi giống như tơ mà không phải tơ, lần lượt len lỏi vào Thừa Phong Kiếm.
Chỉ trong một nháy mắt, cuồng phong ban đầu khổng lồ lại biến mất không còn thấy gì, giống như hướng về phía Thừa Phong Kiếm mà phân rã. Tốc độ bay của kiếm không ngừng lại, ngược còn tăng.
"Ầm, ầm, ầm ầm". Hàng loại tiếng nổ lớn vang lên, tựa như khi dùng TnT để phá hủy chung cư.
Thừa Phong Kiếm xuyên thẳng qua ngọn núi dễ dàng như chỉ đâm vào vải. Không dừng lại ở đó, thân trên núi chợt chuyển động. Từ đường bay thẳng tắp mà thanh kiếm xuyên qua, lại thêm ra hàng ngàn, vạn lưỡi cắt bằng gió, xuyên phá toàn bộ bên trong. Núi đá bắt đầu đổ sập xuống đất, nứt vỡ ra thành vô số mảnh vụn. 1 giây trước nơi vốn dĩ là ngọn núi bây giờ liền biến thành bãi cát vụn.
Nguyễn Long Duy phất tay ra, chân khí thổi bay toàn bộ bụi mù bay tới phi chu.
"Thừa Phong Kiếm Pháp, rất mạnh." Nguyễn Long Duy thầm khen.
Nhan Hải Trâm đi lại bên cạnh, sợ hãi hỏi:
"Tiên sinh, ngài vừa rồi làm gì vậy?"
Nguyễn Long Duy không giải thích, chỉ lắc đầu cười, lại đột nhiên nhớ ra thứ gì nên nói:
"Bụi bám vào, phủi nhẹ mà thôi. Ngươi vào phòng nghỉ đi, mấy ngày nữa là đến Ngô quốc rồi. Ở ngoài này nhiều bụi, cũng không nên ở lâu."
Đợi Nhan Hải Trâm đi về phòng rồi, Nguyễn Long Duy mới ngồi xuống ghế, chậm rãi thở ra một hơi, lại lấy Hồi Linh Đan ăn vào, bắt đầu hồi phục lại pháp lực.
Ngô quốc, Lộc gia.
"Gia chủ, có tin tức truyền về." Một người khoảng chừng 50 tuổi, thân hình ốm yếu, trên miệng lộ ra 2 cái răng chuột, hối hả chạy vào phòng.
Trong phòng có một người khác, tuổi tầm 40, mặt mũi tràn đầy uy nghiêm, tên là Lộc Tâm, là chủ nhà họ Lộc. Lộc Tâm nghiêm giọng hỏi:
"Lộc Nhị, tìm được gì?"
Người có tên Lộc Nhị này là người ở của Lộc gia, vì làm việc chăm chỉ nên được bên họ Lộc, lên chức quản gia.
Lộc Nhị lúng túng nói, trên mặt còn kèm thêm vẻ sợ hãi: "Bẩm lão gia, lão nô thăm dò tin tức thì thu được thông tin đúng là Chử ma đầu sắp đến An Lộc thành của chúng ta."
Lộc Tâm vẫn chưa hiểu rõ, hỏi:
"Chử ma đầu? Là người kia thật sao? Nhưng vì sao ta chưa từng nghe qua?"
Lộc Nhị lấy ra một cái mộc giản, đưa cho Lộc Tâm:
"Lão gia, đây là thông tin mà lão nô mua được từ Bách Hiểu Các."
Lộc Tâm nhận lấy mộc giản, nhìn kỹ thông tin bên trong, khuôn mặt từ điềm tĩnh biến thành nghiêm túc. Hắn cuộn lại mộc giản, cầm lên hỏi:
"Trong này, đều là thật? Vì sao ta lại không biết có chuyện này? Vĩnh An Tông đáng lẽ phải trả thù vì hành động này của hắn chứ?"
Lộc Nhị vội vã giải thích:
"Lão gia, ngài cũng đã biết. Hai năm nay, Vĩnh An Tông như con rùa rút cổ, để mặc nạn loạn lạc hoành hành khắp nơi. Ngay cả Tấn quốc ch.ết đi một vị lão tổ cũng bị Vĩnh An Tông giả vờ như không thấy. Thì làm sao bọn hắn lại để tâm đến cái ch.ết của mấy tên Luyện khí kỳ?"
Lộc Tâm nghe thấy lí do này, cảm thấy không thỏa đáng nhưng Lộc Nhị lại tiếp tục nói:
"Lão gia, ngài cũng đã biết. Ngô quốc chúng ta lúc trước có một cái hố ngay biên giới. Đó là 3 năm trước Chử ma đầu gây ra.
Thêm nữa, Tiêu Thủy thương minh có một vị quản sự họ Quách, bởi vì can ngăn Chử ma đầu mà bị hắn giết ch.ết, bây giờ người cũng đã không còn."
Lộc Tam hỏi:
"Không phải phía Tiêu Thủy thông báo là Quách quản sự phản bội chạy trốn hay sao?"
Lộc Nhị nói: "Lão gia, đó là tin giả. Tiêu Thủy thương minh vì không muốn lộ ra tiếng xấu nên mới nói là Quách quản sự đã chạy trốn mà thôi.
Hơn nữa, toàn bộ Tiêu Thủy thương minh đã rút lui về trụ sở, ngài nghĩ vì sao người này không trở về? Chẳng phải là bị đuổi rồi hay sao?"
Lộc Tâm dần dần bị thuyết phục, hỏi:
"Như vậy thì có liên quan gì đến chúng ta? Hắn đến Lộc gia làm gì?
Chẳng lẽ giống như vị tiền bối kia nói, hắn giả làm người của thế lực khác, mưu đồ làm loạn Ngô quốc hay sao?"
Lộc Nhị nói thêm:
"Lão gia, ta nghĩ rằng đây là thật. Ngay cả Mục quản sự của Tiêu Thủy thương minh cũng đã biến mất rất lâu. Lão nô sợ rằng Chử ma đầu dùng người sống để luyện hồn tăng cao tu vi."
Lộc Tâm sắc mặt trở nên trắng bệch, không còn chút nào uy nghiêm, lẩm bẩm nói ra:
"Thật sự... thật sự là Luyện Hồn môn sao?
Khang nhi, mau truyền tin nhờ Khang nhi thông báo Vĩnh An Tông."
Lộc Nhị lắc đầu, nói:
"Lão gia, đã không còn kịp. Truyền tin cho thiếu gia phải tốn một tháng mới có thể được cứu viện, thời gian không kịp. Hơn nữa, Vĩnh An tông nhiều khả năng cũng sẽ không ra tay."
Lộc Tâm siết chặt hai tay, nói:
"Vậy chẳng lẽ phải làm theo lời tiền bối nói sao? Nhưng mà Trâm nhi thì sao? Nàng là cháu ruột của ta, ta không nỡ hi sinh nàng."
Lộc Nhị thở dài, nói:
"Lão gia, chúng ta cũng không còn cách. Hi sinh một vài người vì toàn bộ Lộc gia, dù không nỡ cũng phải làm."
Lộc Tâm gật đầu, nói:
"Được rồi, vậy ngươi gửi thư cho tiền bối đi. Lộc gia chúng ta đồng ý tham gia vào. Có thể cho hắn tùy ý sử dụng An Lộc thành."
Lộc Nhị khom người, nói:
"Lão gia anh minh, Lộc gia có phúc mấy đời mới có thể được người gia chủ như ngài. Lão nô xin phép rời đi."
Lộc Tâm rời khỏi Lộc gia, đi vào một con hẻm, lại đi xuyên qua một bức tường tiến vào bên trong. Tường này là ảo trận, được thiết lập để đánh lừa người thường.
Phía bên trong là một ngôi đình viện. Một vị nam tử nho nhã tầm 20 tuổi đang ngồi đánh cờ.
Lộc Tâm đi vào, lắc cái eo, đứng thẳng người lên, nhìn về phía người đang ngồi, nói:
"Đã xong."
Nam tử kia cũng không thèm nhìn, vừa đưa tay cầm lên tách trà vừa nhặt ra hai viên cờ bỏ ra ngoài, lại nói:
"Tới đây đánh một ván cờ. Vẫn còn sớm, không cần vội."