Chương 95: Chấn

Lại 10 ngày trôi qua, phi chu của Nguyễn Long Duy dừng lại trước An Lộc thành. Thành này không quá lớn, chứa đựng khoảng chừng 10000 dân, tuy nhiên lại được đặt ở một vị trí vô cùng hiểm yếu, chấn một con đèo đi vào Ngô quốc.
Nhan Hải Trâm nhìn về phía An Lộc thành, cười nói:


"Tiên sinh, đã đến nơi rồi. Ngài có đi vào hay không? Dượng của ta cũng là tu tiên giả đó."
Nguyễn Long Duy dùng thần thức đánh giá xung quanh không tìm thấy được dấu hiệu khả nghi nào, mới trả lời:
"Ừm, cũng nên đi vào nghỉ ngơi chút. Dù sao ta điều khiển phi chu liên tục 2 tháng cũng khá mệt."


Bởi vì phi chu chất lượng thấp, cho nên tầm bay cũng không cao. Nguyễn Long Duy phải thường xuyên điều khiển phi chu va chạm vào các đỉnh núi.
Phi chu vừa chuẩn bị đáp xuống ngoại viên tòa thành liền có hơn 10 chiếc xe ngựa chạy tới, xếp thành hàng đứng đón chào.


Trong đó, người dẫn đầu là Lộc Tâm. Nhìn thấy người đi đến, Lộc Tâm tiến lên, nói lời chào hỏi:
"Tại hạ Lộc Tâm, là thành chủ của thành An Lộc. Hoan nghênh tiền bối ghé thăm."
Nguyễn Long Duy khoát tay, vào thẳng một chiếc xe ngựa ngồi xuống, nói từ bên trong vọng ra:


"Ta có hơi mệt trong người, khi nào tới nơi thì thông báo."
Lỗ Tâm vui vẻ đồng ý, lại nhìn về phía Nhan Hải Trâm, ân cần hỏi han:
"Vâng, thưa tiền bối. Chúng ta sẽ không làm phiền ngài.
Trâm nhi, dượng nghe nói ngươi ở Tây Mộc bị bắt nạt sao? Lên xe nói rõ cho dượng đầy đủ nào."


Đoàn xe đi vào bên trong thành, trên đường đều có người xếp hàng chỉnh tề, không ai dám chặn đầu xe ngựa. Nguyễn Long Duy nhìn ra bên ngoài, vẫn tản ra thần thức kiểm tra. Hắn thầm nghĩ:
"Ừm, cũng chưa có gì lạ."


available on google playdownload on app store


Lúc này, xe ngựa đi ngang qua một con phố tràn đầy quán ăn. Nguyễn Long Duy hít một hơi thật sâu, cảm thấy vô cùng dễ chịu. Đúng thật là thơm nha chỉ cần ngửi cũng đã biết ngon rồi.


Xe ngựa di chuyển thêm 5 phút, liền đã tới Lộc phủ. Lộc phủ không khác các nhà giàu khác, đều rất to lớn, hoành tráng. Nguyễn Long Duy cũng không để tâm, vừa che miệng ngáp vừa đi vào bên trong.
"Tiền bối, mời đi bên này. Ta chuẩn bị cho ngài biệt viện này." Lỗ Tâm đi trước dẫn đường, vẫn luôn rất khúm núm.


Nguyễn Long Duy không để ý đến người này, đi vào liền đóng cửa lại. Sau đó, hắn lên giường ngủ.
Nguyễn Long Duy than một câu rồi ôm gối đi ngủ: "A, mệt quá đi. Ngủ thôi."


Bên trong phòng rất rộng, đồ đạc đều chuẩn bị kỹ, lại được trồng nhiều loại hoa trang trí. Ngoài ra, còn có hai tên mặc áo đen đang mang trên mình ẩn thân phù đang chuẩn bị tiến vào bên trong.
*Ẩn thân phù: có tác dụng che giấu hơi thở, nhiệt độ thân thể tỏa ra, ba động của linh khí di chuyển trong người.


"Cót két". Tiếng cửa gỗ được nhẹ nhàng mở ra. Chỉ trong giây khắc ngay sau đó, hai thanh đao được chém thẳng toàn lực về phía người đang ngủ.


Nguyễn Long Duy xoay người lăn một cái, lại lách đầu né sang một bên. Nguyễn Long Duy mở ra hai mắt, cong gối đạp vào giường để lấy thế bạt người dậy, lại lấy chân phải đá móc một cú về sau, đạp vào thanh đao. Người áo đen bất ngờ trước đòn này, liền trượt tay khỏi thanh đao.


Nguyễn Long Duy vừa chạm chân phải xuống đất liền hạ người tung ra thêm một cú đá vào tên còn lại. Người này còn chưa kịp rút ra thanh đao cắm trên giường liền đã thấy được thân thể của mình, sau đó dần dần chìm vào bóng tối.
Nguyễn Long Duy lại chộp lấy cổ tên áo đen vừa rơi đao, hỏi:
"Là ai?"


Tên áo đen giống như bị điên, cười lên từng tiếng: "Kiệt kiệt kiệt kiệt. Ngươi sẽ ch.ết."
Lời được nói xong, toàn thân người này nổ tung, hóa thành từng mảnh thịt vụn.


Nguyễn Long Duy kịp phản ứng, vung tay đẩy tên áo đen ra xa, lại thuận thế vung ra một chưởng tràn đầy chân khí, không cho máu tươi chạm vào người.
Nguyễn Long Duy nhìn thấy thi thể hai người, lại tự lẩm bẩm: "Tự sát sao? Là bản thân mong muốn hay bị điều khiển?


Mặc kệ là cái gì, không còn thời gian để nghĩ. Đối phương đã hành động, ta cũng không thể chậm chạp."
Nguyễn Long Duy kiểm tr.a lại linh lực trong cơ thể, kỳ lạ là không hề cảm giác được gì. Hắn từ trong túi áo lấy ra một viên đan dược bỏ vào miệng.


"Ừm, cũng may là bản thân ta nhạy cảm với phấn độc. Lúc ở trên xe ngựa đã cảm thấy không đúng, vừa vặn lấy ra vài viên Khai Linh Đan.
Hừ, dám dùng Phong Linh Hoa với bản công tử."
*Phong Linh Hoa: phấn hoa chuyên dùng để ngấm vào thân thể, phong tỏa lại linh khí trong người đối phương


*Khai Linh Đan: thuốc giải khi bị trúng độc của Phong Linh Hoa
Lúc này, khi Nguyễn Long Duy còn đang lẩm bẩm thì bên ngoài chợt xuất hiện một cơn mưa tên. Từng tiếng "vèo" liên tục phát ra, hướng thẳng về biệt viện.


Bằng thính lực hơn người, Nguyễn Long Duy kịp thời nghe thấy, hắn cúi nhẹ người xuống đất, trên tay ngay lập tức có Chân khí không ngừng vận chuyển cùng với từng sợi nhỏ màu vàng kim.


"Đùng". Nguyễn Long Duy nhấn tay xuống đất, dùng La Toàn Hoàn nén chân khí lại sau đó bắn ra xung quanh. Cộng thêm có Hạo nhiên chính khí điều hướng không cho chân khí hướng về phía chủ nhân.


Chân khí giống như mãnh hổ cuồng bạo bị bỏ đói lâu ngày, có thể xé nát mọi thứ tới gần nó. Hàng trăm mũi tên bay đến, mang theo mình đủ loại linh lực bị chân khí đập tan, đánh bay ra ngoài.


Nguyễn Long Duy đánh giá: "Linh cung sao? Không đúng, lực bắn ở tầm phàm nhân. Không mạnh nhưng lợi thế ở số lượng. Chân khí của ta cũng không phải là vô hạn. Hơn nữa, kẻ mạnh còn chưa ra tay, muốn chơi đùa ta đến khi cạn kiệt sức lực sao?


Khai Linh Đan cần thêm 30 phút nữa để phát tán toàn bộ dược lực, hiện tại vẫn chưa đủ linh lực để có thể dùng kiếm được, cũng không thể bay được.
Nên làm gì bây giờ?"


Căn phòng bị phá nát, vỡ thành một đám gỗ vụn, để lộ ra khung cảnh bên ngoài. Trong bán kính 500 mét đều có người đạp lên mái nhà, cầm cung ngắm về nơi đây, khoảng chừng hơn 100 tên.
Lúc này, Nguyễn Long Duy nhắm hai mắt lại, lắng nghe xung quanh.
"Vèo, vèo, cạch, rắc..." rất nhiều thanh âm vang lên. Đều không phải.


"Rì rào". Một tiếng gió thổi thoáng qua, rơi vào lỗ tai của Nguyễn Long Duy đưa tay ra ngoài, chụp lấy một mũi tên đang bắn đến.


Tay của Nguyễn Long Duy cầm mũi tên, bẻ tay di động theo hướng gió thổi. Mũi tên tựa như lưỡi kiếm, ba động của nó cộng hưởng với hướng gió, mà gió này chính là Phong linh khí. Gió cùng với Phong linh khí cộng hưởng, lưu lại một chút Phong linh khí trên mũi tên.


Nguyễn Long Duy dùng chân khí bọc lại toàn bộ Phong linh khí này, sau đó đưa tay di chuyển càng nhanh, tăng lên vận tốc của Phong linh khí bên trong mũi tên, gió bên trong tuy ít nhưng đã cùng cấp độ của Cuồng Phong. Tiếp đến, Nguyễn Long Duy điều khiển toàn bộ Phong linh lực ít ỏi vừa được giải khai bên trong cơ thể, truyền toàn bộ vào bên trong mũi tên.


Sau đó lại kẹp mũi tên bằng hai ngón tay, đưa lên trước mặt, ngắm thẳng mũi tên về trước mặt. Nguyễn Long Duy hít một hơi thật sâu, hạo nhiên chính khí tập trung ở thanh quản, chân khí cũng tụ về miệng. Hắn hét to:
"Chấn!"


Chân khí cùng Hạo Nhiên chính khí khuếch đại âm thanh tới cực hạn, lại truyền vào mũi tên. Sau đó bắn thẳng về phía trước.


Trên đường đi của mũi tên, toàn bộ mọi thứ đều bị sóng âm phá hủy, Phong linh khí trợ giúp đưa nó truyền khắp nơi, ảnh hưởng đến thính giác của toàn bộ người trong phạm vi bán kính 1000km.






Truyện liên quan