Chương 96: Chạy, công dụng của khăn đóng
Sóng âm lan ra rồi biến tại nơi cuối trời, mũi tên không chịu nổi áp lực, vỡ tan thành mây khói.
Nguyễn Long Duy lợi dụng tình thế hỗn loạn để bỏ chạy. Hắn cầm lên thanh đao, đặt ở sau lưng làm tấm khiên. Hai chân lấy đà bật xa, nhảy ra phạm vi biệt viện rồi chạy theo đường mũi tên bay qua.
Quá trình không hề gặp phải khó khăn vì những tên cung thủ ở gần đều bị sóng âm làm choáng, còn những tên ở phía xa thì lại cách vị trí của Nguyễn Long Duy càng ngày càng xa, không thể tạo thành nguy hiểm.
An Lộc thành là một tòa thành nhỏ, lầu các không nhiều. Nguyễn Long Duy thoát khỏi đám cung thủ thì nhảy lên mái hiên của các ngôi nhà để chạy, tiện thể quan sát xung quanh. Hắn hiện tại bị kẻ địch vây khốn, điều cần thiết phải làm là nhìn rõ được toàn cảnh. Kẻ địch ở trong tối mà ta lại ngoài sáng, luôn phải cẩn thận.
Lúc này, Nguyễn Long Duy đang đưa mắt nhìn quanh khắp nơi, chợt cảm thấy dưới chân phát ra hơi nóng. Hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã có một tiếng nổ phát ra.
"Bùm". Ngôi nha lập tức phát nổ, mái ngói, va chạm vào người NguyễnLong Duy.
Nguyễn Long Duy cầm lấy thanh đao, chém về trước để che chắn cho mình. Một đao chém ra mang theo chân khí, ngói vỡ đều bị cuốn bay. Tuy nhiên, vẫn chậm một chút.
"Cạch". Có một tiếng va đập phát ra. Nguyễn Long Duy nhìn vào vai trái của mình, thấy được một mảnh gạch mái hiên, bên dưới còn gắn kèm một mảnh kim loại, đang đâm vào da thịt của Nguyễn Long Duy, chạm vào xương cốt.
Đây là gì? Có thể xuyên qua "da sắt" của ta? Mặc kệ, hiện tại chưa thể rút ra.
Nguyễn Long Duy suy nghĩ thật nhanh, nén đau mà bẻ gãy mảnh kim loại, xé một mảnh áo trên người để bịt lại máu. Làm xong liền muốn lập tức rời đi.
Tuy nhiên, lúc Nguyễn Long Duy vừa chuẩn bị nhảy ra khỏi ngôi nhà đổ nát này, chợt nhìn thấy dưới chân mình nhuộm đầy màu đỏ.
"Ừm, là máu của ai?"
Nguyễn Long Duy đạp mạnh chân xuống đống gạch vụn, để lộ ra nền nhà. Bên dưới phủ đầy máu tươi, là của người mới ch.ết để lại.
"Là ch.ết vì do bị đè sập? Không đúng, nếu vậy thì máu sẽ tụ lại một chỗ, còn ở đây lại vẩy ra khắp nơi, giống như là bong bóng nước khi nổ tung vậy. Bây giờ để ý kỹ mới thấy trên nhiều mảnh đá còn nhiều vết máu dính vào. Đây là chuyện quỷ quái gì? Không thể lại tốn thời gian, nơi này quá nguy hiểm."
Nguyễn Long Duy run rẩy người bởi vì hoảng sợ, sau đó liền phóng lên phía trên tiếp tục chạy trốn.
Lần này hắn không còn chủ quan, khi di chuyển giữa các ngôi nhà chỉ chọn đạp vào phần gần với tường. Từ đó có thể tận dung một chút thời gian để phản ứng kịp, tránh trường hợp rơi xuống vì đổ sụp bất ngờ như vừa nãy.
Chưa qua được 10 căn nhà, cảm giác ấm chân kia lại xuất hiện. Nguyễn Long Duy lập tức phản ứng, khuỵu chân nhảy lên trên cao, trên tay phải cầm thanh đao chém ra một đường chân khí.
Lần này, đúng là lại có một vụ nổ xảy ra. Nhưng phạm vi không phải chỉ là một căn nhà, mà là toàn bộ. Nhà ở khắp nơi xung quanh đều đổ sụp xuống, tựa như một hàng domino ngã.
Chiêu đao khí kia không thể đỡ nổi toàn bộ mảnh vỡ hướng về phía trên trời cao. Nguyễn Long Duy vội vàng dùng tay trái đang bị thương cầm lấy sóng đao, cả người co lại, đạp lên lưỡi đao. Lấy đao làm điểm tựa cho chân mình, dùng hết sức bật nhảy ra khỏi mưa miểng chai.
Một tiếng "Rắc" vang lên, đao chịu phải lực tác động quá lớn liền gãy làm đôi, phóng thẳng về phía dưới. Trên đao mang theo chân khí đến từ chân của Nguyễn Long Duy truyền vào, nhờ đó đẩy lùi lại các mảnh vỡ kia.
Nguyễn Long Duy sau khi nhảy ra xa thì bắt đầu rơi tự do xuống đất. Trên người hắn hiện tại bị phong bế linh lực, không thể nào bay lượn, cũng không thể mượn nhờ linh khí giúp đỡ minh.
"Rơi xuống chắc phải gãy xương mất. Tình huống này không thể chịu thêm thương tổn."
Nguyễn Long Duy giựt xuống cái khăn đóng trên đầu, mở nó ra thành một chiếc khăn lớn. Hắn cầm khăn bằng hai tay, níu vào hai đầu khăn. Sau đó, hắn vụt tay, kéo căng khăn đưa lên trên đầu, tạo thành một cái dù.
Khăn đóng ban đầu là một cái linh khí, được Nguyễn Long Duy thiết kế với hình dạng trang trí. Nhờ có chất lượng là vải cao cấp, đao kiếm khó xuyên thủng, cho nên cũng có thể xem như một loại áo giáp. Nguyễn Long Duy tận dụng điều này, biến nó thành một chiếc dù lượn.
Thông thường, vải hoặc áo sẽ không thể làm dù được vì chúng rất mỏng, cũng như khối lượng nhỏ nên không thể chịu được lực của gió, va chạm liền sẽ rách. May mắn thay, khăn đóng đáp ứng được yêu cầu này, trở thành một chiếc dù cứu chủ kịp thời.
Nguyễn Long Duy thở phào nhẹ nhõm, lợi dụng khoảng thời gian nghỉ ngơi hiếm có trên trời này để quan sát An Lộc thành.
"Vì sao còn chưa ló mặt? Chẳng lẽ đối phương sợ ta sao? Hắn biết rõ ta bị Phong linh, vì sao vẫn trốn?
Cũng tốt, lợi dụng chút ít thời gian nữa là đủ 10 phút, linh lực sắp có thể sử dụng được 30% rồi."
Nguyễn Long Duy điều khiển dù vô cùng thành thạo, đơn giản là bởi vì hắn có thể cảm giác rõ ràng được từng cơn gió, từ đó điều khiển khăn đóng di chuyển theo quỹ đạo không hề khó khăn.
Đúng lúc này, một tiếng bay xé gió "rít" xuyên phá không gian, bay thẳng về phía khăn đóng. Nhưng mà Nguyễn Long Duy là ai? Với thính lực của mình, lại còn ở vào trạng thái tập trung, hắn sao có thể không nhận ra được nguy hiểm.
Nguyễn Long Duy nhắm mắt, đưa tai chỉ dẫn mình hành động. Hai tay lập tức xoắn thêm mấy vòng vào khăn đóng, hai chân thì co lên gập sát bụng. Nguyễn Long Duy mượn thế xoay người đưa chân lên cao, vòng lên phía trước của khăn đóng. Chân khí được phân bố khắp hai lòng bàn chân, cứng cáp như khiên chắn.
Nguyễn Long Duy giữ nguyên tư thế này, duy trì trạng thái cân bằng của cơ thể, không cho phép ngã xuống. Lúc này, tiếng xé gió "rít" kia đã gần tiếp cận. Nguyễn Long Duy cử động hai chân, tạo thành tư thế dùng hai chân "vỗ tay cổ vũ".
Một tiếng "Bốp" vang lên, lại thêm một ít tiếng lách tách.
Hai chân của Nguyễn Long Duy đang giữ chặt một thanh trâm ngọc, hai chân vì va chạm mà chảy ra một ít máu. Nguyễn Long Duy hạ chân xuống, trở về tư thế bình thường, lại tiếp tục bung dù rơi xuống. Hắn lấy hai chân tung trâm lên cao, dùng miệng để bắt lại.
"Phù". Nguyễn Long Duy vừa ngậm trâm vừa thở ra một hơi, nhìn cây trâm ngọc mà nghĩ:
"Trâm cài tóc? Ta từng trêu ghẹo cô nương nhà ai sao?"
Suốt thời gian hạ cánh còn lại, không còn có phi châm hướng đến. Nhưng Nguyễn Long Duy không hạ cảnh giác, vẫn liên tục đề phòng, tùy thời đều có thể tự vệ.
Hiện tại, đã gần về đến mặt đất, chỉ còn khoảng cách hơn 20 mét. Nguyễn Long Duy thả một tay ra khỏi khăn đóng, lại cuộn người thành vòng tròn, rơi với tư thế đang lăn mà chạm đất. Nhờ tư thế này, Nguyễn Long Duy hấp thụ toàn bộ năng lượng của va chạm, không gây tổn thương gì đến cơ thể.
Lại mượn nhờ quán tính từ việc lăn, Nguyễn Long Duy chuyển đổi sang tư thế đứng, tiếp tục chạy. Bởi vì đã có kinh nghiệm từ hai lần trước, Nguyễn Long Duy lựa chọn rơi xuống một quảng trường rất rộng, không có nhiều ngôi nhà sát nhau. Lúc chạy ngang qua, Nguyễn Long Duy cảm nhận được nỗi hoảng sợ trên gương mặt mỗi người dân nơi đây. Hắn vừa chạy vừa nghĩ:
"Ừm, bọn họ hoảng sợ bởi mấy vụ nổ về rồi sao? Ta đáp đất đẹp như vậy mà trên mặt họ vẫn không hề để tâm. Bóng ma tâm lý có vẻ lớn.
Lại nói, để xem ngươi vẫn tiếp tục trốn mà nhìn ta chạy ra ngoài sao?"