Chương 97: Kết giới

Trên một ngôi lầu các, có hai người đang ngồi đánh cờ, là một nam và một nữ.
Nam mặc nho bào, khoảng chừng 20 tuổi. Nam tử hạ xuống quân cờ trắng, tay nâng lên tách trà uống vào miệng, sau đó hỏi:
"Sư muội, ngươi nhường sao?"


Người nữ ngồi ở đó diện, mặc một bộ áo lụa màu đen, tuổi chừng 18, tóc dài rũ lưng, đáp lại sau một lúc lâu, trong giọng nói trầm lạnh:
"Thân pháp của hắn không đơn giản, dù cho có dùng toàn lực thì kết quả vẫn như vậy."
Nam tử trở nên hứng thú, hỏi:


"Ồ, vậy sư muội tiếp đến muốn làm gì?"
Nữ tử không trả lời, nàng đưa tay cầm lấy một quân cờ đen, bóp nhẹ liền biến nó thành từng mảnh vụn. Nàng chu ra môi đỏ, thổi vụn đen trên tay về phía bàn cờ, hiện ra chữ "Lộc".
An Lộc Thành.


Nguyễn Long Duy cố gắng chạy trốn, tận dụng thời gian để đợi chờ linh lực thoát khỏi phong bế.
Bỗng dưng, bầu trời trở nên sáng chói, lóa mắt đến nỗi ảnh hưởng đến tầm nhìn của Nguyễn Long Duy. Hắn lập tức dừng lại bước chân, chuyển sang tư thế phòng ngự.
"Giúp ta nhìn."


Hạo nhiên chính khí hiện ra, bao quanh hai mắt của Nguyễn Long Duy, tạo thành một lớp khí mờ bao phủ hai mắt. Nguyễn Long Duy nheo hai mắt lại, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy được phạm vi nhỏ xung quanh.
"Thay mắt của ta nhìn."


Nguyễn Long Duy ra lệnh cho Hạo Nhiên chính khí tản ra xung quanh, giúp hắn cảm giác được thiên địa linh khí xung quanh. Tuy nhiên cũng chỉ có thể cảm nhận rất ít, linh lực của bản thân vẫn còn rất yếu cho nên Hạo Nhiên chính khí cũng không thể phát huy hoàn toàn khả năng.
Nguyễn Long Duy bất ngờ khi thu được thông tin, lẩm bẩm:


available on google playdownload on app store


"Linh khí trong thiên địa bị ngăn cách, không khí cũng trở nên lạnh lẽo, trong thành cũng không còn có gió chuyển động. Đây là phong tỏa không gian sao? Chẳng lẽ là kết giới?"


Nguyễn Long Duy vội vàng dùng một ít pháp lực, thôi động pháp lực lấy ra linh cung, và linh tiễn. Hắn kéo căng dây cung, bắn một tiễn về phương hướng bên ngoài thành. Trong mũi tên có kèm theo rất nhỏ Phong linh lực.
"Vèo". Tên bay như đạn bắn bay thẳng lên trời.


Nguyễn Long Duy tập trung cảm giác linh lực của mình trên mũi tên, nói ra:
"Ừm, đúng là kết giới, linh tiễn vừa chạm vào liền bị phân hủy. Là một loại kết giới sử dụng năng lượng hóa thành rào chắn.
Nhử vậy, chúng lấy năng lượng từ đâu?"


Nguyễn Long Duy tiếp tục cảm nhận xung quanh bằng Hạo Nhiên chính khí, đập vào mắt hắn là một cảnh tượng không thể tin nổi. Từ trong bụng Nguyễn Long Duy trồi ngược lên dịch nhờn, ói thẳng ra ngoài.
"Đây là cảnh tượng gì? Vì sao mọi người lại trở thành như vậy?"


Hạo nhiên chính khí tản mát ra xung quanh, chạm vào thân thể từng người cho nên Nguyễn Long Duy cũng có thể từ đó cảm giác được bên trong cơ thể của người thường.


Bên trong cơ thể mỗi người đang có một thứ khí màu xám quỷ dị, không ngừng hấp thụ cơ thể họ. Nguyễn Long Duy không thể cảm nhận rõ ràng thứ gì bị hấp thu, nhưng hắn biết được thứ này sẽ được đưa tới đâu. Chính là tới kết giới ở tường thành, nơi đang tiêu thụ năng lượng.


Điều này quỷ dị ở chỗ, mỗi người đều phải nhận lấy cơn đau kinh khủng dày vò nhưng không hề có một tiếng kêu than, cầu cứu. Tất cả đều im lặng đứng đó, người không chịu nổi thì sẽ ngã gục xuống đất. Cảnh tượng vô cùng quỷ dị.


Nguyễn Long Duy cắn răng quyết định, dùng thần thức của mình đi kiểm tra. Bởi vì linh lực bị phong bế, linh hồn sẽ nhận hạn chế theo. Dùng thần thức cũng sẽ tiêu hao tinh thần hơn bình thường, khiến cho cơ thể dễ cảm thấy mệt mỏi.


Thần thức tản ra ngoài, liền cảm nhận đến linh hồn lực ở khắp nơi xung quanh. Bình thường linh hồn trú ngụ bên trong cơ thể con người, sinh ra linh hồn lực. Nhưng bây giờ những linh hồn lực này lại trôi nổi xung quanh, hướng về phía 4 góc tường thành mà tụ hội.


Nguyễn Long Duy dừng sử dụng thần thức lại, sắc mặt tái xanh, thở hổn hển thành từng hơi.


Hiện tại đã xác định được thành An Lộc bị bao phủ bởi kết giới sử dụng linh hồn lực, nếu như cưỡng ép xông ra sẽ bị hao tổn đến thần hồn. Chỉ còn có cách đợi ở bên trong thành chờ cho kết giới tản đi hoặc tìm ra cách phá hủy nó.


Cách đầu tiên là không thể, đối phương giăng bẫy để bắt mình lại. Lẽ nào lại chỉ nhốt rồi lại thả?
Cách thứ 2 khả thì hơn, để phá hủy kết giới thì có thể tìm mắt trận để phá hủy hoặc là chặn lại nơi cung cấp năng lượng cho nó hoạt động.


Nguyễn Long Duy cảm nhận người dân xung quanh, lại đến gần một người đàn ông để kiểm tra.


Nguyễn Long Duy vừa đến gần người đàn ông thì đối phương giống như zombie, đang từ trạng thái ngủ bỗng dưng tỉnh lại, ngoẹo đầu, nhìn Nguyễn Long Duy với ánh mắt quái dị. Sau đó, hắn cử động thân thể, chạy đến lao vào người Nguyễn Long Duy, sau đó thân thể dần dần nóng lên, da thịt hóa thành màu hồng, nổi lên từng đường gân xanh.


"Không xong, có biến." Nguyễn Long Duy cảm giác được không đúng liền lùi lại, giương linh cung, kéo tay chuẩn bị bắn tên.


Liền trong chớp mắt xảy ra, người đàn ông kia không cho Nguyễn Long Duy thời gian bắn tên, liền đã phát nổ. Toàn thân hắn phát ra rung động, linh hồn lực bay tán loạn hóa thành sóng xung kích, bay thẳng đến người Nguyễn Long Duy.
Linh hồn lực bay thẳng đến Nguyễn Long Duy, người lúc này không kịp phòng bị.


"Bịch". Một thanh âm rơi ngã phát ra. Nguyễn Long Duy nằm bịch trên mặt đất, trên người dính đầy máu tươi, thịt vụn. Xung quanh tất cả "người dân" khác cũng ngoẹo đầu lại, quỷ dị nhìn về phương hướng phát ra vụ nổ. Sau đó, tất cả cùng nhau điên cuồng xông tới, tựa như một đàn thây ma đang săn mồi.


Nguyễn Long Duy không cảm giác được những việc này. Hắn rơi vào hôn mê bởi vì nhận phải đòn công kích linh hồn kia.
Nguyễn Long Duy mơ hồ tỉnh lại, khi mở mắt ra nhìn thấy được một người đàn bà tầm khoảng 35-40 tuổi, gương mặt không thể gọi là đẹp.


"Ông nó, mấy năm nay gia đình chúng ta được đồng ra đồng vào, cũng có một chút ít tiền dành dụm. Có thể cho An nhi đi tập võ rồi. Không chừng sau này còn có thể lập nên một chút công danh? Ta tính để hắn đi Võ quán đăng ký học. Ngươi nghĩ thế nào?"


Nguyễn Long Duy ấp úng thật lâu mới nói ra, ý trong giọng nói vô cùng bất đắc dĩ:


"Bà nó, ta cũng đã nói ngươi rồi. Võ giả thì sao? Trăm người theo đuổi không có đến một người thành công. Toàn bộ đều là công cốc, tiền bạc đổ đổ biển mà thôi. Ta thấy ngươi bỏ đi ý nghĩ này thì tốt hơn. Tiền dành dụm để lại cho con nó sau này cưới vợ, vừa kiếm một đứa con dâu vừa ý lại có người sau này thay chúng ta thờ cúng linh đường, bài vị."


Người đàn bà là vợ, buồn bã nói:
"Ta cũng không phải không hiểu được đạo lý này. Nhưng mà An nhi nó rất thích tập võ, chẳng lẽ chúng ta cứ trơ mắt ra nhìn con trai thất vọng sao?"
Nguyễn Long Duy thở dài, chán chường nói ra: "Ai, được rồi. Để ta nghĩ cách."


Người đàn bà mỉm cười, sà vào lòng của Nguyễn Long Duy, nói:
"Chồng à, ta biết ngươi nghe ta nhất mà."
Nguyễn Long Duy lắc đầu, không nói gì. Hắn nhắm mắt lại suy nghĩ.


Mở mắt ra. Nguyễn Long Duy đang ở trong một căn phòng rộng lớn, chưa đầy bình gốm, tượng gỗ đắt tiền. Hắn quỳ gối xuống đất, hai tay giơ cao, cầm lấy một túi lớn tiền dâng lên trước mặt, khẩn cầu:
"Lộc quản gia, không biết ngài có thể đáp ứng khẩn cầu này của tiểu nhân hay không?"






Truyện liên quan